Chương 17: Vương Giả Chi Chiến (1)

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 17: Vương Giả Chi Chiến (1)

Trên bờ tường cách chỗ Jae Gu hành sự không xa, một đôi mắt đã thấy tất cả.

"Địa Ngục...kiếm...và máu."

...

Sau khi kết thúc công việc tại xưởng rữa xe, Jae Gu không quay về mà tản bộ trên đường. Ngẫm nghĩ lại toàn bộ quá trình của mình tại thế giới này, hắn bất giác thở dài: "ta có lẽ đã can thiệp vào quá sâu quỹ tích hành tinh này vận hành, nghiệp lực quá nhiều...ràng buộc nhân quả càng lớn...cánh cửa đến Sáng Thế sẽ còn rất xa."

"Huh?" Jae Gu lập tức hướng lên tinh không.

Bằng nhãn lực phi thường của mình, hắn trừng to mắt nhìn vào không gian. "Vương giả cảnh? Không những một mà là hai..." Giữa trán Jae Gu nổi lên một đường ấn ký hình dây xích mờ nhạt, một làn khói đen từ cơ thể hắn bốc ra lao vùn vụt vào không trung.

Trong không gian tối đen. Hai luồng quang tốc liên tục va chạm, quấn lấy nhau. Nhìn kỹ sẽ thấy một kẻ mặc trên mình bộ quân phục cơ khí, có đính huy hiệu đồng vàng trên vai, đây là biểu tượng đặc trưng đại diện cho tập đoàn Quan Liêu.

Kẻ đối diện mặc một bộ trường bào bạch phát xưa cũ, trên tay cầm thanh nhuyễn kiếm trắng bạc không ngừng vũ động, công kích vào vị trí các mắt xích trên bộ giáp cơ khí đối thủ.

"Lã Hạc...giao vật đó ra đây." Nam tử mặc bộ giáp cơ khí gầm lớn. Từ sau lưng hắn nổi lên hàng vạn cánh cổng không gian có chứa đầu đạn đen ngòm lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng khai hỏa.

"Chớ nhiều lời...tiếp kiếm." Đường kiếm trong tay Lã Hạc vỡ thành vô số tinh điểm li ti, chúng dần tiêu tán trong không trung. "Vạn Tắc Đồng Nguyên."...Xì!...đám tinh điểm bất chợt tái hiện, chúng kéo từng sợi xích mờ ảo lộ thân, tổ hợp thành một thanh cư kiếm cực đại.

Mỗi một sợi xích đại diện cho một pháp tắc, với số lượng khủng bố thế này cấp độ hủy diệt đã tới con số thiên văn. Nam tử trong bộ giáp cơ khí trầm mặc, hắn hừ lạnh: "Ta công nhận ngươi rất mạnh... nhưng...ta cũng không phải yếu."

"Vạn Tắc Đồng Nguyên – Diệt Thiên." Nương theo tiếng hét của Lã Hạc, hư ảnh cự kiếm phá không bổ xuống. "Diệt Thiên?...ngươi nghĩ ngươi có thể diệt Thiên sao? bất kể một Vương giả nào đều đã vượt qua Thiên từ rất lâu rồi...Đồng Nhạc ta cũng ngoại lệ.

Hắn dang rộng hai tay hô lớn: "Vạn Lực Thiên Dẫn." thân ảnh Đồng Nhạc so với cự kiếm như con kiến so với con voi, nhỏ bé đến thảm thương nhưng từ con kiến này lại tỏa ra uy áp không kém gì con voi. Từng tảng thiên thạch trôi nỗi lẫn các tinh cầu xung quanh bị bóp thành mảnh vụn, chúng điên cuồng lao tới bao quanh hai người.

"Hừ..." Tử Thần nhíu mày. Hắn lập ra một kết giới chống lại lực hút từ Vạn Lực Thiên Dẫn, bản thân ẩn dấu khí tức tiếp tục quan chiến.

"Ngu xuẩn..." Lã Hạc cười lạnh. Cự kiếm mang theo vô tận áp lực bổ đôi thân thể Đồng Nhạc thành hai mảnh nhưng lại không có một chút máu tươi chảy ra, Đồng Nhạc nhếch mép cười: "để xem."

Đứng từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai người lúc này bị một quả cầu đất đá khổng lồ bao phủ lấy, trong khoảnh khắc khối cầu ấy từ dạng đá chuyển sang một dạng hợp kim màu tinh thiết, Tử Thần phải vận dụng tới Ma Nhãn mới có thể nhìn thấu.

Bên trong lòng tinh cầu, hàng vạn đầu đạn lúc trước được Đồng Nhạc chuyển dời vào trong đây. Một khối bột nhão từ từ tụ lại thành thân ảnh Đồng Nhạc, hắn cười khẽ: "Trong không gian này, ta bất tử." Hắn ngước nhìn những đầu đạn đen ngòm kia mà cảm thán: "khoa học đôi khi cũng rất hữu dụng, phải không nào...khai hỏa."

Một Đồng Nhạc khác từ dưới mặt đất tinh thiết trồi lên, giữ chặt chân Lã Hạc. Tên Đồng Nhạc còn lại gia tốc lao tới, xung quanh một màn hỏa lực điên cuồng càn quét bât kể địch ta, mỗi một đầu đạn đều ẩn chứa pháp tắc đại đạo, đủ để miểu sát Thánh Nhân.

"Vạn Tắc Đồng Nguyên – Diệt Thiên x 100...đừng xem thường ta...ta có đủ vốn liếng để tự ngạo...tên khốn." Lã hạc gầm lớn. Thân hình hắn lập tức biến lớn, tay cầm cự kiếm x 100 dame. "Đòn tấn công tổng lực của ta...Lã Hạc này một thân tư chất bình thường...trong tu tiên giới đầy thị phi...một kiếm này ta quét ngang tất cả...suốt 1 triệu năm từ khi ta nhập đạo...sẽ không kết thúc trên tay một kẻ cặn bã xài hệ thống như ngươi...chết đi"

Lã Hạc hai tay cầm chặt chuôi kiếm, dùng sức lực cả đời mình xoay tròn, mỗi khi va chạm với đầu đạn hoặc đòn tấn công từ Đồng Nhạc đều phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Rắc!...

Trên bề mặt tinh cầu nứt vỡ hàng vạn đường kẻ như tơ nhện, chúng ầm ầm sụp đổ. Hai tia sáng từ trong đó bay vọt ra ngoài, Đồng Nhạc không một vết xước nhưng Lã Hạc đã mất nữa cái mạng.

Đồng Nhạc nở nụ cười khinh khỉnh: "hệ thống thì sao? nhắc đến mới nhớ hơn 30 vạn năm về trước, trên một vị diện gọi là Thiên Lam, lão tử từng cưỡng hiếp một mỹ nữ...hình như gọi là Khinh Vân...ta bắt ả làm nô sủng hàng vạn năm nay...chơi chán chê rồi thì vứt cho đám thuộc hạ...ha ha...nhìn bản mặt ngươi kìa..."

Hắn ấn vào một nút nhỏ trồi lên từ mu bàn tay. Trên đó nổi lên hình ảnh một mỹ nhân xích lõa trần trụi đang bị hàng trăm tên đàn ông thay nhau cưỡng bạo. "Một Tiên Đế lại bị đám thường nhân không chút sức lực thi nhau cưỡng hiếp thế này...tuyệt với đúng không...toàn bộ đàn ông trên Thiên Lam vị diện đều được tận hưởng dư vị của một Tiên Đế...chúng ngày đêm cảm ơn ta đấy...ha ha."

"Khinh Vân...ta vấn đạo cả đời chỉ để hồi sinh nàng...đã hàng chục vạn năm ta chưa trở về nơi đó...là ngươi sao?...Khinh Vân?...nàng còn sống...ta vì muốn cứu nàng lại phong bế linh hồn, thân thể nàng để nàng một thân tu vi bị phong ấn...ta vì muốn cứu nàng lại thành ra hại nàng vạn kiếp bất phục... ta thật có lỗi." Lã Hạc ngẩng mặt lên cao khóc rống, giọt nước mắt đầu tiên sau hàng chục vạn năm.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Đồng Nhạc bắt đầu điên cuồng, "Vĩnh viễn biến mất thì sao?...ta kẻ đốn mạt nhất thế gian...xin lỗi Khinh Vân..." từ mi tâm Lã Hạc bay ra một bản khế ước khí tức cổ xưa. Hắn cầm nó trên tay và xé rách.

Tại một nơi xa xôi trong vũ trụ, mỹ nhân kia mỹ mâu nhắm nghiền bổng nhiên bật mỡ, sâu trong đó chỉ sự sững sốt và tuyệt vọng. Những phong ấn khắc sâu trong linh hồn nàng bổng chốc bị khai trừ, từ sâu thẳm trong linh hồn vang lên tiếng thở dài rất nhẹ: "xin lỗi nàng...dù ta có chết vạn lần cũng không đủ...thành quả cả đời của ta...ý chí cả đời ta...linh hồn...tu vi...tất cả của ta...ta giao hết cho nàng...ta biết ta không thể bù đắp được những lỗi lầm của ta...nhưng..xin lỗi vì tất cả...vĩnh biệt."

Khí tức mỹ nhân bổng chốc đại thịnh, ngày càng dâng cao. Một gã đàn ông ria mép đè nàng xuống, hắn chuẩn bị đút hàng vào thì...một ánh mắt như thần linh từ thiên không nhìn xuống...đám phàm nhân bị đè sụp đến run rẩy, linh hồn chúng dần rạn nứt.

Trở lại trận chiến trên tinh không.

Khí tức Lã Hạc suy yếu đến cực điểm, ánh mắt hắn ngày càng thanh thản: "Diệt Thiên là bước thứ ba...nó rất không ổn định và khó khống chế...nàng sẽ thay ta đi tiếp con đường này..."

Những cánh hoa tuyết cấu từ pháp tắc rơi lả tã. Không đơi Đồng Nhạc hành động, Lã Hạc mỉm cười đầy thanh thản: "Bạo." Chỉ một chữ mà mang theo lực uy hiếp cực lớn, Đồng Nhạc khuôn mặt tái mét gầm lên: "đồ ngu, chỉ vì một con đàn bà mà tự bạo...linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn tan biến...tên điên."

Hắn điên cuồng xé rách không gian chạy trốn nhưng đã muộn.

"Mẹ kiếp." Tử Thần chửi đổng lên. Hắn dùng toàn bộ ma lực bao bọc lấy hành tinh này sau đó kéo hết các chòm sao lân cận chạy trối chết. Vương giả tự bạo không phải để chơi, Hoàng giả gặp trường hợp này còn ăn không tiêu chứ chưa nói gì tới hắn.

"Mẹ kiếp...mẹ kiếp...mẹ kiếp..." Hắn vận toàn lực đạp bay các chòm sao lẫn hành tinh này bay ra xa nhất có thể, bãn thân vận thập nhị thành ma lực lên đối kháng lại.

"Thập nhị thành công lực...Địa Ngục Hộ Thể." Hai tay Tử Thần đan chéo lại với nhau, lượng ma lực hắc ám dày đặc bao trùm lấy thân thể hắn, đối kháng lại luồng nhiệt năng khủng bố kia.

"Mẹ kiếp...biết thế ta nên giúp tên kia ngay từ đầu mới phải." Tử Thần thầm buồn bực, đến nước này có hối hận cũng đã muộn.