Chương 19: Kết Thúc Và Tạm Biệt

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 19: Kết Thúc Và Tạm Biệt

Nốc vào một lọ dung dịch kim sắc, khí thế Đồng Nhạc leo lên đỉnh điểm, hắn liếm môi nói: "mảnh không gian này của ngươi không được ổn định, nếu ta đoán không nhầm nó chỉ là một mảnh tách ra từ phiến lục địa nào đó. Chiến đấu trong địa bàn kẻ địch quả thực không hay nhưng nếu muốn giữ ta lại là điều không thể? Ngươi hiểu chứ?"

Chờ đợi hắn không phải câu trả lời mà là một quả cầu hắc ám khổng lồ từ trên cao phóng xuống.

Uỳnh!...

Vụ nổ khủng khiếp nhấn chìm toàn bộ chiến trường bên dưới, năng lượng hắc ám cuồng bạo không phân biệt địch ta, những gì trên đường đi của nó đều bị ép không còn bã.

Tử Thần từ trên lao xuống, hai nắm đấm bao bọc đầy năng lượng tối đấm thẳng vào trung tâm vụ nổ. Từ trong màn khói bụi, một thân ảnh khác lao ra, quyền kình đối cứng. Tử Thần đang trong trạng thái đỉnh phong trong khi Đồng Nhạc lại không thể, lực bài xích từ Địa Ngục phần nào giảm thêm chiến lực của hắn.

Nắm đấm Tử Thần không mấy khó khăn đánh bật Đồng Nhạc ra sau, thừa thắng đuổi theo, Tử Thần liên tục tung thêm vô số quyền cước về phía Đồng Nhạc. chiến đấu ở đẳng cấp Vương giả, ngoài so kè quyền năng với nhau còn dựa vào cận chiến.

"Chụp được rồi nhé." Đồng Nhạc cười gằn, một tay hắn chặn lại nắm đấm của Tử Thần, tay còn lại tụ năng lượng thành một mũi giáo sáng trắng đâm thằng về trước. Tử Thần có phần lúng túng, đây là lần đầu hắn chiến đấu kiểu này trừ lần so kè quyền năng với Thiên Đạo ở thế giới Đấu Phá Thương Khung ra.

Hắn không tránh né mà lựa chọn đối cứng. Bàn tay bọc thép chụp đầu mũi giáo đánh chệch hướng đi của nó, tuy tránh được đòn hiểm nhưng mu bàn tay của hắn bị nó đục thủng một lỗ.

"Chưa hết đâu." Đồng Nhạc đạp vào ngực Tử Thần lấy đà lui lại sau, hắn hai tay kết ấn. Đến lúc bấy giờ Tử Thần mới nhận thấy những mảnh giáp vỡ vụn mà Đồng Nhạc rũ bỏ lúc trước nằm rải rác quanh vị trí hắn đứng nhưng chúng lại sắp xếp với nhau hài hòa đến kỳ lạ.

"Ngươi không nhận thấy khi ngươi tiến vào phần trung tâm vụ nổ thì áp lực giảm đi rất nhiều trong khi bản thân ta lại chịu tổn thất rất lớn sao? đòn tự bạo của tên kia là dạng hình cầu nghĩa là phương viên ảnh hưởng của nó là toàn phần xung quanh thế thì tại sao chỉ có ta đón nhận hết thảy?" Đồng Nhạc khẽ cười, những mảnh tàn phiến từ bộ giáp cơ khí kết nối lại thành một kết giới cổ ngữ bao trùm Tử Thần ở trong đó.

"Khốn kiếp!" Tử Thần gầm lên.

"Món quà này là ta tặng ngươi. Không cần cám ơn!" Đồng Nhạc lấy ra một mũi thương đỏ chót, hắn đặt thẳng theo chiều dài cánh tay, hô nhẹ: "Thuấn Sát."

Đầu mũi thương hóa thành một làn chỉ đỏ đâm xuyên qua kết giới đục thêm một lỗ nhỏ giữa ngực hắn, tiếp đó nó hóa thành một ngôi sao sáu cánh nở rộ kích phát năng lượng ẩn dấu trong mảnh vỡ bộ giáp cơ khí và nổ tung hòa lẫn với tiếng nổ rầm trời rung chuyển toàn Địa Ngục.

Grào!...

Từ trong kết giới vang lên tiếng gầm kinh thiên. Từ sau lưng Tử Thần mọc lên hàng chục xúc tu hắc sắc mảnh như sợi chỉ điên cuồng vũ động thối lui ra sau. Trên cánh tay hắn vết nứt rạn xuất hiện chằng chịt, hai tay tụ lại thành một quả cầu hắc ám.

"Diệt Thế Ma Quang." Tử Thần gầm lớn. Luồng năng lượng hắc ám nồng nặc từ cánh tay hắn truyền vào quả cầu khiến nó mỗi lúc một tối cho đến khi đạt mức cực đại.

"Siêu Trọng Thần Pháo" Đồng Nhạc làm động tác tương tự. Một quả cầu mang hơi thở quang minh hủy diệt từ từ hình thành, chỉ khác ở chổ Diệt Thế Ma Quang mang hình dáng khối cầu còn Siêu Trọng Thần Pháo lại mang hình dáng một khẩu trọng pháo cỡ nhỏ.

"Đến đây." Một luồng tối cực đại từ đôi bàn tay Tử Thần phóng ra ngoài.

"Ta há lại sợ ngươi?"

Hai luồng sáng hắc bạch đối chọi nhau giữa Địa Ngục rực lửa. "Kẻ thắng chính là ta. Vĩnh biệt ngươi Vương giả." Đồng Nhạc tự chặt hai cánh tay sau đó lùi ra sau. Những linh hồn và tinh huyết thuộc hạ của hắn lấy hắn làm trung tâm điên cuồng lao tới.

"Bạo...bạo...bạo"

Đồng Nhạc vẫn duy trì ma lực cho cánh tay hoạt động, phần còn lại để tinh huyết mà thần hồn lũ thuộc hạ bổ sung. Huyết nhục trộn lẫn với thần hồn hình thành một Đồng Nhạc mới tuy nhiên kẻ này lại không có mặt mũi ngoài hai chữ Đồng Nhạc in giữa mặt.

Lượng tinh huyết dư thừa hắn dùng để hồi phục hai cánh tay, khẽ nhếch môi cười lạnh: "ngươi còn non lắm, Vương giả."

"Tử Thần là ta...ta là Tử Thần...kẻ chưởng quản cái chết lại gục ngã trên tay một tên rác rưởi như ngươi sao?" Tử Thần hét lên. Sâu trong bộ giáp đen kịch bốc lên ngọn liệt hỏa khủng bố.

Tiếng hét của hắn nhanh chóng bị nhấn chìm bởi hàng loạt vụ nổ nối tiếp nhau. Đồng Nhạc thản nhiên nhìn thành quả của mình, hắn rút từ hư không ra một cuốn sổ, trên đó có ghi ngày tháng và các trận chiến hắn trải qua.

"Xem nào! Một ngày hạ gục hai Vương giả. Đánh giá tổn thất 71%."

"Ta đây vẫn chưa chết" Tử Thần thở dài nhìn cơ thể tàn tạ của mình, hắn chầm chậm đi ra ngoài. Trên tay là cây lưỡi hái phục chế từ trong ký ức truyền thừa.

"Đùa đủ rồi, kết thúc thôi." Nương theo lời nói của Tử Thần, lửa địa ngục biến mất, xác sinh vật, máu huyết, địa hình tất cả đều biến mất, chỉ còn lại khoảng không đen kịt.

Đồng Nhạc chưa hết ngạc nhiên, Tử Thần đã nói: "Không phải ngẫu nhiên ta tự gọi mình là Tử Thần, cái gì cũng có nguyên do của nó." Từ dưới chân hắn, một vòng tròn màu xám tro nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

"Nơi này không thể phi hành, nó là nơi dùng để trảm sát tội nhân." Tử Thần nói.

Hắn đưa lưỡi hái ra và gạt ngang về cổ Đồng Nhạc.

"Đừng nói gì cả. Đây là nơi duy nhất ta có thể thi hành quyền năng này."

Lưỡi hái dễ dàng xuyên qua lớp phòng ngự của Đồng Nhạc và thẩm thấu vào trong đó, trong ánh mắt khó tin của hắn. Từng đốt tay cho tới cánh tay, xương ngực, cơ nhục dần tan biến để lộ mảng xương trắng hếu lấp lánh ánh kim.

"Thứ này gọi là gì? Suốt cuộc đời ta chưa bao giờ nghe đến thứ này tồn tại?"

"Nó tên gọi là Mạt, bất kỳ một thứ gì, sinh vật gì đều có tuổi thọ của riêng nó, như con người thì sẽ thúc đẩy quá trình lão hóa còn với vật chất vô tri sẽ tăng cường khả năng biến đổi, bào mòn vật chất. Nói chung dưới qui tắc tất cả đều sẽ chết khi chạm vào nó với điều kiện duy nhất là kẻ đó phải ở tại nơi này, ngay tại đây." Giọng Tử Thần từ tốn.

"Ha ha....thì ra là vậy nhưng vẫn không đủ. Một phần thần hồn chúng ta được lưu giữ tại tổng bộ nếu ta chết tất cả ký ức, tu vi sẽ quay về phần hồn này, thứ ngươi đón nhận là sự điên cuồng trả thù của tập đoàn. Một Vương giả không phải cứ muốn là có, ngươi nên cân nhắc thật kỹ." Đồng Nhạc trầm giọng, hắn liếc nhìn những bộ phận còn lại trên cơ thể mình sau đó lại thở dài.

"Vậy là ngươi đã quyết định. Cũng không sao, ta đã chán ngấy cuộc sống vô vị này rồi, làm một con rối quả thật cũng không mấy dễ chịu." Nói đoạn hắn ném về phía Tử Thần hai khỏa ngọc thô giành được từ tay Lã Hạc.

"Kẻ thắng luôn có thưởng, ngươi xứng đáng nhận lấy nó. Vĩnh biệt." Trước khi Đồng Nhạc nhắm mắt xuôi tay, Tử Thần nói: "ngươi yên tâm, phân hồn kia sẽ sớm qui thiên mà thôi, điều này đã được mặc định từ trước." Đồng Nhạc nở nụ cười thanh thản rồi dần tiêu biến.

Rắc!...

Cánh tay hắn chịu áp lực quá lớn dần vỡ toạc ra, nham tương chảy dài xuống dưới, không những thế đến cả toàn bộ cơ thể của hắn cũng có dấu hiệu quá tải. "Cái cơ thể này đã đến giới hạn của nó, cũng đã đến lúc thay mới rồi."

"Ta biết việc này sẽ rất đau nhưng không còn cách nào khác." Tử Thần dùng tay bóp nát phần mũ trụ, toàn bộ cơ thể hắn ầm ầm sụp đổ. Từ trong đống nham tương bay ra một hư ảnh mờ nhạt, chính là Tử Thần của kiếp trước nhưng trước khi hắn kịp làm gì thì hai khối ngọc thô phát sáng, chúng hút chặt lấy hắn, Tử Thần chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi dần tiêu biến.

...

Bầu trời Seoul vẫn đẹp như ngày nào, In Gyi, Dal Dal, Moon Young vẫn miệt mài tập luyện với thứ sức mạnh mới có của mình. Thế giới này đang thay máu, cán cân sức mạnh dần nghiêng về thực lực, dẫu chỉ mới vài ngày trôi qua nhưng hơn ai hết các nàng là những người cảm nhận rõ ràng nhất sự thay đổi.

Lúc này trong dinh thự nhà In Gyi, họ đang thảo luận về các bước cơ bản để hấp khí cũng như kinh nghiệm về vận chuyển nguyên lực nhưng chủ đề bàn tán nhiều nhất là tung tích của Jae Gu.

In Gyi đã đón hai em của hắn đến để sống cùng, thậm chí còn huy động nguồn lực từ tập đoàn, thế nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Jea Gu giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này, còn kẻ mang hình dáng giống Jae Gu kia lại không giống như những gì họ biết, hắn do sức ép của hai đứa em đành chuyển qua đây sống chung, dẫu thế chỉ là bất đắc dĩ.

Haizz!...

Một tiếng thở dài vang lên từ hư không. Chúng nữ kinh ngạc nhìn thân ảnh tịch mịch lăng không giữa phòng, trừ In Gyi ra tất cả đều là kinh ngạc và kinh ngạc.

"Jae Gu...à không...Tử Thần...ngươi đã trở lại." In Gyi reo lên.

"Chuyện này là thế nào In Gyi? Tại sao cậu lại gọi thứ này là Jae Gu? "Dal Dal hét lên.

"Đúng đấy, thứ này không thể là Jae Gu được." Moon Young cũng lắc đầu phủ nhận.

Bọn họ không thể cảm nhận một chút từ Tử Thần giống như In Gyi đã từng vì đây chỉ là hư ảnh tàn phiến còn sót lại của hắn.

"Ta không phải Jae Gu. Quãng thời gian trước đây chỉ là mượn tạm cơ thể cậu ta sinh sống trong thế giới này, ở đây ta đã hiểu được thứ gì gọi là bạn."

"Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi chứ?" In Gyi khóe mắt rưng rưng nức nở, một cảm giác bất an nở rộ trong lòng cô gái trẻ.

"Ta luôn cho những người ta xem là bạn một con đường, một con đường để tiến lại gần ta. Hãy nhận món quà từ ta, một người bạn. Nếu các nàng có thể vượt qua nó, phong ấn này sẽ được khai mở còn nếu không tất cả chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp."

Không đợi các nàng nói gì, thân ảnh Tử Thần vỡ vụn thành từng đoàn tinh điểm li ti tan dần trong không khí.