Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 11: The Wild

Các quân cờ đã vào vị trí, mọi việc chỉ chờ thời gian quyết định, vận mệnh của hành tinh này tùy thuộc vào thế cờ này, một nước đi sai vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

"Ngươi đi đâu? chúng ta đã giao ước sẽ không can thiệp vào nội dung cốt truyện rồi cơ mà?" Tử Thần vươn vai nói: "còn 5 năm nữa cốt truyện mới bắt đầu, ta không rỗi hơi ngồi đây tán dóc với ngươi."

"Thế ngươi định đi đâu?"

Hắn ngước lên cao, trầm ngâm nói: "du lịch." Một cánh cổng không gian hư không xuất hiện giữa bầu trời Trung châu, Tử Thần bước vào trong đó, giây lát sau biến mất.

...

Trong không gian vô tận, hàng tỷ cánh cổng với đủ mọi hình dáng, màu sắc, kích cỡ trôi nổi lơ lững. Tử Thần lơ đãng đánh giá xung quanh.

"Lẽ ra ta nên làm một cái notebook sưu tập đầy đủ các bộ anime, tiểu thuyết để tiêu khiển, tìm kiếm thế này thì thật tốn thời gian."

Hắn dự định là trước sau phải lượn qua hết tất cả thế giới trong anime, hoạt hình, tiểu thuyết của thế giới cũ, sau đó chọn lọc những bộ ưng ý nhất để không phải phí thời gian đặt chân vào mấy cái thế giới đần độn, vô vị.

"Quyết định vậy đi." Tử Thần đi vào một cánh cổng có hình thù đáng yêu, bên trên đính nhiều họa tiết, hoa văn tối nghĩa.

Đứng trên cao quan sát toàn cảnh Seoul, Tử Thần cảm khái: "So với Saì Gòn trong trí nhớ của ta thì cách biệt quá xa."

"Để xem nào...đứa con của số mệnh...ta sẽ làm gì ngươi đây." Hắn đưa mắt nhìn về căn nhà tồi tàn nằm trong khu ổ chuột ở thủ đô Seoul. "Chết tiệt, cái thứ cảm xúc chết tiệt...lẽ ra thứ tình cảm này phải biến mất rồi mới đúng...ta ghét thứ cảm xúc nhạt nhẽo này...ta ghét nó..."

Trong căn nhà ổ chuột là một thiếu niên và hai đứa em nhỏ, trên tay cầm phong thư thấm đẫm nước mắt gửi từ người mẹ. Hắn nhìn về bóng người phụ nữ đang dần biến mất phía cuối con hẻm, "ngươi không đáng được sống...vĩnh việt."

Một quả cầu năng lượng ngưng tụ giữa lòng bàn tay, hắn đang cân nhắc xem có nên xóa sổ sự tồn tại của bà ta hay không. Số người chết trên tay hắn không phải là ít, giết thêm một người cũng không sao.

"Xem như vì con trai của ngươi." Hắn búng quả cầu bay thẳng lên trời, để lại vụ nổ khủng khiếp chấn động Seoul. Động tĩnh gây ra cực lớn đánh động hai đứa trẻ đang say ngủ, chúng choàng dậy mếu máo:

"Mẹ đâu rồi?...mẹ đâu rồi anh?" Ổn định lại cảm xúc trong lòng, thiếu niên lau đi dòng nước mắt chảy dài trên má, ngay khi hắn định trả lời thì bất ngờ một luồng khí đen vô hình bao trùm lấy hắn.

"Bà ta đã đi về một nơi rất xa, rất hạnh phúc...hai em nín đi...từ nay anh sẽ chăm sóc hai em thật tốt." Hắn ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng, mỉm cười ấm áp.

"Từ nay ta sẽ là Song Jae Gu." Từ sau lưng hai đứa trẻ, quang mang hai mắt Jae Gu tỏa ra luồng hào quang lạnh lẽo, u tối.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Jae Gu đã 15 tuổi, hắn vừa phải đi học đi làm để nuôi hai em nhỏ trong căn nhà tồi tàn ở khu ổ chuột. Sáng nay như mọi ngày, hắn đánh thức hai em dậy chuẩn bị một bữa sáng đơn sơ.

"Lại bánh mì và trứng."

Nghe tiếng than vãn của em trai, Jae Gu cắn răng:

"Ngoan, vài bữa nữa ăn sẽ nấu thịt cho." Phải mất một hồi hắn mới dỗ dành được đứa em trai, còn đứa em gái có vẻ hiểu chuyện hơn, cô bé thay vì la hét lại im lặng tiếp nhận phần ăn của mình.

Mang hai đứa em đưa lên xe buýt, hắn bắt đầu đi về ngôi trường phổ thông nơi được nhận vào, trường nữ sinh Wild.

Hắn được vào trường này vì ưu tiên đến từ lão hiệu trưởng, Jae Gu quan tâm nhất chính là ngôi trường gần nhà và được tặng suất học bổng toàn phần.

Trường nữ sinh Wild là ngôi trường chuyên về thể dục thể thao, đặc biệt là các bộ môn chiến đấu như Judo, Taekwondo, Karate...hơn nữa còn đứng hàng đầu thế giới về lĩnh vực này, các nữ sinh sau khi tốt nghiệp đều là những tuyển thủ đứng top thế giới.

Chính vì vậy khiến nữ sinh nơi đây khó hòa nhậ với cuộc sống, họ quá cá tính, quá mạnh mẽ để được một người đàn ông che chở, ít nhất ít thằng đàn ông nào đủ khả năng bạo lực với họ.

Và năm nay trường chuyển sang hình thức nam nữ, rất tiếc vì tiếng lành đồn xa nên không một thanh niên nào đủ cứng để bước vào ngôi trường này, cho dù 500 anh em trong truyền thuyết có xuất hiện cũng chưa chắc làm nên tích sự, họ không đủ trẻ và trâu để cân hết nữ quái nơi đây.

Jae Gu là ngoại lệ duy nhất được tặng kèm suất học bổng toàn phần, không hiểu có phải vì không ma nào chịu tới nên mới đặc cách cho hắn hay không.

Vừa đi vừa suy tính xem tháng sau nên làm ở nơi nào để tăng thu nhập, kiếm tiền nuôi hai em thì ngay khi rẽ đến khúc cua.

Rầm!..

Một chiếc xe đạp tông thẳng vào Jae Gu làm hắn va ngã vào một người đi đường. "Bắt đầu rồi..." Sâu trong góc tối linh hồn Jae Gu, một đôi hắc mâu đen tối bừng tỉnh.

Đứng dậy liên tục nói lời xin lỗi, Jae Gu mới chú ý đến, đứng đối diện hắn là hai nữ sinh. Người va vào hắn mang tóc hồng vận đồ thể dục khỏe khoắn, người bị hắn xô ngã là thiếu nữ tóc vàng dài óng ả, đang đeo tai phone nghe nhạc, dáng người tuyệt đẹp, đang lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Nàng ta cất tiếng lãnh đạm: "đồng phục thì thôi, tất 130, giầy 150...bồi thường đi."

Jae Gu thật thà móc ra đưa cho thiếu nữ, sau đó cắp cặp vào trường. Nữ sinh tóc hồng sửng sốt, phá lên cười vỗ vai cô bạn thân: "thích nhé."

Nữ sinh tóc vàng nhìn những đồng won trong tay thì im lặng, nàng nói là dolar mỹ chứ không phải won hàn.

"Kịch tính bắt đầu rồi...thân xác này cũng nên đổi chủ." Hắc mang lượn lờ quanh mi mắt Jae Gu, trong giây lát tất cả khôi phục lại bình thường.

"Hôm nay là một ngày đẹp phải không các em! Chúc các em một ngày may mắn! Bắt đầu từ hôm nay trường ta sẽ chuyển sang nam nữ học chung!!!" Một gã đàn ông tóc xoăn dài, mang áo ba lỗ, đễ ria mép lớn tiếng.

Tử Thần lúc này đã hiểu cảm giác Jae Gu phải chịu khi nhập xác hắn ta, hắn liếc ngang liếc dọc: "cảm giác thật không tệ, thật mong chờ tình huống tiếp theo."

Hắn như con cừu lạc đàn bị bầy sói nhòm ngó, chỉ là con cừu này không hề sợ hãi mà thản nhiên ngồi học như bình thường mặc kệ những cái nhìn soi mói chung quanh.

Trên dãy hành lang vắng hoe, hai bên trưng đầy những chiếc cúp biểu tượng danh giá của trường. Jae Gu lặng người đứng ngay đó. Mọi chuyện thực tồi tệ hơn khi lão hiệu trưởng nhắn tin thông báo tất cả học viên về việc kể từ năm nay sẽ bắt đầu nam nữ học chung.

Khi bước ngang qua khung cửa sổ, một người trong số nữ sinh phát hiện ra hắn, hét lên: "cậu ta kìa."

"Hơ...hơ...cảm giác này thật sự là...yomost" trong lúc hắn đang bất ngờ, từ tầng trên nhảy xuống một người con gái. Jae Gu rõ ràng nhìn thấy cả quần chip cô ta.

Người đến là đội trưởng đội taekwondo – Choi Dal Dal, cô nàng khéo léo tung người qua cửa sổ, tóm lấy cổ áo Jae Gu, kéo hắn đến trước mặt và làm một nụ hôn nồng cháy.

Và dĩ nhiên Jae Gu lấy tay chắn giữa môi hai người.

"Sao...ngươi dám...aaaaa...chết tiệt...đây là sự sỉ nhục." Nàng ta túm lấy áo hắn nện xuống đất, chuẩn theo finishes FU của John Cena, sau đó đè lên người hắn, khóa hết tay chân lại, gầm gừ:

"giờ ngươi có hét cũng không ai cứu ngươi được đâu."

"Choi Dal Dal dừng tay laị, tôi sẽ đưa cậu ta đi." Người nói là thiếu nữ tóc hồng, tông vào Jae Gu lúc sáng.

"Lee Moon Young! Cô muốn cái gì chứ? Tôi là người đến trước, cô đến muộn còn muốn làm gì?" Choi Dal Dal không buông Jae Gu ra, mà hỏi ngược lại.

"Queen bảo đưa cậu ta đến. Cô có thể đi hỏi nếu muốn." Choi Dal Dal đứng lên khỏi người Jae Gu, âm trầm nói: "Nếu gặp ở liên minh Wild tôi không bỏ qua cho cô đâu."

"Không bỏ qua à! Cô sẽ làm gì! Hả cô bạn nhỏ con."

"Đừng tưởng cô là bạn Queen thì muốn làm gì thì làm, nói lại lần nữa xem tôi sẽ giết cô tại đây."

Vụt!..

Một tàn ảnh nhanh đến chóng mặt lướt qua, nắm đấm mang theo tiếng gió thổi bay tóc Dal Dal ra phía sau. "giờ tôi không muốn đùa đâu Dal Dal đi thôi Jae Gu."

Jae Gu để yên cho Moon Young kéo đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Đối diện nữ sinh xô ngã lúc sáng, hắn tỏ vẻ hơi ngượng.

"Có việc gì sao?"

"Cậu nhớ sáng nay chứ? Là cậu ta đấy, đây là Queen bằng xương bằng thịt đấy...ha ha.." Thấy Jae Gu không phản ứng, Moon Young nói thêm: "cậu có bị ngốc không vậy? này! Thật đấy! là Queen đấy."

"Này đứng trước mặt Queen mà không có phản ứng gì sao?" Jae Gu lúng túng: "Queen! Queen nào cơ." Moon Young ôm bụng cười phá lên: "Ở cái đất Hàn Quốc này mà có người không biết cậu đấy In Gyi. Thật là shock mà."

In Gyi đôi mắt hờ hững, cô lấy từ túi ra một xấp tiền xu và nói: "Cái này là gì thế? Cậu biết mình đang làm gì không? hay đây là cách hành xử của lũ ăn mày." Cô ta hất tung đống tiền xu xuống đất: "biết hay không cũng được. Qùy xuống và xin lỗi đi, tôi sẽ tha thứ cho."

Jae Gu ánh mắt cứng lại. In Gyi không hề để ý, cô ta chán ghét cất tiếng: "Qùy xuống." Moon Young há hốc miệng "hơi quá lố rồi.", cô muốn khuyên bảo bạn thân nhưng hiểu tính cách của In Gyi nên lại thôi.

Jae Gu khụy xuống trước In Gyi khiến ánh mắt cô càng rét lạnh, lũ đàn ông ghê tởm, hèn nhát và không tự trọng, đây chính là điều In Gyi ghét nhất ở bọn họ, hèn nhát và luồn cúi.

Thế nhưng.

Jae Gu lặng lặng lượm những đồng tiền vương vãi trên sàn, thu hết chúng vào túi. Jae Gu ngẩng mặt nhìn Queen, trong một sát na ngắn ngủi, cô thấy được sự u tối, lạnh lẽo cùng cực trong ánh mắt đó, ánh mắt vốn thể xuất hiện ở con người.

Jae Gu hờ hững liếc nhìn In Gyi.

"Súc vật. Cô cư xử không khác gì một con súc vật cả."

Không khí như bị bóp nghẹt, Moon Young bụm miệng lại: "to chuyện rồi."

Bốp!..

Một cái tát rất kêu. In Gyi ném tờ chi phiếu 1 triệu won vào mặt hắn rồi bước ra ngoài."Tiền điều trị đây, cầm đi." Moon Young gật đầu với Jae Gu một cái, sau đó chạy theo bóng In Gyi.

"Thú vị...ta lại để một đứa oắt con tát vào mặt mình...ha ha...theo nguyên tác, mang trả lại thôi.. ngươi thấy đúng không Jae Gu?" hắn nói với hư ảnh mờ nhạt sâu trong cơ thể này.

"Cái thứ cảm giác này thật tuyệt dịu...giả heo ăn thịt hổ là vậy sao?...thật chờ mong những tháng ngày sắp tới.. fu fu fu."