Chương 5: Hậu hoạn, sát nhân

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 5: Hậu hoạn, sát nhân

Hiện giờ Ngọc Huy cùng mẹ hắn đang ngồi đối diện hai người mặc cảnh phục và một tên đàn ông trung niên cao to khoác comple.
Tên trung niên kia tên là Vương cũng chính là bố của Hưng, kẻ mà hắn đã đánh trọng thương 2 ngày trước. Bố gã lại là phó sở trưởng công an thành phố nên tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Thằng nhãi này dám đánh con tôi như vậy, bà định tính sao đây."
Vương nhìn chằm chằm mẹ Ngọc Huy, hung hăng la lớn.
Thấy gã dám to tiếng như vậy, Ngọc Huy cũng bất nhẫn nói:
"Ông vương! ông muốn gì thì mau nói đi, đừng có dài dòng nữa."
"Hừ, ranh con mà cũng dám lên tiếng."
Tên Vương hừ lạnh.
"Được rồi con cứ để mẹ lo."
"Còn ông, con ông rõ ràng là người động thủ trước."
Mẹ hắn lạnh nhạt nói.
"Bằng chứng đâu."
Gã quát.
"Đây."
Nói đoạn, Ngọc Huy móc điện thoại ra, thao tác một chút rồi đưa cho Vương.
"Cái này..."
Sau khi nhìn thấy nội dung video, gã lắp bắp.
Trong đó không có gì ngoài cảnh con mình là Hưng gây sự rồi tự chuốc lấy đau khổ.
Vương cầm cái điện thoại đáp vào tường rồi chạy tới lấy chân đạp liên tục. Hai người mặc cảnh phục ngồi cạnh hắn, sắc mặt khó xử vô cùng.
"Trò hề! Video này trước khi các ông đến khoảng 3 tiếng, tôi đã đăng lên khắp nơi trên mạng rồi."
Ngọc Huy cười lạnh.
"Mày dám."
Vương trợn trừng hai mắt. Gã biết hôm nay muốn buộc tội Ngọc Huy đúng là khó hơn lên trời. Nếu như hắn không màng dư luận mà làm càn thì cái cái ghế của hắn 9 phần là không giữ nổi.
Sau khi để lại mấy câu hung hăng đại loại như "chuyện này chưa kết thúc đâu." hắn liền dẫn người đi.
Ngọc Huy sắc mặt không có nửa điểm vui mừng mà ngược lại tràn ngập lo âu. Hắn thấy điệu bộ hung hăng tàn ác của vị phó sở trưởng này như vậy liền biết chắc đây là con người có thù tất báo.
"Không ngờ con lại chu đáo như vậy."
Mẹ hắn tán thưởng, sau đó cau mày nói tiếp:
"Chỉ là con phải cẩn thận, người này không phải đơn giản."
"Con rõ rồi thưa mẹ."
Trong lòng Ngọc Huy cũng thầm hạ quyết tâm
"Tên này, không thể sống tiếp!"
3 ngày sau.
"Đing" "Đing"
"Tới đây, tới đây."
Ngọc Huy từ lầu 3 chạy xuống mở cửa thì thấy một người thanh niên mặc chiếc áo phông có dòng chữ "Chuyển phát nhanh Thiên ưng".
"Hàng của anh tới rồi, mời anh ký."
Người thanh niên nói.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Ngay sau khi nhân viên chuyển phát đi mất, hắn liền mở gói hàng.
Bên trong có một bộ quần áo màu đen cũng như một chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ với cặp sừng và hai chiếc răng năng hung tợn.
Đây chính là những gì hắn chuẩn bị để ám sát phó sở trưởng sở cảnh sát thành phố Thanh Phong.
Sau đó, thông qua các thủ đoạn mềm có, rắn có hắn cũng thu thập được một số thông tin cơ bản về gã. Vương phó sở trưởng hiện đang ngoại tình, vào mỗi tối thứ sáu, tức ngày mai, gã đều tới thăm nhà bạn gái mình ở ngoại ô. Ngôi nhà đó do gã mua cũng chỉ có mình cô ta ở mà thôi.
Đây hiển nhiên là thời cơ cực tốt để hắn ra tay!
Để có được thông tin này không phải là dễ. Ngọc Huy sau khi mang mặt nạ đã phải uy hiếp, thậm chí dùng vũ lực với hai tên tay chân của Vương, đồng thời cũng sử dụng pháp thuật để chúng kiêng kỵ thân phận mình, không dám hé nửa lời với Vương. Có thể làm tay chân của tên đại ác có tiếng như gã, chúng cũng không phải loại thanh liêm gì cho cam nên hắn cũng không thấy hối hận bao nhiêu.
"Kẻ này ta nhất định phải giết. Chỉ là hắn có thân phận không nhỏ, mà ta lại ít kinh nghiệm thủ tiêu dấu vết, lúc đó đành phải nhờ ngươi chỉ dẫn thêm."
Ngọc Huy nói.
"Ha ha. Dễ như ăn cháo mà thôi, cứ để lão tử là được."
Hoàng cười đáp.
"Chỉ là ngươi thực sự có thể xuống tay sao. Lần trước ngươi giết người, e là cũng chỉ trong vô thức mà thôi. Huống hồ, kẻ này cũng chưa trực tiếp làm hại đến ngươi."
Ngọc Huy nghe vậy thì giật mình, suy tư một chốc rồi nói:
"Cũng như nhau cả thôi, chỉ cần có ý đồ bất chính với gia đình ta thì bất kể thế nào cũng không thể tha cho hắn."
Nói ra những lời đó, tâm trạng Ngọc Huy như được giải tỏa, một tia giãy dụa cuối cùng trong tâm trí hắn cũng biến mất.
"Khá lắm!"
"Năm xưa ta cũng chưa chắc có thể sát phạt quyết đoán như ngươi, chỉ có tính cách như vậy mới có thể sinh tồn trong chốn thị phi này."
Hoàng gật gù tán thưởng. Đăm chiêu một chút hắn lại nói:
"Luyện một chút hỏa cầu thuật đi, muốn phi tang một người không gì dễ hơn đốt xác hắn thành tro bụi"
Ngọc Huy với kinh nghiệm tu luyện 2 môn pháp thuật gần đây thì giờ với hắn luyện bất kỳ môn pháp thuật nào cũng không xuất hiện hiện tượng nổ pháp lực nữa. Chỉ là tốc độ thi pháp, uy lực vẫn rất kém mà thôi.
Ngày hôm sau, vào 9 giờ tối.
Một người đàn ông cao to, sang trọng bước ra từ một quán rượu, lái xe một mạch về hướng ngoại thành. Người này không phải ai khác mà chính là Vương phó sở trưởng.
Phía sau hắn, chính là Ngọc Huy trong bộ trang phục màu đen cùng chiếc mặt nạ quỷ đang lái chiếc xe máy cũ kỹ bí mật theo dõi.
Lại trải qua 30 phút, cuối cùng gã dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Ngọc Huy vẫn bám sát, thấy gã xuống xe đi vào thì hắn cũng bật tường mà theo, bức tường cao tới 2 mét, nhưng với hắn vẫn không tính là gì.
"Anh yêu, lâu rồi không thấy anh tới, em nhớ anh quá."
Một mỹ phụ đẫy đà trong bộ váy màu, mặt trang điểm nhàn nhạt chạy tới ôm gã.
"Anh cũng rất nhớ cưng, chúng ta vào nhà thôi"
"Ngươi tính xử lý người phụ nữ này thế nào."
Hoàng nhếc môi nói.
"Đánh ngất là được, ta cũng không có thói quen giết người vô tội."
Ngọc Huy đáp.
Đôi gian phu dâm phụ sau khi vào nhà, liền tiến thẳng về phòng ngủ. Còn Ngọc Huy thì với sự giúp đỡ của Hoàng, nhanh chóng phá được ổ khóa công nghệ cao này.
"Ngươi là cao thủ tu chân, không ngờ lại biết mấy rò vặt này"
"Tu chân thì sao chứ, dù ta là tu sĩ nhưng vẫn biết một chút về lĩnh vực này, đối với nền khoa học kỹ thuật tầm thường ở tinh cầu ngươi thì cũng đủ dùng."
Hoàng cười nhạt đáp.
"Anh đã giúp em chuyện kia chưa."
Mỹ phụ đang rên rỉ ngồi trên hạ thân của Vương bỗng nhiên nói.
"Đã xong, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi"
"Đã vậy thì…"
Mỹ phụ nét mặt trở nên lạnh lùng
"A...a."
Vương rên lớn, đây đã không còn là tiếng rên dâm dục mà là tiếng rên thảm thiết. Rên được vài tiếng thì hắn đã không còn hơi thở, toàn thân như bị vắt kiệt tinh lực.
Bỗng! Một đạo lôi hồ to cỡ miệng bát bắn tới, đánh trúng ngực của mỹ phụ.
"Không."
Chỉ kịp hét thảm một tiếng ả liền khí tuyệt thân vong.
"Xem ra đây chính là tà tu mà mọi người hay nói đến, có giết ả cũng là hợp pháp."
Tà tu trong miệng ngọc huy chính là những kẻ chuyên dùng tinh huyết, linh hồn,... của phàm nhân hay cao hơn nữa là tu sĩ để tu luyện tà công, tế luyện tà bảo. Bọn họ đi đường tắt nên tốc độ tu luyện cực nhanh, bất quá do bị tà công ảnh hưởng nên tâm tính thập phần vặn vẹo, tàn độc. Tà tu là đối tượng truy sát hàng đầu của tu chân giới hiện nay.
Ngọc Huy tiến tới định phóng hỏa phi tang thì Hoàng bỗng lên tiếng:
"Nếu là hợp pháp thì cần gì phi tang, tên vương đó là do ả giết, bằng chứng đã đủ. Ngươi chỉ là nhân danh chính nghĩa cho cô ta một kích thôi."
"Ngươi nói đúng, ta chính là nhân danh chính nghĩa a."
Cả hai cùng cười cười lớn. Ngọc Huy sau đó kiểm tra thì thấy chiếc nhẫn của nữ tà tu kia tỏa ra dao động linh khí.
"Ồ là nhẫn trữ vật, ngươi lấy nó đi, sau đó về nhà ta lại chỉ ngươi cách dùng."
Hoàng kêu lên.
Ngọc Huy nghe vậy thì vui mừng không dám chậm chễ đút nó vào túi.
Sau khi xóa bỏ một chút dấu vết của bản thân thì Ngọc Huy đã không còn bất kỳ luyến tiếc gì ở đây nữa mà đi thẳng về nhà.