Chương 11: Chiến trung giai yêu binh

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 11: Chiến trung giai yêu binh

Đứng trên một ngọn núi đá, Kim cầm chiếc ống nhòm nhìn về hướng xa.
"Có dấu vết của một con yêu thú cấp trung giai yêu binh đang bị thương."
Trước mắt hắn là một vệt máu cùng dấu chân kéo dài hàng cây số, trên đường đi còn có xác của không ít yêu thú.
Ngọc Huy nét mặt kỳ quái hỏi:
"Sao Kim đạo hữu lại dám chắc đó là một trung giai yêu binh?"
Kim nét mặt ngưng trọng rồi đáp:
"Ngọc Huy đạo hữu vẫn là lịch duyệt hơi kém. Nếu không phải là trung giai yêu binh thì đã chết dưới sự tập kích của đám yêu thú sơ giai yêu binh kia rồi."
Ngọc Huy nghe vậy thì xấu hổ cười khổ, người này căn bản nói không có sai.
"Lũ yêu thú này xem ra là ngửi thấy mùi máu, lại thấy con trung giai yêu binh kia trọng thương nên mới làm càn đây mà. Người xưa nói không sai ’người chết vì tiền, chim chết vì mồi’"
Hà cười lạnh một hồi rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên, như vậy càng là tiện nghi cho chúng ta, đại chiến một hồi với mấy tên tép riu đó khiến nó đã bị thương lại còn thương nặng hơn nữa."
"Được rồi. Truy thôi, thương nặng như vậy thì nó cũng không chạy được xa đâu."
Hùng lên tiếng
Đoàn người truy lùng theo dấu vết của con yêu thú hơn 3 tiếng đồng hồ cuối cùng lại đi tới một cái hang.
"Xem ra đây chính là động phủ của nó rồi. Thế nào, cùng vào chứ?"
Ngọc huy bỗng hỏi.
"Đương nhiên!"
Không ngờ đúng lúc tất cả định tiến vào trong thì bên trong lại vang lên một tiếng rống thảm.
Một con báo yêu khổng lồ chạy bán sống bán chết ra khỏi hang động. Cả người nó lênh láng máu tươi cùng các vết thương lớn nhỏ, thân nó còn có mấy chỗ bị đóng băng, đầu nó có một cái sừng lớn, trên thân mọc ra đầy những cái vẩy màu vàng kim. khí tức trung giai yêu binh không chút che dấu tỏa ra.
"Ồ là Kim Lân Báo."
Hùng khẽ kêu.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Đúng lúc mọi người kinh ngạc thì bên trong hang động lại nhảy ra một con ác lang màu trắng, tu vi không ngời lại là trung giai yêu binh đỉnh phong. Trên người nó cũng bị thương nhưng các vết thương cũng không dọa người như Kim Lân Báo.
"Băng Tinh Lang!"
Không biết là ai trong đoàn kêu lên.
Xem ra là con Băng Tinh Lang này đã lần theo dấu vết của Kim Lân Báo trọng thương mà đến trước bọn họ.
Lúc này, hùng quay sang bảo mọi người:
"Lùi lại một chút, tĩnh quan kỳ biến. Băng Tinh Lang cũng rất có danh khí trong đám cùng giai."
Chỉ thấy, Con Kim Lân Báo hóa thành một đạo kim ảnh muốn trốn đi xa.
Con Băng Tinh Lang vẻ mặt âm hàn, khẽ há miệng. Một ngọn lửa màu trắng phun ra, truy hướng Kim Lân Báo mà đánh tới.
Kim Lân Báo rống lên một tiếng, trong miệng nó cũng thả ra một cột sáng màu vàng.
Ngọn lửa và cột sáng va chạm với nhau, cột sáng trong nháy mắt bị phá tan, Ngọn lửa kia đánh thẳng tới trên thân của Kim Lân Báo.
Kim Lân Báo lại kêu thảm một tiếng. Ánh mắt nó nhìn Băng Tinh Lang đầy oán hận, không chút do dự mà lao tới.
Xem ra nó thấy mình không thể thoát nên cũng không muốn tốn công chạy nữa mà muốn "đồng quy vu tận" với kẻ thù trước mắt này.
Hai con yêu thú vật lộn với nhau hồi lâu. Với chiến pháp không màng sống chết, Kim Lân Báo tạm thời không rơi xuống hạ phong.
"Chú ý, khi nào ta ra hiệu thì lập tức tấn công Băng Tinh Lang."
Hùng cười lạnh nói.
Kim Lân Báo tuy hung hãn nhưng đã là đèn cạn dầu. Sau khi cắn mạnh vào chi trước của Băng Tinh Lang thì yết hầu của nó đã bị lang yêu gặm nát.
"Là lúc này."
Ngay khi Hùng cất tiếng, tất cả mọi người đều dùng các loại pháp thuật cũng như pháp khí đánh lên người Băng Tinh Lang.
Lần này lại đến lượt Lang yêu kêu thảm. Chân của nó vẫn bị ghim vào răng của Kim Lân Báo nên tạm thời chỉ có thế chịu trận.
"Ngao."
Băng Tinh Lang gầm lên tức giận, cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái miệng của Báo yêu. Một ngọn lửa trắng lạnh lẽo mà quỷ dị bắn thẳng về phía Dương.
"Hừ!"
Dương hừ lạnh một tiếng, xung quanh hắn xuất hiện hư ảnh chuông đồng, trên thân chuông có khắc đủ loại dị thú đang tranh đấu với nhau.
"Oanh."
Cái chuông cũng không chịu được lâu liền bị phá tan, Dương bị đánh xa hơn 5 mét, thân hình đập vào một tảng đá lớn. Ngực hắn bị ngọn lửa làm cho đóng băng, miệng liên tục thổ huyết rồi bất tỉnh nhân sự.
Kim thấy vậy thì lướt tới móc ra một bình ngọc, rồi từ đó lấy đan dược đút vào miệng của Dương
"Một đòn của trung giai yêu binh không ngờ lại kinh khủng như vậy!"
Ngọc Huy trong lòng kinh hoảng.
"Chết tiệt! là ta bất cẩn."
Hùng tự trách rồi hét lên một tiếng, trong tay cẩm chiến đao chém tới.
"Oanh"
Lang trảo cùng chiến đao va chạm
Con yêu thú chỉ bị lùi lại một chút, cái chân rỉ máu còn Hùng bị đánh ra 3 mét nhưng khóe miệng của hắn lại lồng đậm ý cười.
"Ha ha, chúng phải kịch độc của ta thì ngươi không còn hung hăng được bao lâu đâu."
Con thú lúc này cũng cảm nhận được một số biến hóa trong cơ thể, mặt nó trở nên hung ác dị thường nhưng kèm theo đó là một chút kinh sợ nhàn nhạt.
Băng Tinh Lang bộ dáng hùng hổ, không ngờ không dám chiến mà lại chay đi xa.
"Truy!"
Hùng quát lớn, ngoài Kim ở lại trông Dương ra thì hai người Hà và Ngọc Huy nghe vậy liền không chậm chễ đuổi theo.
Nếu là bình thường 2 người Huy, Hà khó mà đuổi kịp con Băng Tinh Lang này nhưng hôm nay nó lại bị trúng độc, một chân thì bị Kim Lân Báo làm cho trọng thương nên tốc độ không quá kinh người như trước.
Trên thân con Băng Tinh Lang nhiều thêm một mùi hương kỳ dị, đây chính là mùi hương truy tung phát ra từ độc tố của Hùng.
Săn giết suốt 40 phút thì Băng Tinh Lang trong lúc kinh hoảng không ngờ lại chạy vào ngõ cụt. Phía trước nó chính mà một vực thẳm sâu không thấy đáy.
"Ha ha, ông trời giúp ta, cẩn thận nó không màng sống chết mà nhảy xuống vực đó."
Dù sao cũng không thiếu trường hợp yêu thú bị ép tới bước đường cùng mà hủy đi thân thể để tu chân giả phí công không lợi dụng được chút nào.
2 bên lại bắt đầu kịch chiến mà lên.
Không ngoài dự liệu của hùng, lang yêu thế yếu biết mình chết chắc liền muốn nhảy xuống vực sâu ngàn trượng không thấy đáy kia để bọn hắn công dã tràng.
"Chớ có làm càn."
Hùng gầm lên, một sợi roi màu đen, trên thân tua tủa gai nhọn phóng về hướng lang yêu.
Lang yêu thấy mình bị sợi dây trói trúng, kéo về phía đám người thì không cam lòng tru lên một tiếng thống hận cùng không cam lòng.
Hùng không chần chừ mà dùng một đao chém thẳng vào yết hầu của nó.
"Chuyến này bội thu."
Hùng cười ngoác miệng, sau khi thu lại xác lang yêu gã nói:
"Đi! Chúng ta xem Dương đạo hữu thế nào rồi tính tới chuyện chia bảo."
Đoàn 3 người liền quay về chỗ cũ với khuôn mặt hí hửng.
Với tu vi của bọn họ thì một lần đi ra Man Hoang kiếm được một con trung giai yêu binh đã là rất không tệ rồi, lần này không ngờ lại còn là hai con.