Chương 6: Thi tốt ngiệp(1)

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 6: Thi tốt ngiệp(1)

Ngọc Huy sau khi về tới nhà liền lấy túi trữ vật của kẻ xấu số ra.
"Cô ta đã chết, ngươi chỉ cần truyền vào đó pháp lực là có thể thấy được bên trong"
Ngọc Huy nhanh chóng truyền vào pháp lực, và quả nhiên không gian bên trong có những gì đều tất tần tật hiện hữu trong tâm thần hắn. Sau đó hắn lấy hết đồ bên trong ra cho Hoàng nhận xét.
"300 hạ phẩm linh thạch, 1 thanh hạ phẩm pháp khí phi đao,1 ít đan dược sơ giai linh đồ cùng 15000 đồng(ngang với 15000 usd ở thế giới thực nhé)"
"Cũng tính là 1 bút thu hoạch không tệ."
Sau khi nhận xét sơ bộ, Hoàng trầm ngâm gật đầu.
Ngọc Huy cũng thở dài một hơi. Lần này hắn giết tà tu kia cũng không có bao nhiêu hối hận. Trên đời này có hai loại người chắc chắn hắn phải giết: một là phạm đến hắn, hai là kẻ không phạm đến hắn nhưng lại là kẻ độc ác, đồng thời kẻ đó phải sở hữu đồ hắn muốn hoặc khiến hắn đặc biệt ngứa mắt.
Tà tu kia chính là loại thứ 2, kẻ đó ngoại trừ hành vi độc ác hại dân hại nước ra thì còn có khả năng có tu chân giới đồ vật mà hắn thiếu sót, đương nhiên chỉ là hắn đoán mò mà thôi nhưng không ngờ cũng trúng. Mà một tên tà tu chết thì thôi, lại có gì đáng tiếc.
Tu chân giới trước kia có tồn tại một tên tà tu chuyên trừ gian diệt bạo, chỉ giết kẻ ác, không làm hại người tốt, nhưng càng lên cao tâm tính lại càng vặn vẹo giết người vô số do ảnh hưởng từ công pháp mà y tu luyện. Vì vậy công pháp tà tu gần như quyết định luôn cả tính người, không có cái gì gọi là ngoại lệ với đám tu luyện công pháp tà đạo cả.
Mấy ngày sau.
"Chết tiệt!"
Ngọc Huy nhìn đống sách vở trước mặt, mắng to.
"Chỉ còn 4 ngày nữa là thi tốt nghiệp rồi, mà ta không có gì trong đầu cả."
Gần đây hắn chuyên tâm tu luyện, bỏ bê việc học hành nên cũng không có bao nhiêu chữ trong đầu. Thân là tu sĩ nhưng trí nhớ của Ngọc Huy vẫn chưa đạt tới cảnh giới "thấy là không quên" trong truyền thuyết. Hơn nữa dù nhớ giỏi thì sao chứ, vẫn khó mà thông qua được phần thi khoa học - tự nhiên.
kỳ thi tốt nghiệp diễn ra trong 2 ngày. Ngày thứ nhất thi văn hóa - xã hội, ngày thứ 2 thi khoa học - tự nhiên. Điểm tốt nghiệp đồng thời cũng là điểm xét tuyển vào các trường đại học. Hắn không có ý định vào đại học, bất quá dù chỉ là tốt nghiệp cấp 3 cũng không đơn giản chút nào, tỷ lệ đào thải là 20%. Với độ kiến thức của hắn bây giờ thì rất có thể sẽ thuộc 20% kia.
Không nên coi thường kỳ thi tốt nghiệp vì dù là tu sĩ trong học viện tu chân cũng phải tham gia thi. Nếu là không qua, học viện tu chân cũng không tốt nghiệp nổi, không thể bước tiếp vào tông môn.
Hắn không muốn vào đại học cũng như không can hệ tới môn phái nào, nhưng cũng vì có chút chấp niệm, gút mắc trong tâm chí(hoặc sĩ diện) nên hắn vẫn muốn có một tấm bằng tốt nghiệp trong tay.
"A."
Ngọc Huy kinh hỷ thốt lên
"Hoàng ngươi có thể giúp ta một chuyện không."
Hoàng là cường giả của một tinh cầu có nền văn minh tiên tiến, những bài thi này hắn chỉ cần liếc qua là làm được.
"Nếu là ngươi muốn ta thi hộ ngươi thì thôi đi."
Hoàng khinh thường đáp
"Tại sao chứ."
Ngọc Huy ngẩn ngơ hỏi.
"Bình thường ngươi thấy ta không phải con người câu nệ, nghiêm khắc nhưng tuyệt đối không phải thế đâu!"
"Chỉ là một chuyện cỏn con như vậy ngươi không tự mình giải quyết cho tốt vậy thì khỏi cần tu đạo đi."
"Được rồi, vậy ít nhất ngươi cũng nên bầy cho ta một số chiêu."
Hắn uể oải nói.
"Tốt!"
"Vậy truyền ngươi thiên nhãn thuật. Thứ này chẳng có gì cao siêu, là một trong những loại pháp thuật cơ bản nhất dùng để cướp lấy tầm nhìn của phàm nhân mà thôi"
Ngọc Huy vui mừng kêu:
"Tuyệt, đúng là thứ ta đang cần."
Sau khi nắm rõ pháp môn vận hành pháp lực hắn liền ra ngoài thử nghiệm, luyện tập 1 chút.
"Thứ này vừa vô dụng trong tranh đấu tu sĩ, lại lại tiêu hao kinh người pháp lực."
Ngọc Huy thở dài
"Không những vậy, cướp tầm nhìn của một người quá lâu, đối với mắt của bản thân nhưng là có ảnh hưởng không nhẹ. nhìn được vài giây, liền muốn nghỉ một chút. Cũng còn may là nó rất dễ học."
"Còn trong đề thi, câu hỏi lại phân bổ không đồng đều, căn bản là không cùng một cái thứ tự."
Tạm thời vứt những vướng mắc ra khỏi đầu, hắn trở về lại bắt đầu tu luyện, dù sao học bậy giờ cũng không phải là cách.
Sau 4 ngày, cuối cùng kỳ thi "không quá quan trọng" hoặc "đã từng quan trọng" của cuộc đời hắn cũng đã đến.
"Phải cố gắng, nếu không sau này khi ta đứng ở đỉnh cao tu chân giới, chuyện ta không đỗ nổi tốt nghiệp truyền ra chắc chắn khiến mặt mũi mất hết."
Hắn trầm ngâm một hồi.
Sau khí ăn xong bữa sáng may mắn mà mẹ hắn dậy sớm chuẩn bị suốt 40 phút, Ngọc Huy liền lên đường.
Ngôi trường mà hắn dự thi cũng không phải trường cấp 3 của hắn mà là một trường đại học có tiếng trong vùng. Đây là một trường đại học kinh tế cực kỳ nổi tiếng trên toàn Việt Quốc, muốn thi vào không dễ, khi ra trường tới gần 10 phần là có việc làm. Chính vì vậy quy mô của trường cũng không nhỏ, giảng đường có tới chục cái, trang thiết bị vô cùng hiện đại. Học phí ở đây cũng đắt khủng khiếp nên chỉ dành cho con nhà giàu hoặc người đặc biệt giỏi mà được học bổng, nếu như không phải trường đang cho nghỉ để thi tốt nghiệp thì bên trong chắn chắn có đủ lại siêu xe khiến người ta trợn mắt, há mồm.
Tu sĩ trong các học viện tu chân tuy cũng phải thi tốt nghiệp những cũng tuyệt không lẫn với người phàm, việc thi cử của bọn họ chẳng những nghiêm khắc vô cùng mà đề thi còn muốn khó hơn rất nhiều.
Ngọc Huy đi một chiếc xe máy cũ cũng chẳng làm người ta chú ý. Sau khi tới đó, hắn liền chạy một mạch lên phòng thi, thu mình vào một chỗ.
Trước hắn là kẻ ít nói, gần đây cũng chẳng giao tiếp với ai mà chuyên tâm tu luyện nên bây giờ tuy là tu sĩ, tự tin tăng nhiều nhưng cũng không có chủ động bắt chuyện với người khác.
Gần đó, một người thân hình cao to đẹp trai nhưng phải chống gậy để đi lại, từ xa dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm hắn.
Đó cũng không phải là ai khác mà chính là Hưng, con trai của vương, người bị tà tu hút sạch tinh khí mà chết cũng là kẻ bị hắn đánh cho suýt nữa gẫy chân.
Dựa vào uy thế của ba hắn mà hắn bình thường hung hăng càn quấy, khi ba hắn chết, hắn lại chịu không ít đau khổ của những kẻ mà hắn chà đạp trước đây. Thậm chí còn có người chơi ác, đánh gẫy cái chân vốn đã bị Ngọc Huy làm cho bị thương khiến hắn phải chống gậy đi thi.