Chương 1: Tử Thần

Tử Thần - Hành Trình Vô Tận

Chương 1: Tử Thần

Thần giới.

Tồn tại từ thời xa xưa lúc những sinh mệnh nguyên thủy nhất còn chưa hình thành. Được cai quản bởi các thực thể gọi là Thần, họ chưởng khống thiên địa, viết nên pháp tắc, thành lập trật tự mọi giới.

Đã là sinh vật ắt sẽ có lòng tham, dù cho là Thần cũng không thoát khỏi. Các vị Thần theo thời gian bắt đầu xuất hiện nhiều mâu thuẫn, bất đồng chính kiến dần dẫn đến cục diện chia thành hai phe.

Phe thứ nhất gọi là Thần Thánh Quân Đoàn bao gồm: Khởi Nguyên Chí Tôn, Quang Minh Chúa Tể, Vận Mệnh Chi Thần, Thủy Thần, Hỏa Thần, Địa Thần và Phong Thần.

Phe còn lại gọi là Liên Quân Bóng Tối gồm: Tịch Diệt Thần Chủ, Hắc Ám Chúa Tể, Tử Thần, Lôi Thần, Chiến Thần và các tiểu thần trực thuộc.

Đỉnh điểm cuộc xung đột giữa hai phe là sự kiện Giới Vực. Vũ trụ được chia thành vô vàn khu vực lớn nhỏ khác nhau theo đó mỗi vị thần sẽ được cai trị một vùng nhất định.

Theo hiệp định giữa hai bên, phe Thần Thánh Quân Đoàn chiếm giữ 70% giới vực trong khi phe Liên Quân Bóng Tối chiếm giữ phần còn lại. Vì không chấp nhận kết quả này nên không lâu sau đó Tịch Diệt Thần Chủ lãnh đạo quần thần tiến hành đại chiến.

Vì Thần giới nằm tại một khu vực gọi là Vực Ngoại tồn tại bên ngoài tinh không nên ảnh hưởng của nó đối với tinh không gần như bằng không. Trận chiến đầu tiên và cũng là cuối cùng kết thúc thời kỳ thống trị của các vị thần.

Thần giới vỡ nát nhưng thành quả của các vị thần không vì thế mà mất đi. Luân hồi vẫn hoạt động, hệ thống qui tắc sau một thời gian dài tự sản sinh linh trí hình thành Tứ Đại Chí Tôn chưởng quản thiên hạ.

...

Việt Nam.

Trong một căn nhà trọ tồi tàn, một gã sinh viên gầy như que củi đang cặm cụi bên màn hình máy tính, miệng liên tục mấp máy theo giai điệu Jpop quen thuộc.

Bao quanh gã là ba bức tường vàng ố đã ngã màu, tiếng chuộc bọ chay lục đục suốt đêm. Gã dường như đã quen với cảnh này, bàn tay khẳng khiu gặm lấy gặm để gói mì lót dạ trong khi cặp mắt đang lim dim vẫn dán chặt lấy màn hình.

Gã thanh niên tên Thành, một trạch nam đúng nghĩa. Suốt ngày mơ mộng hão huyền về viễn cảnh một mình ngự ngàn mỹ nữ trong truyền thuyết, cũng vì lẽ đó mà gã ít giao thiệp với bên ngoài, suốt ngày ru rú trong phòng trọ.

Đêm nay cũng một đêm như bao ngày khác. Gã đang lướt web như mọi khi thì trên màn hình bất chợt hiện lên một đường link lạ, nếu như mọi ngày thì gã đã bỏ qua nhưng hôm nay gã cảm thấy mình nên click vào nó, không hiểu lí do vì sao, có lẽ do linh tính nên Thành click đại, dù sao cũng không có gì để mất.

"Bụp..."

Trước mặt màn hình hiện lên một siêu cấp mỹ nữ, Thành dám thề với trời là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ gã chưa thấy được người nào đẹp như vậy.

"Này...người trẻ tuổi. Ngươi phải chăng muốn tiếp nhận Tử Thần truyền thừa?"Thiếu nữ cắn đôi môi đỏ mọng, một tay để giữa miệng nũng nịu.

"Thật...moe..." Thành lẩm bẫm. Một vẻ đẹp không thuộc phạm trù nhân loại, hoàn mỹ đến yêu dị, từng cử chỉ, từng hành động của nàng như thôi miên lấy hắn.

"Ngươi phải hay không muốn tiếp nhận Tử Thần truyền thừa?" Thiếu nữ lặp lại một lần nữa, giọng nói có phần không kiên nhẫn.

"Muốn...muốn." Thể loại truyền thừa thế này hắn làm sao mà không biết. Là một fan ruột của thể loại hệ thống, đồng nhân lẽ nào hắn lại không biết phúc lợi này.

"Là ngươi nói đấy nhé." Thiếu nữ cười nhẹ, không hiểu sao nhìn vào nụ cười đó lại làm hắn rùng mình ớn lạnh. Và điều gì đến cũng đến, từ trong màn hình lao ra một vật thể tử sắc hình thoi đập thẳng vào mặt Thành, hắn lăn ra bất tỉnh.

Đến sáng hôm sau, tại khu dãy trọ xuất hiện hàng loạt trung niên bụng bia mặc áo xanh, bên ngoài dân tình xôn xao về vụ thanh niên ngáo đá đâp đầu tự tử.

Đây là một mảnh không gian xám xịt với vô vàn tòa kiến trúc đổ vỡ. Từng mảnh loạn thạch, khối công trình lơ lững giữa bầu trời, điều kỳ lạ là chúng không hề rơi xuống đất.

Hắn bây giờ đang nằm trên nền bệ đá đổ vỡ. dưới chân một vương tọa khổng lồ. Ngồi trên đó không ai khác chính là thiếu nữ khi nãy, nàng mặc trên mình bộ áo choàng đen kịt, có thêu hoa văn viền đỏ bên mép áo.

Mái tóc đen tuyền chảy dài qua eo cùng đôi con ngươi sắc tối u uất, tất cả tôn lên vẻ đẹp vừa cao quí vừa tà khí của nàng. Thấy hắn có dấu hiệu tỉnh, nàng nhếch miệng cười khẽ: "tỉnh rồi sao?"

Thành lồm cồm bò dậy, hắn thấy ê ẩm khắp người. Vỗ vỗ đầu tìm chút tỉnh táo, hắn ngước lên nhìn nữ nhân trước mặt, trông không khác gì hạ nhân nhìn thượng vị giả.

"Đây là đâu? tại sao ta lại ở đây?" Hắn ngơ ngác hỏi. Xem truyện là một chuyện mà sự việc đó lại ứng trên bản thân lại là chuyện khác, trong nhất thời hắn chưa tin tưởng là thực.

"Hỏi hay lắm. Thế ngươi nghĩ đây là đâu?" Thiếu nữ tà mị cười.

Hắn quay mặt nhìn xung quanh lắp bắp: "không thể nào, mấy thứ này chỉ có trong phim thôi mà, không thể là thực được."

"Có rất nhiều thứ mà nhân loại các ngươi không hiểu. Nghĩ lại cũng đúng, một nền văn minh hạ cấp như các ngươi ngay cả khái niệm cơ bản nhất về ma lực còn không có thì làm sao hiểu được." Thiếu nữ trả lời.

"Vậy ngươi là tiên nhân?" Hắn có chút không tin nói.

"Tiên nhân?, đừng đem lũ hạ đẳng đó nói trước mắt ta. Trong mắt chúng ta chúng chỉ là lũ kiến hôi mà thôi." Thiếu nữ xì mũi khinh thường.

"Thế ngươi là ai?"

Thiếu nữ vênh mặt lên đầy tự hào: "Một trong Thập Đại Chủ Thần, chỉ đứng sau hai vị Cổ Thần mà thôi. Bài danh đệ nhất – Tử Thần."

"Tử Thần?" Thành không tin hỏi lại. Theo hắn Tử Thần phải mang hình dạng bộ xương khô trên tay cầm lưỡi hái mới đúng, nhìn cô nàng đáng yêu thế này, hắn không tin là thật.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, thiếu nữ phồng má lên nói: "dẹp cái thứ tởm lợn đó ra khỏi đầu cho ta, ai bảo Tử Thần phải là một bộ xương cơ chứ?"

"Nghe này! Việc ta nói tiếp theo rất quan trọng, liên quan trực tiếp tới vận mệnh sau này của ngươi. Nghe cho kỹ.", dừng một hơi nàng nói tiếp: "Thần giới tan vỡ, chúng thần cũng theo đó mà biến mất. Ngươi là kẻ duy nhất trong vô số sinh linh tồn tại trong tinh không này có thể thành Thần."

"Ngươi được đích danh Vận Mệnh Chi Thần chỉ định. Kẻ gánh trên mình trọng trách khôi phục Thần giới, nối tiếp di nguyện của chúng ta."

"Mà tại sao lại là ta? Ta chỉ là một người bình thường, rác rưởi của xã hội, tại sao lại chọn ta mà không phải người khác?" hắn lúc này mới hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

"Đồ ngu, ta đã nói rõ rồi, tai ngươi bị điếc à." Thiếu nữ như mèo bị dẫm phải đuôi nhảy cẫng lên.

"Các ngươi mạnh như vậy thì sao Thần giới lại bị hủy diệt cơ chứ?" Hắn cảm thấy khó hiểu. Thần mạnh như vậy mà toàn bộ chết sạch khiến hắn không tài nào hiểu nổi.

"Hỏi cái gì? Có tin ta khóa miệng ngươi không?" Nếu để người ngoài biết được các vị thần không khác gì con người, chỉ vì giành miếng ăn mà đánh nhau dẫn đến hủy diệt thì cho dù có nhảy xuống biển Đông cũng không hết nhục. Thiếu nữ dĩ nhiên là chối bay chối biến.

"Vậy thì không hỏi nữa. Mà ta thành thần bằng cách nào?" Đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Sau khi hỏi xong câu này mặt mày hắn đỏ rực, hô hấp dồn dập như bò tót động đực, bộ dáng hệt như một thằng lên cơn động kinh.

"Dễ thôi." Thiếu nữ vỗ tay. Nàng hóa thành một làn khói đen nhập vào mi tâm hắn, Thành chỉ thấy đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu.

"Từ nay ngươi sẽ là Tử Thần." Đó là những gì cuối cùng hắn nghe thấy, mọi vật dần chìm vào bóng tối. Tòa cung điên biến mất, xung quanh chỉ còn lại trận cuồng phong rít gào cuồng loạn.