Chương 12: Mai phục, Quỷ Vụ Trận

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 12: Mai phục, Quỷ Vụ Trận

Sau khi tiêu diệt Lang yêu nhóm người Ngọc Huy quay về chỗ đồng đội của họ là Dương đang dưỡng thương.
"Dương đạo hữu thương thế như thế nào."
"Thương thế khá nặng, nhưng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nghỉ ngơi 1 tháng là khỏi."
Kim trả lời.
"Được! vậy ngày mai chúng ta về căn cứ thôi, chuyến này thu hoạch rất không tệ, không cần mạo hiểm thêm. Còn bây giờ trời đã sắp tối, kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm đã."
Hùng ra quyết định.
Cách đó không xa, trên một ngọn núi, có một 3 người đang nhìn chằm chằm họ. Nhóm người này bao gồm một cô gái áo lam xinh đẹp, một tên thanh niên tuấn tú tu vi sơ giai linh đồ và một tên đầu trọc có tu vi trung giai linh đồ.
"Chúng ta ra tay lúc này chứ."
Tên thanh niên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Không! Chúng ta sẽ ra tay vào buổi tối."
Tên đầu trọc lạnh lùng đáp.
Không bao lâu sau đó, bọn họ đã kiếm được một hang động trong một ngọn núi hoang vắng.
Nhìn bầu trời đầy sao, Ngọc Huy thở dài một hơi cảm thán.
Cách đây không lâu hắn vẫn còn là một tên học sinh có thiên hướng tự kỷ vậy mà giờ đây đã trở thành tu sĩ thậm chí còn tiến vào Man Hoang hung hiểm, không biết mẹ hắn mà biết thì sẽ có cảm xúc gì đây.
Nghĩ tới đây hắn bỗng cười vui vẻ. Mẹ hắn một đời hết lòng vì hắn, giờ hắn đã có đủ bản lãnh để bảo hộ cho bà ấy rồi.
Bỗng nhiên, Ngọc huy cảm thấy có chút không đúng.
"Sương mù ư? Tại sao?"
Lúc này hắn có chủ kinh hoảng, những người đồng đội của hắn đang tịnh tọa tu luyện cũng vội mở mắt.
"Sương mù này thật lợi hại không ngờ có thể hạn chế tầm nhìn của người tu tiên chúng ta, xem ra là có kẻ giở trò rồi."
Kim vừa dứt lời thì thấy một đám sương mù vặn vẹo hóa thành một con quỷ màu xám trông khá giống một người phụ nữ lao tới phía hắn.
Kim cười lạnh, một đạo kim nhận bắn ra. Nữ quỷ kia vừa tiếp xúc với nó liền hóa thành hư vô.
"Moi người cẩn thận có kẻ dùng trận pháp đối phó với chúng ta!"
Hùng quát lớn.
"Trận pháp ư?"
Ngọc Huy có chút ngẩn người. Hoàng cũng đã từng nói qua với hắn về thứ này, không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Trận pháp chia thành nhiều loại: mê trân, sát trận, khốn trận,... rất nhiều loại, không chỉ vậy có rất nhiều loại trận pháp hỗn hợp sở hữu nhiều công năng khác nhau cực khó đối phó.
"Là Quỷ Vụ Trận. Thực khó đối phó."
Hùng cất tiếng, giọng nói có chút run run.
Quỷ Vụ Trận tương đối nổi tiếng trong giới tu sĩ, nó có thể tạo ra sương mù và quỷ vật không ngừng tấm công những tu sĩ bị vây khốn bên trong. Tu sĩ sơ giai linh đồ gặp phải trận này chỉ có con đường chết, còn trung giai linh đồ thì cũng phải mất hơn non nửa pháp lực nếu định dùng vũ lực mà phá trận.
Nhóm người của Ngọc Huy bây giờ đang vô cùng chật vật, đám ác quỷ không ngừng tấn công từ mọi phương hướng còn sương mù thì ngày càng dày đặc.
"Á!"
Một tiếng hét thảm vang lên.
Đó là Dương, người đang trọng thương. Chỉ thấy cánh tay trái của Dương đã bị một con ác quỷ cắn đứt một mảng lớn.
Trong tình trạng nguy hiểm thế này thì không ai có thể quan tâm tới một gánh nặng như hắn.
"Ha ha, mấy vị đạo hữu thấy mùi vị của trận này thế nào?"
Từ phía bên ngoài, một tiếng cười man rợ vang lên.
"Chúng ta không thù không oán. Hà tất các hạ lại phải làm vậy?"
Hùng oán độc đáp.
"‘Thất phu vô tội, hoài bích có tội’ Hùng đạo hữu không hiểu chuyện này sao?"
Giọng nói nọ lại vang lên. Người nói chính là tên đầu trọc theo dõi họ đã lâu.
"Ngươi biết ta? Ngươi là ai?"
Thấy đối phương nói ra tên mình, Hùng kinh nghi hỏi.
"Ta đương nhiên biết ngươi, ái đồ của Thanh Dương chân nhân. chỉ cần ngươi thoát trận là có thể nhìn thấy ta."
Đầu trọc có chút hờ hững nói.
"Hừ! Không quản ngươi là ai, dám giết ta, sư phụ ta sẽ không bỏ qua."
Hùng hừ lạnh nói.
"Làm sạch sẽ một chút, hủy thi diệt tích thì dù sư phụ ngươi có bản lãnh thông thiên cũng chẳng làm gì được ta."
Dứt lời, tên đầu trọc lại vang lên vài tiếng chú ngữ âm trầm.
Đại lượng sương mù tụ lại 1 phía, nhanh chóng huyễn hóa thành 6 con ác quỷ màu xám to lớn, tay cầm quỷ đầu đao.
3 con ác quỷ đánh về phía Hùng, 3 con còn lại tiến về phía Hà, Kim, Huy. Còn Dương trong mắt bọn hắn không phải mối lo.
"Xem mùi vị quỷ tốt của ta."
"Không ngờ trận này có thể triệu tập tới 6 con quỷ tốt, xem ra là bản cải tiến có phẩm chất cực cao."
Nét mặt Hùng hiện nên vể lo âu nói.
"Ồ, cũng biết xem hàng đấy, nhưng để giết ngươi thì vẫn không đủ, vẫn nên để bản nhân tự mình ra tay."
Bên ngoài truyền tới tiếng tán thưởng.
Con quỷ màu xám kia vừa tiến tới gần Ngọc Huy một chút đã bị Phi Lôi Thuật đánh thủng một lỗ trên ngực, thân hình bay ra ngoài.
"Ô" "Ô"
Một tiếng kêu đau đớn từ con quỷ truyền tới, nó nhìn Ngọc Huy với dáng vẻ đầy kinh hãi.
"Không ngờ ở đây có một nhãi con biết lôi thuật."
Lần này là giọng của một thanh niên.
"Lôi thuật khắc chế tà ma, quỷ vật xem ra không phải chuyện đùa."
Ngọc Huy lại đánh ra một đạo Phi Lôi thuật nhằm hướng con quỷ đang bị thương.
Ác quỷ kinh sợ muốn chạy nhưng làm sao mà nhanh hơn sấm sét được, đòn này đánh thẳng vào đầu nó khiến nó tan thành may khói.
"Ngọc Huy đạo hữu mau trợ giúp bọn ta với."
Mọi người kinh hỉ như vớt được cọc rơm cứu mạng.
Mấy tiếng sét đánh vang lên, Ngọc Huy nhanh chóng giải quyết hai con ác quỷ đang đấu với Kim và Hà.
Lúc này, Hùng gầm lên, một đao chém xuống, vô số đạo đao khí bắn ra hóa thành một mảnh đao hà cuốn tới 3 con ác quỷ.
3 con ác quỷ có chút sợ hãi uy thế của đòn này, chúng cùng mấy con tiểu quỷ nhập lại vào nhau hóa thành một ác quỷ cao tới 4 mét, hung uy ngập trời.
Đao hà cuốn tới khiến cho ác quỷ chịu tới vô số thương tích, nhưng chỉ trong nháy mắt sương mù cuốn những chỗ thương tích tới khiến nó hồi phục nhanh chóng như chưa hề gì.
"Chết tiệt thật!"
Hùng cảm thấy con ác quỷ này thập phần khó chơi.
Lúc này, Ngọc Huy lại cầu khẩn Hoàng, chỉ thấy hắn nói:
"Vừa rồi, cũng đã nghiêm cứu qua trận pháp này một chút. Cách giải là…"
Nghe theo lời của Hoàng, Ngọc Huy liên tiếp dùng Phi Lôi Thuật của bản thân đánh vào những vị trí khác biệt trong trận.
"Ngọc Huy đạo hữu đang làm gì vậy? Không lẽ hắn biết cách phá trận sao?"
Thấy Ngọc Huy hành động quái lạ, mọi người không ngừng đặt ra nghi vấn.
Nhưng hành động Ngọc Huy rơi vào mắt trung niên đầu trọc thì lại khiến hắn vô cùng tức giận.
"Ta đã có cách thoát khốn, mọi người giúp ta giữ chân con ác quỷ kia."
Mọi người nghe vậy thì đều kinh hỷ, toàn tâm toàn lực mà ngăn cản đại địch trước mắt.
Chỉ một thời gian ngắn sau, Con quỷ khổng lồ kia rống thảm một tiến, tan thành mây khói theo đám sương mù xung quanh.
"không có thần thức nên ta mới mất thời gian nhiều như thế, chứ thứ trận pháp thô thiển này không làm khó được ta."
Hoàng kiêu ngạo nói.
Sương mù tan ra cũng làm lộ mặt những kẻ chủ mưu kia.
Trung niên đầu trọc nét mặt tàn độc nhìn chòng chọc Ngọc Huy mà nói:
"Hảo tiểu tử, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết."