Chương 13: Thằng Cặp Rằn – Nguyễn Bá Đạt

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 13: Thằng Cặp Rằn – Nguyễn Bá Đạt

Chương 13: Thằng Cặp Rằn – Nguyễn Bá Đạt



Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!



Nhớ Rừng hay là Nhớ Nước đây?.


"Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn "

"Để hồn ta phảng được gần ngươi ".

"Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi ".


"Than ôi, than ôi, than ôi ".


Thời đại này là thời đại của kẻ sĩ, thời đại của bậc anh hùng, thời đại coi cái nghĩa, cái tình, cái chí sĩ hơn thứ gọi là tiền bạc.


Thời đại này là thời đại của những hồi ức, những ký ức đẹp nhất, những hồi ức đẹp nhất về thời vàng son của một dân tộc, một dân tộc... không làm nô lệ cho ai.


Bọn họ mơ về một tương lai, một tương lai mà cái hồi ức kia lại hiện hiện, một tương lai của người An Nam.


Bài thơ Nhớ Rừng thực sự động đến tâm của rất nhiều người.


Trong một căn phòng, một căn phòng giam mà chỉ cần Chí nhìn thấy thì sẽ ghen tị không thôi, một phòng biệt giam rộng rãi mà thoáng mát, một phòng biệt giam mà từng hạt cơm trắng tròn đẹp đẽ tinh mỹ như hạt ngọc trời.


Một phòng biệt giam có cả rau cả thịt.


Tại nơi này có một lão nhân mà thật ra... cũng không biết có lão hay không.


Lão nhân này cũng đang niệm Nhớ Rừng đặc biệt là hai khổ thơi cuối sau đó lại là từng chữ than ôi.


Trong cái Trại Yên Thế này người có thể hiểu rõ ý cảnh của cả bài Nhớ Rừng thật sự không nhiều, lão nhân chính là một trong số ít những người có thể hiểu ý nghĩ của nhà văn Thế Lữ.


Cũng bởi vì hiểu, lão nhân lại càng cảm nhận rõ tâm tình của tác giả thậm chí càng cảm thấy bài thơ này là viết cho mình, vì mình mà viết ra.

_ _ __ _ _ _


Chí biết Nhớ Rừng có ảnh hưởng lớn đến Trại Yên Thế nhưng Chí còn không tưởng tượng được nó lớn đến mức nào.


Đám tù phạm dần dần biết đến Chí, họ gọi Chí là nhà thơ, là kẻ có học mà cái thời đại này người có học thì được quý lắm, được tôn trọng lắm.


Trong ba ngày nay Chí có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người nhìn mình bắt đầu thay đổi, vốn từ không biết thành biết, tuy không thân quen nhưng trong mắt lại có một chữ 'kính', dù sao Chí cũng là người có học, là thành phần tri thức, là nhà thơ.


Cái danh hiệu nhà thơ, cái thành phần tri thức thật sự hiếm lắm, người ta trọng cái chữ, trọng cái tài, trọng cái trí tuệ của người đọc sách, cho dù là dân võ phu vào nam ra bắc, cho dù là phường trộm cắp đều tôn trọng người đọc sách huống hồ là người đọc sách có thể vẽ ra con hổ kia, có thể làm ra bài thơ Nhớ Rừng đi vào tâm khảm mọi người.


Đáng tiếc đây là nhà tù, con người nơi đây không dễ dàng giao tiếp với nhau lại thêm vết sẹo trên mặt Chí, bản thân Chí lại không quá yêu thích giao tiếp dẫn đến người ta vẫn xa cách hắn nhưng thay vì chán ghét, thay vì coi hắn tự đại, vểnh mặt lên trời thì người ta lại cảm thấy đây là cái nét thanh cao của người đọc sách.

Người đọc sách nên là như vậy, bậc chí sĩ, nét nhà thơ nên là như thế.


Cùng một sự kiện chỉ cần cách nhìn khác nhau sẽ ra được đáp án khác nhau, nhận định khác nhau.


Ngay cả đám tập, đám popo trong suy nghĩ của Chí cũng bắt đầu nể phục hắn, tuy ngoài miệng chưa nói ra nhưng lại có thể dùng hành động, chúng cũng không tiếp tục đánh Chí.


Tất cả mọi thứ đang thay đổi, thay đổi một cách chậm rãi nhưng rõ ràng.


Cũng bởi vậy tâm tình Chí hiện tại rất tốt, tốt không phải bởi cái nhìn của đám tù phạm hay chút đối xử tốt cửa những tên lính tập, tốt là vì Chí cảm thấy mình có cơ hội, có cơ hội tiếp xúc với giai tầng càng cao hơn trong Trại Yên Thế.


Đương nhiên Chí cũng hiểu cơ hội mở ra đồng nghĩa với nguy cơ đến, Chí cảm thấy thằng cặp rằn sẽ không để yên cho mình nữa.


Mấy ngày qua cặp rằn không có đến nữa nhưng đàn em của cặp rằn thì vẫn tới chỉ là không dám gây Chí mà thôi.


Ba Beo không chỉ nói bài thơ Nhớ Rừng là từ Chí mà còn nói Ba Beo gọi Chí làm đại ca, cả phòng giam ba người đều không phải đối thủ của Chí.


Vấn đề này đều là Chí để Ba Beo nói dù sao mỗi ngày lao động cũng mất nửa cái mạng, ngay cả Chí cũng không có hứng đánh nhau, nhấc chân nhấc tay còn mệt thì đánh nhau cái khỉ gì?.


Ba Beo trong cái nhà giam này địa vị không thấp, tuy không thắng được cặp rằn nhưng cũng có thể qua chiêu với cặp rằn, có thể nói là nhân vật có máu mặt trong tù, đám đàn em của cặp rằn đến cả Ba Beo không còn dám gây huống hồ gì là đại ca của Ba Beo.


Ngày hôm nay là ngày thứ tư từ khi Chí đọc bài Nhớ Rừng cho Ba Beo.


Buổi sáng tất nhiên vẫn phải đi lao động khổ sai nhưng mà đã thoải mái hơn một chút ít nhất Chí có thể trộm lười, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút mà popo cũng sẽ không quá để ý, nhắm một mắt mở một mắt.


Thứ hai là phần cơm trưa của Chí rõ ràng tốt hơn một chút, ít nhất hạt cơm còn giống hạt cớm chứ không phải hạt bobo, hạt trấu, hạt gạo hỏng gì gì đó.


Chí chưa từng nghĩ có ngày ăn một bát cơm bình thường đến không bình thường hơn với hắn lại là một thành tựu, là một niềm 'hạnh phúc'.


Đến buổi chiều Chí thấy tổ lao động của mình có thêm vài người sau đó hắn thấy cặp rằn tới.


Trải qua mấy ngày, thay vì chỉ biết hắn là cặp rằn thì Chí còn biết được tên đối phương, cặp rằn tên đầy đủ là Nguyễn Bá Đạt.


Họ Nguyễn thì không sao, cái này rất bình thường nhưng hai chữ Bá Đạt lại làm Chí nhớ đến Bá Kiến dù sao cả hai có một chữ 'Bá'.


Ngay từ cái tên thì cặp rằn đã gây ấn tượng không hề tốt với Chí.


Thằng cặp rằn tiến đến, nó nói gì đó với lính tập, lính tập lại nói gì đó với nó sau đó cả hai cùng nhìn về phía Chí.


Chí lúc này cũng thu tay lại đồng thời Chí hướng ánh mắt nhìn cặp rằn.


Hiện tại mới là đầu giờ chiều tức là lúc bắt đầu ca chiều, Chí cảm thấy thằng cặp rằn chọn giờ này mà đi gặp Chí là xui cho thằng cặp rằn, dù sao Chí cũng đã có cả buổi trưa nghỉ ngơi, cơm hôm nay ăn lại ngon, tuy không đủ no cái bụng nhưng cũng đúng là sướng cái miệng, tâm tình của Chí hiện tại rất tốt, thể lực tuy không đủ nhưng cũng không gây trở ngại.


Thằng cặp rằn mà chọn lúc tan tầm buổi chiều thì Chí cảm thấy khó cho mình nhưng nó đã chọn giờ này thì Chí không sợ..



Cũng theo sự xuất hiện của thằng cặp rằn cùng đám đàn em, mấy tên tù nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Thằng cặp rằn lúc này mới lộ ra cái uy của đứa đại ca, chỉ thấy hắn hét lên.


"Lũ chúng mày nhìn gì, còn không mau làm việc tiếp, có thích để tao bảo mấy ông tập đánh cho chúng mày một trận no đòn hay không? ".


Giọng thằng cặp rằn rất lớn hơn nữa còn có cái uy.


Đám tù phạm phục tài năng của Chí là thật nhưng còn chưa đến mức vì thế mà chống lại thằng cặp rằn, uy danh của thằng cặp rằn thật sự rất lớn, một điểm mến mộ tài năng của Chí là chưa đủ hơn nữa Chí cũng đâu có quá nhiều giao tình với bọn họ.


Bọn họ nghe thằng cặp rằn dọa lập tức cúi hết đầu xuống, cắn răng đập đá tiếp.


Thằng cặp rằn hét xong một tiếng mới nhìn về phía Chí, nó không gì mà chỉ nhìn Chí sau đó ánh mắt hất ngược về phía sau.


Nó không nói rõ nhưng Chí biết nó để mình đi theo nó.


Theo lệnh của thằng cặp rằn, mấy thằng đàn em của nó cũng tiến tới, tuy không có hành động thực tế nhưng đều đang cười nhìn Chí.


Tính cả thằng cặp rằn thì phía nó có 7 người.


Chí không sợ đối phương dù sao số lượng chưa lớn lắm, 7 thằng này trừ thằng cặp rằn ra thì mỗi thắng có lẽ cũng chỉ chịu được một đấm của Chí, vấn đề là xung quanh còn lính tập, Chí cũng không muốn lấy tay không chơi với súng vì vậy Chí thản nhiên buông cái cuốc chim xuống rồi đi theo thằng cặp rằn.


Cặp rằn dẫn đường, Chí đi phía sau, mấy tên đàn em của cặp rằn lại vây Chí lại, chắn hai bên cùng sau lưng Chí như xác định không cho Chí chạy.


Vừa nhìn liền biết Chí ngày hôm nay lành ít dữ nhiều, ít nhất trong mắt rất nhiều tù nhân xung quanh.


Về phía lính tập, mấy tên lính tập đang nói gì đó với nhau nhưng mà Chí ở quá xa khó mà nghe thấy tuy nhiên Chí có thể cảm thấy đám lính tập này sé không nhúng tay vào dù sao việc cặp rằn đi ra xử lý tù phạm không phải ngày một ngày hai mà đã thành nhiệm vụ của hắn.


Đám lính tập nghe lệnh quan quản ngục mà thằng cặp rằn cũng coi như nghe lệnh quan quản ngục dù sao để lên được cặp rằn tức là quan quản ngục phải thích nó cái đã.


Đã như vậy, cặp rằn chưa chắc đã sợ đám lính tập hơn nữa tuy là tù nhân không có chức quan nhưng địa vị trong tù có khi còn cao hơn lính tập.

Bình thường lính tập không quản được cặp rằn, cũng không làm gì được cặp rằn.