Chương 7: Thi tốt nghiệp(2)

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 7: Thi tốt nghiệp(2)

Ngọc Huy giác quan nhanh nhạy, ngay lập tức phát hiện Hưng, thấy cách gã nhìn mình, sát khí trong mắt trợt lóe, cuối cùng lắc đầu.
"Quên đi, sự thù hận của hắn với ta tuy lớn, nhưng là không có năng lực báo thù, ta cũng không muốn giết chóc bừa bãi."
Hắn thầm nghĩ trong lòng. 3 năm cấp 3 cùng hưng, hắn cũng rõ đây là một kẻ cực kỳ nhát gan, với những biến cố gần đây, gã có lẽ sẽ không dám làm khó mình.
Sau 15 phút ngồi chờ đợi, tiếng giám thị vang lên:
"Tất cả mọi người ra ngoài cho tôi, đọc tới tên ai thì đi vào."
Phòng của hắn có hai giám thị, một nam, một nữ. Người nam thì cao gầy, đứng tuổi, còn người nữ khá trẻ, khuôn mặt ưa nhìn.
Sau khi tất cả học sinh vào trong lớp, hai giám thị đọc qua quy củ một lần rồi bắt đầu phát đề. Ngày đầu, chính là thi văn hóa - xã hội, đối với Ngọc Huy cũng là dễ thở một chút.
"Thời gian làm bài 120 phút, bắt đầu!"
Nam giám thi hô to.
Chỉ trong nháy mắt mà đã qua 30 phút, Ngọc Huy lần này gặp may, những người ngồi gần hắn cũng coi như là học khá. Tuy nhiên điểm số hiện tại vẫn chưa đủ để đạt tới yêu cầu của hắn, mà mắt hắn sau nhiều lần dùng thiên nhãn thuật tuy có nghỉ ngơi một chút nhưng đã đau nhức không chịu nổi.
"25 - 30 điểm. Còn thiếu 10 - 15 điểm nữa mà thô.i"
Lại qua 5 phút, mắt của hắn đã tới cực hạn, nếu thêm một chút nữa thì sẽ rơi vào trạng thái mù tạm thời. Mà điểm số của hắn cũng dao động khoảng 30 - 35 điểm trong khi điểm tốt nghiệp tối thiểu là 40 điểm.
"Ổn rồi, chỗ còn lại chỉ cần khoanh bừa một chút là được."
Ngọc Huy gật đầu hài lòng.
Sau đó hắn cũng chẳng lưu luyến gì mà nộp bài đi về trong sự kinh hãi của mọi người.
"Hắn trông vậy mà học khá thế ư?"
"Chắc không phải là bất lực với bài thi mà bỏ về chứ?"
"..."
"Yên lặng!"
Nữ giám thị la lớn mới khiến các thi sinh khác ngậm miệng.
Ngày thi hôm sau có phức tạp hơn một chút, nhưng Ngọc Huy vẫn là bình yên vượt qua.
Ngọc Huy phóng xe lên ngọn đồi trống quen thuộc, nằm dài nghỉ ngơi. Nhưng chỉ được một lúc thì hắn đứng dậy nhàn nhạt nói:
"Là ai! Mau ra đây đi."
Như đã nói giác quan của hắn vô cùng nhạy bén, phàm nhân rất khó qua mắt hắn trừ một số tên sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp.
Lúc này, có một bóng người chầm chậm đi ra từ phía sau gốc cây.
"Là mày à."
Khóe mắt gã nổi lên sát khí khi thấy người kia, đó chính là Hưng trong tay đang cầm một khẩu súng ngắn có giảm thanh chĩa vào mình, vẻ mặt càng là lạnh lùng tới cực điểm.
"Kể từ khi gặp mày, tao liên tục gặp tới bất hạnh, hôm nay tao muốn phát tiết một hồi nếu không sẽ không thể chịu đựng nổi nữa."
Hưng điên cuồng gào thét
"Tao sẽ không cầu xin hay bảo mày bình tĩnh gì gì đâu. Hôm nay, mày phải chết!"
Tuy cứng miệng, nhưng Ngọc Huy trong lòng đang không ngừng nổi sóng. Dù sao hắn vẫn là lần đầu đối mặt với súng ống.
"Mạnh miệng lắm, đưng lo tao không giết mày ngay đâu. Nhưng mày chỉ cần hét lên một cái là tao giết ngay lập tức!"
Nói đoạn, Hưng tiến tới gần, bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng 7 mét.
"Đoàng!"
Hưng nhắm vào đùi của hắn mà nổ súng.
Cũng may, với sự kết hợp của thiên nhãn thuật và phong bộ, Ngọc Huy không mấy khó khắn liền né được viên đạn này.
Thân thể của hắn nhanh như gió kéo dài thêm gần 10 mét khoảng cách, sau đó nhanh chóng dấu mình sau một cái cây.
"Hắn có còn là người không!"
Hưng kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
"Ngươi là tu sĩ!"
Sau một hồi kinh nghi bất định, gã lớn tiếng nói. Ngọc Huy không những nhanh như gió, trước đây từng một mình chấp 3 người thanh niên cao to, gã rốt cục cũng thông.
"Không sai! Chỉ là, những ai biết được bí mật này đều phải chết!"
Mồm thì nói vậy, nhưng đương nhiên vẫn có một số ngoại lệ trong lòng hắn.
Tán tu xuất thân phàm tục tình cờ nhặt được công pháp tu chân lại tu vi thấp kém như Ngọc Huy là miếng mồi ngon cho rất nhiều người, kể cả người phàm. Tu vi sơ giai linh đồ của tu sĩ đối mặt với một số loại vũ khí công nghệ cao bình thường vẫn là không đủ dùng, cho nên khi chưa tới trung giai linh đồ, đại đa số tán tu có hoàn cảnh như hắn thường phải ẩn dật vô cùng cẩn thận để tránh phàm nhân thèm thuồng công pháp bản thân.
Nếu như hôm nay Hưng mang không phải súng ngắn mà là một khẩu tiểu liên hoặc súng trường, thì Ngọc Huy chắc chắn khó mà ung dung như bây giờ.
"Tu sĩ! Không ngờ kinh hỉ lớn như thế lại rớt trên đầu con chó nhà ngươi."
Không cam lòng, đố kỵ, ghen ghét những loại cảm xúc tiêu cực đều hiện hữu trên khuôn mặt vặn vẹo của Hưng.
"Mau đưa ra công pháp, tự phế tu vi thì còn có đường sống."
gã điên cuồng quát.
"Hừ! Phàm nhân tục tử còn dám ngông cuồng như vậy."
Nghe thấy những lời ngu xuẩn của đối phương, Ngọc Huy mặt mày tối xầm, hừ lạnh một tiếng.
"Đoàng" "Đoàng" 2 phát súng vang lên, hai viên đan găm chặt vào gốc cây hắn đang trốn.
"Đừng tưởng tao sợ! Mày tu tiên chắc cũng chẳng được bao lâu, còn chưa thể bỏ qua súng đạn."
Hưng vừa rứt lời, một đạo lôi hồ bắn thẳng vào tay cầm súng.
Khẩu súng rơi xuống đất, còn Huy bị giật điện nằm co quắp một chỗ.
"Tao sợ súng đạn? Không sai! Nhưng vì thế mà mày coi thường tu sĩ thủ đoạn thì quá sai lầm rồi."
Ngọc Huy cười lạnh bước tới.
Vừa rồi hắn không dùng toàn lực, tên kia chỉ bị tê liệt mà thôi.
"Đại...Đại nhân tha mạng a!"
Hưng run lẩy bẩy cầu xin, trên mặt làm gì còn vẻ hung hăng mà ngược lại hèn mọn tới cực điểm.
"Mày còn nhớ hồi trước tao từng nói kẻ rác rưởi như mày đúng là chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu không. Xem ra là tao không sai!"
"Đúng đúng tôi là rác rưởi, là tiểu nhân. Mong đại nhân khoan dung, độ lượng"
Gã liên tục quỳ lạy.
Thấy sự kinh tởm của đối phương, Ngọc Huy bất nhẫn phóng ra hỏa cầu thuật để kết liễu hắn.
Chết thiêu không phải là cái chết nhẹ nhàng, đối mặt với mức độ điên cuồng và nguy hiểm của Hưng, hắn cũng cần phát tiết một hồi.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của đối phương, hắn lại nổi lòng thương hại, liền cho đối phương một phát súng nhân đạo.
"Đúng là lòng dạ đàn bà."
Hoàng nhíu mày lên tiếng.
"Ta không phải kẻ giết người thành tính như ngươi."
Ngọc Huy âm trầm đáp.
Hỏa cầu thuật lợi hại hơn lửa bình thường nhiều lắm, chỉ trong chốc lát mà cả xương cũng không còn.
Khẩu súng của Hưng thì bị hắn vứt đi, dù sao Ngọc Huycũng không biết mua đạn ở đâu mà dùng, giữ lại chỉ thêm hậu hoạn.