Chương 4: Đấu Phá Thương Khung Thế Giới

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 4: Đấu Phá Thương Khung Thế Giới

Trước mặt hắn trôi nỗi hàng tỷ tỷ cánh cổng khác nhau. Trên mỗi tấm biển có khắc cổ ngữ tối nghĩa, đó là đối với người khác còn với hắn thì miễn nhiễm. Được thừa kế tri thứa từ một vị thần cổ lão, nếu đến những ký tự căn bản nhất còn không biết thì hắn tự thẹn với danh thiên tài tự nhận.

Trong mảng không gian tối đen, một vệt sáng mờ ảo từ Địa Cầu theo hắn len lõi chui vào một cánh cổng gần đó. "Ôi định mệnh, chẳng lẽ đây là xuyên không truyền thuyết?" Hắn tóm tia sáng ấy vào lòng bàn tay mà ngắm nghía.

"Ngộ tạ lị xị à..." Một âm thanh rất nhỏ từ nó vang lên. Số là ngày xưa từng xem phim hành động Hồng Kông nên mấy câu này hắn biết đôi chút thông qua thằng vietsub. "Ối cái định mệnh, mày dám chửi bố à." Hắn nắm đoàn ánh sáng ném thẳng vào một cánh cổng màu lửa mà nghiến răng nghiến lợi.

"Này thì xuyên không, để ta vô ta hành chết chú mày." Hắn cười đểu, không nhanh không chậm theo đó tiến vào. "Ê khoan, từ từ..." Từ trong hồn hải, Vọng Nguyệt đang ngủ bổng mở mắt quát, rất tiếc đã muộn.

Cánh cổng được phủ sau tấm màn nước màu hồng phấn, quang cảnh giữa trước và sau hoàn toàn trái ngược. Nếu phía trước cánh cổng là không gian tối đen thì phía sau lại tràn ngập sức sống, bước chân vào đây chính là đã bước vào một thế giới mới.

"Ôi quang cảnh thật đẹp, thật khiến lòng người...á nhầm lòng Thần sao xuyến." Tử Thần trầm trồ khen ngợi, cảnh sắc này ở Địa Cầu trước kia là không có à. "Xao con khỉ mốc..."Vọng Nguyệt nghiến răng chửi.

"Sao lại chửi ta? Người thì như con mắm ấy, ta thấy ngươi nên dành thời gian chăm sóc bộ ngực thì có lý hơn." Tử Thần tức khí chửi lại.

Vọng Nguyệt theo bản năng nhìn lại bộ ngực của mình: "Rõ ràng là S cup, đúng là có mắt như mù, cơ thể ta khiêu gợi thế này mà ngươi kêu là con mắm, cái đồ óc.. vật." Tử Thần cũng chẳng vừa, lập tức phản bác: "Đó là do ngươi tự nhận, hàng không sờ được là hàng hư, nói nhiều."

"Cái tên không não, ngươi nghe rõ cho ta." Vọng Nguyệt bộ dáng cực kỳ tức giận, bô ngực hùng vĩ phập lên phùng xuống theo từng nhịp thở. Nàng cố gắng ổn định lại tâm tình gằn giọng:

"Trước khi đến một thế giới bất kỳ, ngươi buộc phải ký hợp đồng với Thiên Đạo của thế giới đó, nó giống như việc xin visa ở Trái Đất các ngươi, nếu không sẽ bị coi là cư trú bất hợp pháp, sẽ bị trừng trị."

Tử Thần chăm chú nhìn vào bộ ngực của Vọng Nguyệt tấm tắc: "thế quái nào mà bộ ngực ngươi nhảy lưng tưng thế kia, ngươi làm gì thở được cơ chứ, chỉ được cái làm cảnh."

"Thằng ngu, ngươi có nghe ta nói gì không? Cái tên không não này, ngươi có biết tình thế hiện tại của mình hay không thế?" Vọng Nguyệt không nhịn được hét lớn.

Tử Thần hai tay ôm đầu đáp trả: "Chẳng phải Thiên Đạo chỉ mạnh ngang Vương giả thôi sao, ta đây Vương giả cảnh giới sợ quái gì nó. Mà đúng là ta làm gì có não, chẳng phải ngươi nói trong người ta toàn nham tương với Tử Thần lực hay sao?"

"Ơ cái đệt." Vọng Nguyệt mặt thộn ra, buông lời nói tục. Từ khi lọt lòng đến giờ đây là lần đầu tiên nàng chửi, cái từ này nhớ không nhầm là từ trong não tên kia truyền tới, cái này gọi nôm na là tiếp thu tri thức.

"Chẳng phải không đúng, cái thằng vừa chửi ta nó có xin visa gì đâu?" Vọng Nguyệt hết nói nổi, nàng chốt lại một câu: "lạy cụ" rồi ngủ mất. Nếu còn tỉnh không khéo nàng bị thằng này làm cho điên mất.

"Tìm một người thông minh khó thế không biết." Tử Thần lắc đầu than thở, hiển nhiên là hắn đang mắng xéo cô nàng kia rồi, báo hại Vọng nguyệt bên trong hồn hải khóe miệng giật giật liên hồi, xem chừng nàng cố gắng kiềm chế lắm mới không cho tên kia một trận.

"Ơ...hồi nãy hăng quá quên xem tên thế giới rồi...nơi này là nơi quái nào thế nhỉ?" Hắn bật thốt.

"Cơ mà cái thằng chửi mình hồi nãy đâu rồi nhễ, đừng để anh bắt được nếu không..." Hắn cười tà, lặng yên bao phủ thần lực dò tìm tung tích kẻ dám động thủ trên đầu thái tuế.

"Chạy đi đâu?" Hắn hóa thành làn khói đen bay đi mất.

Một lát sau.

Trước cổng một tòa tiểu thành, Tử Thần bối rối nhìn tấm bảng to tổ chảng treo trước mặt. Vì ở thể vô hình nên cư dân nơi đây không thể nhìn thấy hắn, hắn chụp lấy một nạn nhân xấu số trên đường, trực tiếp cop một mớ kiến thức từ kẻ đó.

"Ô Thản Thành – Đấu Phá Thương Khung thế giới. Nơi tên kia đến hình như là Tiêu thị gia tộc...fu fu fu." Hắn chầm chậm bước tới vừa đi vừa quan sát tòa thành thị cổ đại này.

Kiến trúc của nó lai giữa Âu và Á, dọc hàng quán lại đậm chất thương nhân đông phương. Các gian hàng nơi đây được chia thành từng khu vực buôn bán các mặt hàng khác nhau, đa phần là phục vụ cho dong binh và một số mạo hiểm giả cấp thấp.

Đứng trước tòa nhà khá bề thế, bên ngoài có hai tên trong trang phục thị vệ gác cổng, hắn toan bước vào trả thù, đi được nửa chừng thì ngừng lại: "Thế quái nào ta lại hạ thân phận đi bắt nạt một đứa con nít như thế chứ, dù rằng được ta bắt nạt là vinh hạnh của nó...hm...nghĩ xem...nghĩ xem...có rồi."

"Cái tội dám nhờn với anh, để chú xem anh xử gấu tương lai của chú như thế nào?" Hắn đắc ý nghĩ thầm. Tiêu Viêm lúc này chưa trải qua giai đoạn khổ nhục, tâm tình vẫn mang hướng hiện đại kiếp trước, hắn đang mơ ước về viễn cảnh tay ôm mỹ nhân trong tương lai của mình.

Không phải ngẫu nhiên khi sau này ngày nào hắn cũng lén lút vào phòng Huân Nhi truyền đấu khí, ôn dưỡng kinh mạch cho nàng, cái này gọi là dưỡng thành loli. Biết nhìn xa trông rộng, đầu tư cho tương lai.

Tử Thần xé rách một mảng không gian rồi bước vào, bổng "Bịch."

Một lực phản chấn ấn bay hắn văng ra xa hàng trăm dặm, hắn ngẩng mặt lên trời nhìn hư ảnh mờ ảo trước mắt mà chửi: "Ta với ngươi nước giếng không phạm nước sông, vì cớ gì ngươi cho thằng ôn con kia cư trú mà ta lại không, cái này gọi là phân biệt đối xử...ta phải kiện."

Thiên Đạo đơ mặt nhìn con hàng đang tru tréo trước mắt, cái hình tượng cực ngầu, hắc ám bên ngoài dường như đối lập hoàn toàn với tính cách của hắn. Hắn cất tiếng trầm thấp:

"Theo điều luật thứ 3 về cung cách ứng xử giữa các thành viên trong Liên Hợp Tinh. Bất kể một ai khi đạt tới Vương giả cảnh nếu muốn cư trú tại một tinh cầu có chủ bất kỳ phải ký hợp đồng với gia chủ, ngươi đây là đang phạm pháp."

Hắn nghe thế càng tru tréo hơn: "Ta chưa đăng ký vào nhóm đó, ta là dân tự do, ta có quyền."

Thiên Đạo hờ hững nói: "Điều luật này áp dụng kể cả cho tán tu, ta đếm từ một đến ba nếu ngươi không rời đi thì...chiến."

"Ngươi nghĩ ta sợ sao?" Hắn gân cổ lên cãi.

"Một...Ba." Một quyền mang vô tận hỏa diễm từ thiên không đánh thẳng xuống dưới, thiêu rụi hàng vạn dặm. Tử Thần đứng ngay vị trí trung tâm, cảm nhận hơi thở nóng bức trước mặt, hắn dùng quyền đối kháng.

"Cái thằng này...ngươi có đi học không vậy...hai đâu...số hai biến đi đâu mất rồi." Qủa nhiên Thiên Đạo nghe xong câu này khựng lại giây lát: "Ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp còn ở đó mà lớn lối, tiếp quyền."

"Đó là ngươi ép ta." Hắn học theo lời thoại một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết cãi lại. "Diệt Thần – Tích Lịch Quyền."

Nắm đấm mang theo vô tận bạo tạc tiếp lấy Thiên Quyền chứa đựng áo nghĩa dị hỏa của Thiên Đạo. Không những thế, không gian xung quanh dường như sinh lực bài xích, không ngừng hạn chế sức mạnh của hắn.

"RẦM" Hai quyền đối nhau, hắn một lần nữa bị đánh bay thêm hàng vạn dặm, địa điểm chiến đấu của hai người lúc này nằm bên ngoài hải vực, nơi không tồn tại dù chỉ một hòn đảo.

"Lợi thế sân nhà thì ngon sao. Có thứ này để xem ngươi làm gì được ta." Hắn ngước mặt lên trời tự ngạo.

"Cửu Trọng Thiên Tinh – Đệ Tam Thiên Tinh." Từ đầu ngón tay Tử Thần, trên bầu trời Thương Khung thế giới đột ngột bạo toạc, một quả thiên thạch cực đại mang theo vô tận áp lực phá không lao xuống. Bất kể cường giả từ Đấu giả cho tới Đấu Thánh đỉnh phong, chỉ cần là người tu luyện đều không thể nhấc nổi dù có là một ngón tay.

Thương Khung thế giới chưa bao giờ đối diện với tai kiếp mang tính hủy diệt này.