Chương 8: Mở ra cấm chế

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 8: Mở ra cấm chế

Ngọc Huy trong thời gian này cực kỳ an nhàn, hết nghỉ ngơi lại tu luyện, đến mức mẹ hắn cũng là vì hắn mà thở dài không thôi, dù sao bà cũng không hiểu chuyện gì.
Trong khoảng thời gian yên bình hiếm thấy này, Ngọc Huy bây giờ cũng đã tế luyện thành công hạ phẩm pháp khí phi đao kia.
Uy lực của cây phi đao này không tính mạnh, chỉ có thể so với súng ngắn, tốc độ tuy nhanh nhưng không thể nhanh bằng đạn được, bất quá nếu dùng bất ngờ thì còn có thể phát huy tác dụng tương đối lớn.
Phương pháp tế luyện cũng không quá phức tạp, chỉ cần hàng ngày dùng máu huyết kết hợp với chú ngữ để không ngừng tăng lên liên kết giữa phi đao với bản thân mà thôi. Sau 15 ngày thì hắn đã tế luyện thành công.
Phương pháp tế luyện của Hoàng dạy hắn tuy tốn thời gian hơn bình thường nhưng lại vô cùng cao minh, trung giai linh đồ bình thường nếu không giết hắn thì không xóa được liên hệ giữa hắn và phi đao.
Ngọc Huy đứng trên ngọn đồi vắng, tay phải cầm phi đao, trên thân nó toát ra ánh sáng màu đen kỳ dị, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
Bỗng, hắn làm động tác ném phi đao, một đạo hắc ảnh bắn ra từ bàn tay hắn.
Phi đao theo sự điều khiển của hắn không chỉ có thể đi theo đường thẳng mà còn có thể chuyển hướng dễ dàng. Nó cứ như là một bộ phận trên cơ thể hắn, không hề vất vả chút nào.
Pháp khí này tuy không phải mặt hàng đứng đầu trong hạ phẩm pháp khí nhưng thắng ở chỗ tiêu hao pháp lực cực ít, sử dụng liên tục 30 phút mà chỉ mất hơn một thành pháp lực của hắn mà thôi.
"Tốt!"
Sau khi đùa nghịch chán chê, hắn thu lại phi đao.
Đêm hôm sau, Ngọc Huy nét mặt căng thẳng xen lẫn vui mừng nằm dài trên giường.
Nguyên nhân dẫn tới tâm trạng kỳ lạ của hắn là do hôm nay Hoàng sẽ mở ra cấm chế của hắc sắc không gian giúp hắn tu luyện pháp thuật trong đó một thời gian dài.
Ngọc Huy căng thẳng vì mình sẽ phải chịu đựng sự cô đơn dài dằng dặc trong thời gian tới, còn có vui mừng vì pháp thuật bản thân sẽ có thành tựu lớn.
Hắn tuy quen sự cô đơn nhưng cũng khó mà chịu đựng được việc chỉ có một mình với Hoàng trong khoảng thời gian dài như thế.
"Tới lúc rồi."
Thanh âm của Hoàng vang lên trong đầu hắn, Ngọc Huy từ từ nhắm mắt lại.
Tới khi Ngọc Huy tỉnh dậy, thì thấy bản thân chìm trong vô tận hắc ám, chính là hắc sắc không gian mà hắn từng đi tới khi lần đầu gặp Hoàng.
"Ngươi sẽ ở đây suốt thời gian 1 năm nhưng chỉ bằng một giấc ngủ ngoài đời mà thôi."
"Chắc ngươi sẽ không để ta ở suốt 1 năm trong cái không gian đen kịt này. Nếu vậy, ta thà tự sát còn hơn."
Ngọc Huy âm trầm nói.
"Một chút định lực cũng không có. Phải biết mỗi lần bế quan của ta dài tới vài chục năm."
Hoàng cười lạnh.
Thực ra Ngọc Huy chỉ là một thằng nhãi 17 - 18 tuổi mà thôi, ngoài nghị lực hơn người thì cũng là một kẻ chưa ra đời. Mấy tên tội phạm nguy hiểm hàng đầu thế giới chỉ cần nhốt chúng trong phòng cách ly 1 tuần là chúng đã phát điên rồi chứ nói chi là tên ranh con như hắn.
Hoàng có thể bế quan vài chục năm không chán cũng là do khi bế quan, con người rơi vào trạng thái nửa tỉnh, nửa mê, hết sức chuyên chú, một phần cũng do hắn đã đi trên tu chân lộ này quá lâu rồi.
Dừng lại một chút gã lại nói:
"Đương nhiên là ta sẽ không để như vậy rồi."
Hoàng nhẹ nhàng phất tay, không gian bên ngoài vặn vẹo không ngừng. Cỏ cây sông núi kể cả mặt trời chợt hiện ra.
Khung cảnh bây giờ nào còn u ám như trước nữa, mà là chân chính tiên cảnh.
Ngọc Huy đang đứng trên một ngọn núi cao vút rậm rạp cây cối, sương mù trắng lượn lờ xung quanh.
Hắn khẽ hít dài một tiếng, chợt thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là hắn khẽ nhíu mày rồi nói:
"Cảnh sáng sớm không tệ nhưng ta vẫn thích hoàng hôn hơn, mà cho ta thêm một ngôi nhà trúc đi."
"Được voi đòi tiên"
Tuy nói vậy nhưng Hoàng cũng chiều hắn.
Sương mù tan ra, hoàng hôn buông xuống, ngay sau lưng hắn cũng xuất hiện một ngôi nhà trúc nhỏ.
"Tuyệt!"
Ngọc Huy khẽ rên một tiếng.
Thế là cuộc sống tu hành trên núi của hắn bắt đầu.
Không gian này không thể tu luyện pháp lực mà chỉ có các loại pháp thuật mà thôi, còn chuyện ăn uống, sinh hoạt là không cần thiết nên tốc độ tu luyện của Ngọc Huy nhanh hơn nhiều. Khuyết điểm là khi thi triển pháp thuật vẫn tiêu hao pháp lực.
Nếu là đời thực thì phải mất 2 năm chuyên tâm luyện tập thì hắn mới có thể thuần thục 2 loại pháp thuật này tới mức tiểu thành do tục sự quấn thân, còn ở đây chỉ là mộng cảnh nên không đói không khát, không cần tu luyện pháp lực nên chỉ cần chưa tới 1 năm mà chỉ cần 6 tháng là hắn đã đạt tới tiểu thành Phi Lôi Thuật cùng Phong Bộ.
Thời gian còn lại Ngọc Huy vẫn luyện tập 2 loại pháp thuật cũ cùng với một môn pháp thuật phòng thủ mới có tên Quy Tráo Thuật. khi kích hoạt Quy Tráo Thuật sẽ có một tầng quang tráo hiện ra, trên bề mặt của nó có hoa văn giống như trên mai rùa nên mới có tên như vậy.
Cuối cùng, một năm thời gian cũng kết thúc.
"Oanh"
Một tiếng nổ vang lên, không gian xung quanh Ngọc Huy bỗng chốc nát vụng, còn hắn thì ngất đi.
Tới khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng tinh mơ ở thế giới thực
Trên khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ vui mừng, trong suốt 1 năm chịu sự giam cầm của mộng cảnh, Ngọc Huy cuối cùng cũng được giải thoát. Cuộc sống của Ngọc Huy ở trong mộng cảnh thực vô cùng buồn tẻ, khi còn vài tháng cuối, hắn ta đều dùng nửa ngày để đi dạo hoặc bắt Hoàng chơi cờ với hắn, khiến Hoàng vô cùng cáu giận.


"Ta lại về nhà"
Ngọc Huy thét lên.
"Yên lăng cho người ta ngủ! Mới có 5 rưỡi mà đã gào thét cái gì."
Mẹ hắn ngủ dưới lầu 2 quát.
Khi kết thúc việc tu hành trong mộng cảnh, Phi Lôi Thuật cùng Phong Bộ của hắn đều tới rất gần đại thành, còn Quy tráo thuật thì chỉ vừa đạt tới tiểu thành mà thôi.
Một năm không ăn không uống trong đó làm Ngọc Huy dù không đói nhưng cũng vô cùng bứt dứt trong người. Mặc kệ là còn rất sớm hắn liền chay xuống dưới bếp làm liền hai bát mỳ trứng, khi ăn xong còn ợ dài một tiếng.
"Thực lực của ta bây giờ thế nào."
Ngọc Huy bỗng lên tiếng.
"Thực lực của ngươi rong đám sơ giai linh đồ thì cũng là ít thấy đối thủ rồi. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên kiếm một kiện pháp khí vừa tay đi."
Hoàng đáp.
"Ta thực sự rất nghèo a."
Ngọc Huy ủ rũ.
"Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta cùng tiến vào man hoang! Nếu có cơ duyên tu vi của ngươi cũng có thể tiến thêm bước nữa."
"Được!"
Ngọc Huy tinh thần phấn chấn, vui vẻ đáp.