Chương 1: ngẫu đắc tiên duyên

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 1: ngẫu đắc tiên duyên

Địa Cầu tinh sở hữu khoa học công nghệ vô cùng hiện đại nhưng thực chất nó lại là một nền văn minh tu chân. Tại đây các tu chân học viện cũng như tông môn mọc lên san sát, cạnh tranh không ngừng nhưng cũng không phải ai cũng có đủ tư chất cũng như cơ duyên để bước lên con đường này.
Việt Quốc, thành phố thanh phong.
Trong một căn nhà 4 tầng, một người thanh niên tầm 17-18 tuổi, đang cầm cuốn sách giáo khoa hoá lăn qua lăn lại trên giường ngủ.
"Sắp thi đại học rồi mà còn không nổi 3 điểm môn hóa, phải làm sao bây giờ."
Người thanh niên trầm ngâm. Tên người này là Nguyễn Ngọc Huy hiện đang là học sinh cấp 3 trường Thanh Mộc. Hắn có ngoại hình không mấy nổi trội, cao khoảng 1m62, thân hình hơi mũm mĩm, khuôn mặt phổ thông.
Ngọc Huy cũng không phải kẻ ngu ngốc mà ngược lại rất thông minh, nhưng với chuyện hắn không có hứng thú thì rất khó để khá lên được dù có đầu tư bao nhiêu thời gian.
"Tại sao ta lại không thể trở thành tu sĩ chứ, tư chất của ta không lẽ lại kém tới vậy, trong Luyện Tâm Lộ ta rõ ràng là người có thành tích cao thứ 3."
Ngọc Huy bỗng hồi tưởng chuyện cũ, mặt mũi hắn đầy vẻ không cam tâm, căm hận thét dài.
Thiếu Niên 12-14 tuổi ở Việt Quốc cũng như đại đa số các quốc gia khác trên Địa Cầu tinh đều phải trải qua một cuộc khảo sát về nghị lực, ngộ tính cũng như tư chất, nếu như đoạt đủ số điểm nhất định thì sẽ có cơ hội được gia nhập các học viện tu chân trở thành tu sĩ.
Ngọc Huy trên Luyện Tâm Lộ, cũng chính là bài thử thách về mặt nghị lực đạt được kết quả cực cao, bài thử thách về ngộ tính cũng đạt trung thượng, nhưng tư chất của hắn lại kém tới không tưởng nên không thể gia nhập dù là học viện tu chân có yêu cầu thấp nhất.
Hắn vì chuyện này đã mất ăn mất ngủ mấy ngày, bạn bè, người thân hắn lúc đó càng là tiếc nuối không thôi.
Sau hai tiếng vật lộn với môn hóa, Ngọc Huy liền ăn một bát cháo gà nấu sẵn và leo lên giường đi ngủ.
"đây là…Mình đang mơ sao?"
Ngọc Huy tỉnh dậy trong một không gian hắc ám, lạ ở chỗ hắn vẫn có thể nhìn thấy tay chân bản thân trong bóng tối.
"Không đúng! Cho dù là nằm mơ thì giấc mơ này cũng tuyệt không đơn giản."
Nét măt hắn cứng lại. Bản thân Ngọc Huy từng có 4 năm kinh nghiệm nghiên cứu cũng như tự mình thể nghiệm lucid dream, hắn biết rất rõ về thứ gọi là giấc mơ.
"Ha ha, Tên nhóc này không phải là ngu."
Một người đàn ông mặc áo tím xuất hiện, không ngờ kẻ này chỉ có nửa thân trên mà thôi, hơn nữa cơ thể vô cùng mơ hồ thậm chí có thể nhìn xuyên qua.
"Ma?"
Ngọc Huy cũng không có kinh hoàng quá mức. Hắn dù sao cũng là cao thủ về điều khiển giấc mơ bản thân, trong nháy mắt đã tìm được đối sách.
"Cho ngươi ăn hỏa cầu thuật của bản công tử."
Ngọc huy liền bắt chước một chiêu phép thuật của tu sĩ cấp thấp.
"ý! Tại sao không linh."
"Hừ, đừng múa may như kẻ tâm thần nữa, ngươi cũng đã biết đây không phải giấc mơ bình thường."
Người đàn ông áo tím hừ lạnh, dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Ta ở đây là để hoàn thành giấc mộng tu chân của ngươi."
"Hoàn thành giấc mộng của ta sao? Tại sao lại không phải là ngươi muốn đoạt xá ta?"
Ngọc Huy trừng mắt lườm gã, như đã nói hắn không phải kẻ ngu ngốc, chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống hắn không thể không cảnh giác.
"Đoạt xá? Hiện tại dù ta muốn cũng không thể làm được, còn vì sao thì người chưa cần biết"
"Chỉ là bỏ lỡ cơ duyên lần này, ngươi tuyệt sẽ phải hối hận."
"Vậy ngươi thì lại là ai?"
Ngọc Huy lạnh nhạt nói
"Cứ gọi ta là Hoàng, ta là tu sĩ của tinh cầu khác, nơi đó so với cái tinh cầu cằn cỗi của ngươi còn mạnh hơn gấp hàng chục lần."
Sự tồn tại của các tinh cầu khác cũng như nền văn minh tu chân khác hắn cũng đã biết nhưng vẫn không dấu nổi vẻ ngạc nhiên khi chính thức được gặp một tu sĩ tới từ nơi đó.
"Tư chất của ta quả thực rất kém, tại sao lại nhất định phải chọn ta?"
"Ta cũng đâu còn cách khác, quanh đây không có người tu đạo nào, ta đành chọn bừa một người, ai ngờ lại chọn trúng kẻ kém cỏi như ngươi, cũng không thể thay đổi được nữa."
Gã đàn ông vẻ mặt khó coi đáp.
"Ta cũng không có biện pháp gỡ ngươi ra khỏi đầu vậy ngươi muốn ta thế nào mới truyền dậy công pháp tu đạo. Trên đời này không có việc gì miễn phí cả, cái này ta từ lâu sớm đã rõ"
"Ồ, nói chuyện với người thông minh đúng là nhàn rỗi không ít. Đừng lo, đợi sau khi ngươi đủ mạnh thì ta sẽ nói."
"đủ mạnh là tới mức nào?"
Ngọc Huy hiếu kỳ.
"Chí ít là linh vương cảnh."
"Linh Vương cảnh?"
"Cảnh giới tu chân ngươi cũng không biết sao."
Gã đàn ông cười khinh bỉ
"Hừ, ngươi có định nói không."
Ngọc Huy đỏ mặt đáp.
"Tu chân tam đại cảnh bao gồm hạ cảnh giới: sơ giai linh đồ, trung giai linh đồ, cao giai linh đồ; trung cảnh giới: linh sư, linh vương, linh đế; thượng cảnh giới: tiên nhân. Sau khi thành tiên nhân liền phi thăng tới một giới điện khác gọi là thượng giới chí tôn."
Nghe gã thuyết giảng mà Ngọc Huy hai mắt sáng ngời, phải mất một lúc mới bình tĩnh được
"Nghe nói tu luyện giả có thọ mệnh vượt xa người thường?"
"Ngươi nói không sai, hạ cảnh giới tuổi thọ nhiều hơn so với người thường 10-20 năm, căn bản không đáng nói. Đạt trung cảnh giới mới có thể siêu việt phàm nhân, có tới hơn 300 năm thọ nguyên. Cũng chỉ có đạt cảnh giới linh vương, ngươi mới có thể không nhờ tàu vũ trụ, tự mình tiến vào vũ trụ bao la."
Ngọc Huy càng nghe càng say xưa.
"Mặc ta tư chất thấp kém, dù không thành tiên nhân cũng nhất định phải tự mình ngao dao tinh không, nhìn ra đại vũ trụ cho biết."
Hắn rốt cục đặt ra một mục tiêu trong lòng.
"Ngươi cũng không cần lo tư chất kém cỏi, khi ngươi luyện ra tia pháp lực đầu tiên, chính thức bước vào sơ giai linh đồ, ta sẽ cho ngươi một đại kinh hỷ có thể cải tạo tư chất của ngươi, còn nâng tu vi của ngươi lên một đoạn dài."
Hoàng chắc như đinh đóng cột nói.
"Còn giờ thả lỏng tâm thân ta sẽ dùng bí thuật khắc công pháp vào ký ức của ngươi. Khi đó, dù ngươi muốn quên cũng khó"
"Tốt, dù có bị ngươi đoạt xá ta cũng đành chịu, ta tuyệt không muốn ngày qua ngày làm một viên chức rồi cuối cùng phải chết già trong sự hối hận."
Ngọc Huy mặt mày dữ tợn đáp. Ngay sau đó, một luồng sáng từ bàn tay Hoàng chảy vào mi tâm của hắn, mất khoảng 5 phút mới kết thúc quá trình."
"a a"
Ngọc Huy ôm đầu khẽ rên.
Sáng hôm sau.
"ha ha, đó là sự thật. Không thể tin được, đó là sự thật."
Hắn hét lớn sau một hồi kiểm tra ký ức mình, quả thực tồn tại một bản tu chân công pháp.
"Bị điên hả con"
Mẹ hắn quát.
"Con xin lỗi, là con nằm mơ thôi."
Ngọc Huy cũng là một đứa trẻ đáng thương, cha hắn sau khi biết mẹ hắn mang thai liền bỏ rơi hai mẹ con. Mẹ hắn tên Linh, là một người phụ nữ rất kiên cường, thời gian đầu hai mẹ con sống khá vất vả, bà không những một mình chăm lo cho hắn ăn học mà còn từ hai bàn tay trắng gây dựng lên cơ nghiệp ngày hôm nay. Gia cảnh nhà Ngọc Huy không quá giàu nhưng cũng có nhà lầu, xe hơi, so với bạn bè cùng trang lứa thì không kém đi đâu, hắn quả thực vô cùng khâm phục bà.
"Ất mộc chân kinh, công pháp đỉnh tiêm."
"Nghe cái tên cũng không quá lợi hại a"
Ngọc Huy cười nhẹ.
"Không quá lợi hãi cái đầu ngươi, ngươi có biết quyển công pháp này dù là Linh Đế cũng vạn phần thèm muốn không."
Trong đầu hắn vang lên tiếng mắng chửi của Hoàng.