Chương 2: Quán linh bí thuật

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 2: Quán linh bí thuật

Ngọc Huy bây giờ đang ngồi ngay ngắn trên giường, ngũ tâm hướng thiên. Lúc này, hắn đang nghe theo chỉ dẫn của Hoàng, dựa vào pháp môn của Ất Mộc chân kinh mà cảm thụ thiên địa linh khí.
Ngồi chừng 20 phút hắn mới cảm thấy xung quanh bản thân xuất hiện những điểm sáng lớn nhỏ không đồng đều.
"Dùng tinh thần của ngươi để hút lấy chúng."
Hoàng quát.
Sau đó, Một điểm sáng chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng dung nhập vào đỉnh đầu của Ngọc Huy.
"Ồ, tốc độ cũng không phải quá chậm, xem ra tinh thần lực của ngươi rất khá"
Điểm sáng sau khi đi vào cơ thể liền theo các đường kinh mạch di chuyển xuống hướng đan điền.
"Oanh."
Một tiếng nổ nhỏ truyền ra, linh khí kia chưa kịp hóa thành pháp lực đã phát nổ trong kinh mạch hắn.
"Không!!".
Ngọc huy đau đớn gào thét
"Tinh thần lực khá nhưng tư chất quá kém, nghỉ ngơi 10 phút rồi lại tiếp tục."
"Được rồi"
Hắn buồn rầu.
Sau 2 tiếng đồng hồ.
"Lần này nhất định phải được, thân thể của ngươi đã tới giới hạn rồi."
Tia linh khí trong kinh mạch hắn chầm chậm đi xuống, càng xuống càng trở lên rối loạn.
"Thành!!"
Ngọc Huy la lớn, Cuối cùng nó cũng không nổ tung mà chuyển hóa hành pháp lực tinh thuần tồn đọng trong đan điền của bản thân
"Từ bây giờ ngươi đã là sơ giai linh đồ, việc chuyển hóa linh khí cũng sẽ không tồn tại hiện tượng nổ tung nữa, nhưng vẫn rất chậm do tư chất kém cỏi của ngươi. Còn bây giờ nghỉ ngơi đi, đơi ít hôm thân thể của ngươi khỏe mạnh lại ta sẽ dùng bí thuật nâng cao tư chất, cũng như tu vi của ngươi lên một đoạn."
"Rõ rồi"
Ngọc Huy vui sướng đáp.
"Truyện học đại học sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc tu luyện, dù sao tư chất của ta quá kém, hơn nữa học xong cũng chẳng để làm gì vì ta giờ đã là một tu sĩ. Bỏ thôi."
Hắn trong lòng hạ quyết tâm. Với khả năng của một tu sĩ hắn thừa sức gian luận trong kỳ thi, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần sao cho đủ điểm đỗ tốt nghiệp là được.
2 ngày nghỉ ngơi, Ngọc Huy hiện đang ở trạng thái tốt nhất
"Chuẩn bị đi, quá trình này có chút thống khổ, hi vọng ngươi chịu được vì nếu ta dừng lại thì ngươi sẽ rất nguy hiểm."
"Bắt đầu đi, ta sẵn sàng rồi."
Hoàng hiện đang ở trạng thái hư ảo, phiêu phù trước mặt hắn. Trong tay lơ lửng một viên tinh thạch màu vàng kim, sau khi nghe Ngọc Huy nó thì gã bắn nó về đỉnh đầu của hắn, miệng liên tục lẩm bẩm chú ngữ kỳ dị.
Ngọc Huy, đầu hắn như muốn nổ ra hàng trăm mảnh. Lúc này, hắn phải liên tục cắn vào đầu lưỡi để giữ bản thân thanh tỉnh. Nỗi đau càng ngày càng lớn, khiến cho hắn chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát.
Sau 15 phút rằn vặt, cuối cùng quá trình này cũng chấm dứt
"Tiếp cận sơ giai linh đồ đỉnh phong, không tệ."
Ngọc Huy cuồng hỷ.
"Lần quán linh tiếp theo phải đơi ngươi đạ tới trung cảnh giới mới được."
"Hiện tư chất của ngươi cũng được ta cải tạo một chút, đạt tới trung hạ."
Hoàng cười nhạt, chậm rãi nói.
"Hiện tu vi của ta so với những kẻ ở học viện tu chân thì sao đây."
"Ừm, có thể so với một ít kẻ tinh anh năm cuối."
Hoàng đáp.
"Ngươi là người tinh cầu khác, sao biết nhiều về nơi này như thế?"
Ngọc Huy vẻ mặt cảnh giác hỏi.
"Ngươi tạm thời chưa cần biết."
Hoàng hừ nhẹ nói.
"Thần thần bí bí, nếu ngươi dám có ý đồ với ta, dù có tự sát cũng phải kéo ngươi theo"
Ngọc Huy sắc mặt âm trầm.
"Huy à, xuống ăn cơm đi con."
Ngọc Huy cũng không phải đứa con tốt cho lắm, dù hắn rất yêu thương mẹ mình nhưng những việc trong nhà hắn rất ít khi động vào nếu không được mẹ sai khiến, hắn ngày ngày chỉ ăn với học nhưng điểm số cũng không cao đi đâu.
"Vâng con xuống đây."
Hắn đáp rồi chạy xuống một.
Mẹ hắn không cao, khoảng 1m55 mà thôi, khuôn mặt cũng khá dễ nhìn, hiện làm trưởng phòng kinh doanh tại một công ty lớn. Hắn từng trông qua ảnh của bố mình, ông ta tuyệt đối là một mỹ nam. Thực không hiểu sao, tướng mạo hắn lại không chút nào xuất trúng.
"Dạo này mẹ thấy mày lười học lắm đó"
"Dạ con chỉ định thi tốt nghiệp thôi, con không có dự định vào đại học"
Ngọc Huy cúi mặt, chậm rại đáp.
"Cái… Mày thử nói lại xem."
Mẹ hắn đang gắp miến thịt tới miệng, nghe hắn nói liền đánh rơi cả đũa lẫn đồ ăn.
"Con thấy mình không hợp việc học hành, mong mẹ suy nghĩ cho con."
"Được rồi, hi vọng con không hối hận."
Mẹ hắn thở dài.
Ngọc Huy cũng không nghĩ mẹ sẽ phản ứng như vậy nên có chút bất ngờ
"Vậy con có dự định gì chưa?"
"Tạm thời chưa, con muốn nghỉ ở nhà một năm rồi tính."
Ngọc huy nhàn nhạt đáp, hắn tạm thời không muốn nói ra chuyện mình đã trở thành tu sĩ.
"Vậy thì tùy con thôi."
Mẹ hắn có chút thất vọng nhà nhạt.
Hắn thấy vậy có chút không đánh lòng muốn nói cho mẹ nhưng vẫn là nhịn được. Tu chân công pháp quá hệ trọng, không cẩn thận có thể đưa đến họa sát thân. Hắn tuy tin tưởng mẹ hắn, nhưng cẩn thận vẫn là hơn.
Trường của Ngọc Huy tạm thời được nghỉ để ôn tốt nghiệp nên hắn cũng không phải đi học trong thời gian này. Buổi sáng mẹ hắn đi làm thì hắn tu luyện, buổi chiều thì giúp đỡ mấy việc lặt vặt trong nhà, buổi tối lại tiếp tục tu luyện cho tới 3 giờ sáng mới ngủ, việc tu luyện không thể hoàn toàn thay thế việc ngủ với cảnh giới thấp kém như hắn.
Thấm thoát đã trải qua một tháng, Ngọc Huy giờ đã có tu vi sơ giai linh đồ đỉnh phong.
"Giờ ta có thể học phép thuật được chưa."
"Ừm, tu vi của ngươi đã tới bình cảnh, phải ra man hoang kiếm cơ duyên mới được, cũng nên học chút phép thuật phòng thân."
"Man Hoang ư?"
Hắn cười ngoác miệng tới tận mang tai. hắn với trường sinh cũng không có quá nhiều chấp niệm, cái hắn ao ước chính là nhìn ra thể giới càng rộng, không cam lòng làm ếch ngồi đáy giếng mà hôi.
Lại nói tới man hoang, đó là vùng đất không thuộc địa phận của bất kìa quốc gia nào trên thế giới, ở đó có vô số yêu thú cũng như vô tận cơ duyên. Nghe đồn rằng sâu trong man hoang, có những tồn tại cực kỳ đáng sợ mà những cường giả hàng đầu của nhân tộc cũng không dám chọc tới.
"Man Hoang cũng không đơn giản như ngươi từng nghe đâu, ngươi có biết thứ gọi là bí cảnh không"
"Ta chưa từng nghe."
"Ha ha, bí cảnh là những không gian độc lập ẩn chưa rất nhiều tài nguyên, truyền thừa mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, đa số chúng đều ở trong Man Hoang. Đợi tu vi của ngươi khá hơn, chúng ta sẽ cùng đi tới đó."
"Tốt! Cái gì man hoàng, cái gì bí cảnh, ta đều phải chiêm ngưỡng cho biết."