Chương 4: Họp lớp

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 4: Họp lớp

"Reng" "Reng"
Tiếng chuông báo thức vang lên.
"Ngoáp..., hình như hôm nay họp lớp thì phải, cũng nên đi một chút."
Ngọc Huy ngáp dài một tiếng, lẩm bẩm. Hắn bật dậy với khuôn mặt chán chường, vươn vai một lúc mới bò ra khỏi giường.
"Ngươi có vẻ không hứng thú lắm nhỉ"
"Nếu không phải ở đó còn 1-2 người cũng tính là có chút giao tình với ta thì ta cũng lười đến"
Ngọc Huy quần áo xộc xệch, vừa rửa mặt vừa uể oải đáp.
40 phút sau, Hắn đã có mặt tại một nhà hàng lẩu hải sản bình dân bằng chiếc xe máy cũ của mẹ. Nơi này cũng có chút tiếng tăm trong thành phố, đây chính là địa điểm họp lớp của hắn.
Ngọc Huy vừa bước vào đã nghe thấy không ít tiếng xì xào to nhỏ mang theo ý mỉa mai, giễu cợt
"Thằng lùn này còn dám tới!"
"Hắc, đúng là rất can đảm."
"Hừ, hôm nay phải cho nó một ít đau khổ mới được"
Ngọc Huy nhíu mày, hai tay nắm chặt. Hắn thân là tu sĩ, thính giác bản thân đặc biệt tốt nên không nghe sót một câu nào.
Cuối cùng, hắn cũng không có tinh sổ với lũ phàm nhân tục tử này mà tiến về một bàn ngồi sẵn hai người. Hai người này đều là người có giao tình với hắn, đều là phần tử bị cô lập trong lớp vì lý do kém giao tiếp. Sau khi bị cả lớp ghét bỏ, hắn cũng chỉ có thể nói chuyện với họ, dần dần trở nên thân thiết.
"Vân, Thanh. Hai cậu khỏe chứ."
Ngọc Huy hỏi
Đối diện hắn là hai người con trai có ngoại hình trái ngược nhau, một béo một gầy. Người béo tên là Vân, còn người cao gầy là Thanh.
"Ha ha, chúng tớ vẫn ổn."
Vân cười nói.
"Cậu không nên tới đây đâu."
Thanh nhíu mày, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Đúng lúc này, từ phía sau đi tới một thanh niên áo đen đô con, khuôn mặt tuấn lãng, miệng đang ngậm điếu thuốc, vừa nhìn đã biết là một kẻ sát gái. Hắn tới gần và quát:
"Ồ, mày cũng lớn gan đấy, đồ giết người."
Hoàng nghe vậy thì nhẩy cẫng lên, phảng phất như tìm được một cái đề tài cực kỳ hay ho.
"Giết người! xem ra ta đã coi thường tiểu tử nhà ngươi rồi, ha ha"
Hắn cười phá lên.
Vân thấy vậy Vân vội liền lên tiếng:
"Chuyền đã vậy thì nên cho qua đi."
"Câm miệng."
Hưng quát.
"Tên đó muốn giết ta, ta chẳng lẽ lại bó tay chịu chết sao? Trả lời tao đi Hưng."
Ngọc Huy nhếch môi cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào người thanh niên tên Hưng không chút trốn tránh, nhàn nhạt nói.
"Phải! Thằng rác rưởi như mày làm sao lại có thể sánh với bạn thân của tao, mày chết một nghìn lần cũng không đủ."
"Cũng sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi nhỉ, mày cũng không cần phải đi thi nữa đâu vì hôm nay mày đừng hòng ra khỏi đây mà còn lành lặn."
Nét mặt của Hưng âm trầm tới cực điểm, trong lời nói của hắn ẩn chứa sát khí không chút che dấu.
"Không nên quá tay đâu."
Một tên đồng bọn của Hưng nghe vậy thì tiến tới vỗ vỗ vai hắn.
"Nói được thì phải làm được đó."
Ngọc Huy nhàn nhạt đáp.
Phảng phất như bị chọc tức, Hưng mặt đỏ bừng gào lên:
"Đứa nào dám quay phim hôm nay tao cho nó chôn cùng thằng lùn này."
Khóe mắt của Ngọc Huy khẽ dật. Thanh niên việt quốc hiện nay có chiều cao trung bình từ 1m72-1m75, chiều cao của hắn đúng là không phải lùn bình thường nữa mà là lùn của lùn, Ngọc Huy trước giờ vô cùng căm tức kẻ nào dám trêu chọc hắn như vậy.
Nói đoạn, Hưng liền tung cước ngay bụng của Ngọc Huy.
Chỉ là, cú đã này đối với Ngọc Huy mà nói chính là vô cùng chậm chạp. hắn chỉ khẽ lách người là né được, sau đó tung một cú đấm thật mạnh vào đùi đối phương.
"Á…"
Hưng nào còn bộ dạng hung hăng như trước nữa, xương đùi gần như bị gẫy khiến hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất không ngừng gào thét.
Ngọc Huy bất kể là tốc độ phản ứng hay là sức mạnh cũng mạnh hơn gấp đôi so với người bình thường, làm sao có thể để một phàm nhân dễ dàng đắc thủ.
"Đánh, đánh chết con chó đó cho tao"
Hưng vừa dứt lời, hai tên thanh niên cao to đã hung hăng lao tới. Ánh mắt Ngọc Huy phát lạnh.
"Khônggg.."
Hai tiếng hát thảm vang lên, một tên ôm bụng, một tên tôm ngực nằm co quắp trên sàn nhà như hai con tôm. So với Hưng, hắn đã nhẹ tay hơn với hai tên này không ít.
Mọi Người thấy thế thì vô cùng kinh hãi, nhìn Ngọc Huy như nhìn thấy quỷ, đây chính là tên lùn mà mình vẫn hay trêu chọc sao.
"Đây là mơ sao"
Thanh lắp bắp.
"Hừ!"
Ngọc Huy hừ lạnh một tiếng, tiến về phía nhân viên nhà hàng đang kinh hãi.
"Phiền anh đưa tôi băng ghi hình"
"Cái này…"
Nghe đối phương có ý từ chối, hắn liền quát to:
"Đưa nhanh"
Gã nhân viên kinh sợ, liên tục gật đầu rồi chạy lên tầng.
Một lúc sau, gã mang xuống một cuộn băng ghi hình màu đen.
"Tốt, cảm ơn anh."
Ngọc Huy thở dài, dùng thế ép người cũng chẳng phải phong cách của hắn, cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà thôi.
Tên Hưng kia cũng là một cái hậu hoạn không nhỏ, bố hắn làm chức to trong ngành cảnh sát nên Ngọc Huy mới phải làm một ít chuẩn bị cho mình.
Hắn cũng chẳng còn hứng ăn uống, sau khi nói lời tạm biệt với Thanh và Vân, hắn liền rời khỏi chốn thị phi này, bất quá trước khi đi hắn còn để lại vài lời.
"Lũ rác rưởi chúng mày đúng là chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu."
Thấy Ngọc huy đi khuất mọi người mới thở phào, không ít kẻ bắt đầu nói tục và hung hăng chửi hắn.
Tên Hưng đang nằm trên đất thì khuôn mặt vặn vẹo như ác ma, không ai biết chính xác trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Về tới nhà, Hoàng lại bắt đầu hành hạ hắn.
"Ha ha, tên ngốc nhà ngươi thực sự đã giết người sao, ta rất bất ngờ đấy, nói qua một cút đi nếu không sau này đừng hòng ta giúp ngươi nữa."
"chuyện cũng không có phức tạp như ngươi nghĩ, chẳng là…"
Ngọc Huy trầm ngâm một hồi, bắt đầu mở miệng kể.
Hôm đó là một ngày nắng gắt, hắn đang ngồi nói chuyện cùng đám bạn trong giờ ra chơi. Bỗng nhiên, bạn thân của hưng là Tuấn anh một kẻ nổi tiếng hư hỏng trong trường muốn trấn lột hắn.
Ngọc Huy đương nhiên không cam chịu. Hai bên xô xát, Tuấn Anh do say rượu nên đã đấm hắn thừa sống thiếu chết, Ngọc huy may mắn cầm được cái bút rồi đâm thẳng vào yếu hầu của gã.
Tên Tuấn Anh này có rất nhiều bạn, do nét mặt tuấn lãng nên cũng được nhiều người quý mến. Hắn vừa chết, Ngọc huy liền bị cô lập, lý do cũng không ngoài hai thứ: họ không muốn chơi với kẻ giết người hoặc vì người hắn đã giết là thần tượng số 1 số 2 của trường.
Ngọc Huy vì lý do tự vệ nên cũng không gặp rắc rối với pháp luật.
"Cũng có chút vô vị thật, nhưng may mắn sau này ta không cần làm công tác tư tưởng cho người nữa."
"À đúng rồi, sau lần đầu giết người ngươi có cảm tưởng thế nào."
Hoàng lại trở nên hiếu kỳ.
"Mất ngủ hai ngày mà thô.i"
"Hừ, đúng là kẻ tầm thường."
Hoàng khinh bỉ
"Ta mất ngủ vì lo lắng pháp quyết của tòa. Còn kẻ kia, hắn chết là đáng!"
Ngọc Huy âm trầm nói.
"Ha ha, đúng là truyền nhân của ta, có thế chứ."
Cả hai cùng phá lên cười.