Chương 2: Kỹ Năng Thành Thần

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 2: Kỹ Năng Thành Thần

Nguyệt tinh.

Một tinh cầu xoay quanh Trái Đất, hay còn gọi bằng một cái tên khác "Mặt Trăng". Vùng tối tồn tại trong góc khuất của mặt trăng nơi mà các vệ tinh tiên tiến nhất của nhân loại không thể đưa mắt tới.

Lúc này đứng trên đó là một hư ảnh trong bộ chiến giáp hắc sắc che kín toàn thân, bao quanh là làn sương khói huyễn hoặc mờ ảo.

"Đây là đâu?" Câu hỏi đầu tiên của hắn từ khi tỉnh giấc. Bề mặt hành tinh loang lỗ vết bạo tạc vô số pha va chạm từ thiên thạch lao xuống, hắn cứ như vị lữ khách cô độc bên phần kia của thế giới.

"Nguyệt tinh, một tiểu hành tinh xoay quanh Trái Đất." Một giọng nói vũ phị pha lẫn chút chanh chua trả lời.

"Cô vẫn chưa chết sao? ta tưởng khi cô trao sức mạnh cho ta thì cô cũng tạch luôn rồi chứ?" Hắn nghi hoặc hỏi lại. "Đồ ngu, dĩ nhiên là ta tạch rồi, ý thức của ta bị mấy tên kia đánh nát cộng thêm thần cách ta đã dung hợp trong ngươi thì còn sống được cái beep, ngu vừa thôi."

"Nói như vậy bây giờ ta là bá nhất hử...fu fu fu" Hắn ngoắc miệng cười tự đắc mà ko để ý tới hư ảnh mờ nhạt trong hồn hải đang nghiến răng kèn kẹt.

"Bá con khỉ mốc. Đẳng cấp của ngươi hiện tại chỉ đạt tới Vương giả thì bá cái con khỉ. Thần giới biến mất tuy nhiên một số mảnh vỡ Thần Vực sẽ đầu nhập vào tinh không hình thành các Tinh Hà Cổ Lộ không ngừng cải tạo không gian, nên các thế hệ cường giả sẽ từ đó mạnh lên, ngươi có biết hiệu ứng domino là gì không tên thiểu năng?"

"Đừng gọi ta là thiểu năng. Ta bây giờ cũng là Thần đấy nhé." Hắn liền phản bác. "Thần? để ta nói cho ngươi biết cách phân cấp giai bậc hiện tại trong tinh không nhé." Thiếu nữ nhe miệng cười mĩa.

Theo đó tinh không được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau gồm: "Phàm cảnh, Bán Tiên cảnh, Tiên cảnh, Thánh Nhân cảnh, Vương giả, Hoàng giả, Sáng Thế giả, Diệt Thế giả, Tối Cường giả và Bất Diệt giả. Một khi vượt qua Bất Diệt giả mới được gọi là Thần chân chính, những vị thần như chúng ta trước kia chỉ là Bán Bộ Bất Diệt giả mà thôi, khi tất cả Thần lực hội tụ về một điểm sẽ là lúc Thần Vị đản sinh, người duy nhất xứng đáng với chữ Thần."

"Vương giả trên Thánh Nhân sao? nói chung ta vẫn bá...há há." Hắn vẫn không để ý mà tiếp tục cười. Thiếu nữ không nhịn được hét lên: "Đồ ngu, trong tinh không này trước khi chúng thần tồn tại đã có kẻ tiến nhập Diệt Thế giả, không chừng bây giờ đã tiến cấp Tối Cường rồi, người mạnh hơn ngươi có vô số, đừng ở đó mà tự đắc, nếu để ta thấy bộ dạng này của ngươi một lần nữa đừng trách ta tiêu hủy toàn bộ quyền năng của ngươi. Ta thà để chúng thần vĩnh viễn biến mất chứ không bao giờ để nó rơi vào tay một tên bại não."

Hắn nghe thế liền cả kinh, nếu vậy thì mộng tưởng hậu cung của hắn không bao giờ thành hiện thực, bây giờ bà cô này đang điên, hắn tốt nhất nên im lặng.

Thiếu nữ lúc này cũng thở ra một hơi, dù rằng nàng không có khí quản. Nếu tiêu hủy quyền năng của hắn đồng nghĩa với việc vĩnh viễn biến mất, điều đó thật không tốt chút nào.

"Dỏng tai lên mà nghe cho rõ. Là Thần thì phải có phong cách của Thần, đầu tiên là phải tỏ ra lạnh lùng, hờ hững với xung quanh, luôn dùng ánh mắt thượng vị giả quan sát chúng sinh..." Thiếu nữ bắt đầu thao thao bất tuyệt, giảng dãi về những kinh nghiệm cơ bản nhất mà một vị Thần cần có, dù cho hắn còn rất rất lâu mới có thể được gọi là Thần.

"Phải tỏ ra lạnh lùng...anh đây luôn là nhất..." Hắn gật gù ra vẻ đồng ý. Chợt nhớ tới dung nhan của mình, theo như mấy tên nhận được truyền thừa hay hệ thống trong tiểu thuyết thì nhân vật chính sẽ có dạng siêu cấp soái ca, nên hắn hiện rất tò mò muốn biết mình bây giờ trông ra sao.

Như đoán được ý nghĩ của hắn, thiếu nữ cười khẽ: "Cách vận dụng quyền năng đã được ta lưu vào não ngươi rồi, ngươi chỉ việc mở nó ra là xong."

"À, ra thế." Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận các dòng chảy trong não hải. Vô vàn móc khóa trong đó lần lượt mở ra, chỉ thấy hắn đưa tay lên, hô nhẹ: "Gương Ma Thuật."

Giữa lòng mặt trăng bất thình lình hiện lên một chiếc gương bóng loáng khổng lồ, bên mép viền được trang trí hoa văn cổ xưa uốn lượn xung quanh.

"Thằng này là thằng nào?" Hắn bật lui hai bước, thảng thốt nhìn thân ảnh đen kịt trong gương. Muốn ngầu bao nhiêu có bấy nhiêu duy chỉ có nét đẹp zai hắn mong ước là không có, bởi nó đã được trùm trong bộ chiến giáp hắc sắc.

"Đó là ngươi đấy. Đừng cố gỡ giáp ra làm gì, kể từ khi ngươi tiếp nhận truyền thừa này thì thân thể phàm nhân của ngươi đã biến mất, thứ ngươi có bây giờ là Thần thể được cấu tạo từ Tử Thần lực lượng, khi ngươi bị thương sẽ không có máu chảy ra mà là từng đợt hắc khí trộn lẫn nham tương thay vào. Lớp giáp này đóng vai trò như da người, chỉ khi ngươi đạt đến Sáng Thế giả mới có khả năng thay đổi nhân hình...giờ thì hết hậu cung nhé...ku ku ku."

Thiếu nữ rũ rượi cười để lại hắn đang sững người nhìn khe hỡ đen kịt giữa lớp mũ trụ. Qua một hồi lâu, hắn chợt hỏi: "Cô gái, cô tên gì?"

Thiếu nữ khá bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nàng trầm ngâm đôi chút rồi trả lời: "Vọng...Nguyệt."

"Vọng Nguyệt." Hắn lẩm bẩm. "Nàng nói Vương giả vượt trên Thánh Nhân cảnh vậy tức là tồn tại ngang hàng Thiên Đạo. Thế thì ta có thể thay đổi kết cấu một hành tinh hay không? " Hắn nhìn về phía Vọng Nguyệt đầy chờ mong.

"Dĩ nhiên là được, ngươi có thể thay thế vai trò Thiên Đạo trong một hành tinh sơ khai, tỷ như Trái Đất của ngươi ấy. Tuy nhiên ta nói trước, giữa Vương giả với nhau cũng phân chia mạnh yếu rõ rệt đấy." Vọng Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.

"Đừng nói ngươi định..." Rồi nàng nhìn chằm chằm vào phía Trái Đất, sau đó khúc khích cười: "ái chà...thông minh đột xuất, ta có lời khen ngợi đấy. Thời gian của ngươi có thể nói là vô hạn nên dành một ít thăm thú nhân sinh cũng không tệ."

Hắn đưa tay lên gãi đầu, chợt nhớ tới trên đó giờ là chiếc giáp trụ hắc sắc đành buông tay xuống. "Đó là dĩ nhiên, à không...ta thông minh sẵn rồi chỉ có điều nàng không nhận ra thôi." Hắn cười khan.

"Ha ha...ta biết ngươi thông minh rồi...giờ thì xuống Trái Đất cho ta nhờ." Vọng Nguyệt cũng cười giục theo.

"Trái Đất, Tử Thần ta đến đây." Hắn cười dài, sau đó hóa thành vệt khói đen lao thẳng xuống bề mặt hành tinh xanh.

Cung cách xưng hô của hắn có phần thay đổi, Vọng nguyệt không mấy để ý, nàng đã sống qua vô tận năm tháng nhưng tâm tình vẫn có phần trẻ con với lại chẳng ai muốn mình bị gọi là già cả.

"Ta hiện đang trong trạng thái tươi mơn mởn mà..." Vọng Nguyệt một mình tự kỷ.

Bao quanh hành tinh xanh là hàng đống rác vũ trụ do con người phóng lên, chúng kết thành một vành đai xoay quanh trục của Trái Đất. Hắn đáp lên một trong số đó mà lắc đầu ngán ngẩm: "khỉ thật, đi đâu cũng gặp rác...ở phòng một đống rác, ngoài đường cũng gặp rác, đến ngay cả ngoài vũ trụ cũng có...anh đây sẽ thay đổi tất cả...fu fu fu."

"Thôi tự kỷ giùm ta, nhìn ngươi mà ta phát bệnh." Vọng Nguyệt bĩu môi. Nếu không phải nàng là hư ảnh tồn tại trong hồn hải của hắn không khéo hắn đè nàng ra giáo huấn một phen cho bõ tức.

"Đừng đả kích nhau thế, thử hỏi một người bình thường khi không được sở hữu quyền năng của Thượng Đế xem có khác ta hay không? chúng không nhảy cẫng lên như điên mới là lạ."

"Tất cả chỉ là ngụy biện." Vọng Nguyệt chốt một câu.

Cãi lộn với bà cô này chỉ khiến hắn phát điên, Tử Thần dứt khoát im lặng. Hắn đảo mắt xuống các mảng lục địa bên dưới.

"Về quê hù bọn kia chơi hay là sang Mỹ phá nhỉ? Mấy cô em bên Nhật chẳng lẽ ta lại bỏ mặc...hay sang châu Phi gặp mấy em...thôi bỏ." Hắn rùng mình khi nghĩ đến top 10 tục lệ cổ quái ở châu Phi xem được trên youtube.

"Để xem...theo kịch bản trong manga, mỗi con boss đều có một phong cách riêng trong khi mình là trùm boss...à đúng rồi." Hắn vỗ tay cái bốp nói: "phải rồi, sẽ ra sao nếu ta cho dựng một thông đạo kết nối Trái Đất với các tinh cầu có thể tu luyện khác nhỉ? Ta thật thông minh...fu fu fu."

"Không biết tâm ma tên này như thế nào, mong là không bẩn bựa như hắn...ngủ luôn cho đỡ ngứa mắt." từ trong hồn hải, Vọng Nguyệt lắc đầu đầy ngán ngẩm.