Chương 3: Pháp thuật chi thuyết

Tu Chân Giới Tại Đô Thị

Chương 3: Pháp thuật chi thuyết

Ngày hôm sau.
"Cái gọi là pháp thuật cũng có phân biệt: pháp thuật bình thường và mật thuật."
"Mật thuật là sao?"
"Vội làm gì chứ, nghe ta nói tiếp. Mật thuật là chỉ những lại phép thuật mà trụ cột của nó chính là công pháp tương ứng, không tu luyện công pháp đó thì không thể sử dụng loại mật thuật đó. Còn phép thuật bình thường thì bất kể là ai cũng sử dụng được nếu có đủ tu vi. Phép thuật chia làm 3 cấp: địa giai, thiên giai, tiên giai đối ứng với hạ, trung, thượng cảnh giới."
"Mỗi loại phép thuật lại chia thành các mức độ thuần thục: nhập môn, tiểu thành, đại thành, càng thuần thục thì uy lực càng lớn, tốc độ thi pháp càng nhanh. Pháp thuật tới mức tiểu thành mới có thể phát huy tác dụng "coi được" trong thực chiến, còn mức nhập môn thì chỉ trông mong vào yếu tố bất ngờ mà thôi."
Hoàng lạnh nhạt giải thích, dừng lại một chút để Ngọc Huy suy nghĩ rồi lại nói tiếp.
"Được rồi giờ ta sẽ truyền ngươi một số pháp thuật địa cấp trước. Dù là cùng cấp nhưng phép thuật địa cấp yếu nhất thì với pháp lực của ngươi đã có thể dùng, mạnh nhất thì dù 10 thành pháp lực hiện tại của ngươi cũng không xuất ra nổi nên đừng trách ta có keo kiệt nhé."
"Ngươi truyền gì cái gì thì ta học cái đó, nhanh chút đi."
Dù Ngọc Huy có trưởng thành hơn bạn cùng lứa không ít nhưng hắn cũng chỉ là một thanh niên chưa ra đời mà thôi, lúc này cũng đã không dấu nổi vẻ kích động.
"Trước truyền cho ngươi 2 món Phi Lôi thuật cùng Phong bộ. Một cái là pháp thuật tấn công, một cái là thân pháp."
Phải mất 2 tiếng đồng hồ nghiền ngẫm hắn mới mơ hồ hiểu rõ pháp môn điều khiển pháp lực của Phi Lôi thuật. Ngọc Huy liền chạy tới một ngọn đồi vắng vẻ gần nhà để thực nghiệm pháp thuật.
Tay hắn giơ lên, lòng tay hắn hướng về cái một cái cây lớn
"Oanh."
Pháp lực của hắn di chuyển trong kinh mạch bỗng phát nổ, so với linh khí phát nổ trước đây thì đau hơn không ít.
"Cũng phải ăn chút đau khổ mới khá lên được."
Hoàng cười lạnh nói.
Sau khi hừ lạnh một cái hắn liền tiếp tục luyện tập.
Cứ như vậy, 2 tiếng đồng hồ đã trôi qua, hắn vẫn luyện tập không ngừng nghỉ.
"Oa, Tên nhóc này đúng là có nghị lực không nhỏ."
Hoàng cảm thán. Cho tới cuối cùng Ngọc Huy vẫn không xuất nổi nửa cái phép thuật, cũng may do tu luyện ra pháp lực cũng làm thân thể của hắn mạnh lên không ít.
"Về thôi."
Ngọc Huy tự nhủ, giọng nói hiện rõ vẻ thất vọng
"Không cần chán nản như vậy, đường còn dài"
Hoàng trầm ngâm.
"Ngươi nói đúng."
Nghe Hoàng nói, Ngọc Huy rốt cục có chút tỉnh ngộ. Tinh thần hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, cũng không quá mức cưỡng cầu nữa.
Về đến nhà Ngọc Huy kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của lớp trưởng
"Cả lớp lúc 7h30 tập trung tại cổng trường để chuẩn bị đi ăn liên hoan chia tay lớp nha"
"Có lẽ cũng nên đi, dù chưa chắc mọi người đã muốn mình ở đó"
Ngọc giao thiệp trong lớp cũng khá ổn, không có bạn thân nhưng bạn thường cũng không tính ít. Chỉ là cho đến cuối năm lớp 11 có một sự cố không nhỏ, khiến ai cũng giữ khoảng cách với hắn. bất quá tính hắn trước nay vốn cô độc đã quen nên cũng không mấy để tâm.
"Ngươi có tâm sự sao"
"Không có gì, chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, không cần ngươi bận tâm"
"Hừ, Làm như ta quan tâm!"
Hoàng hừ lạnh một tiếng.
Sau khi ăn cơm tối, Hắn lại luyện pháp thuật liền 1 tiếng ở trên ngọn đồi kia.
"Oanh."
Miệng Ngọc Huy lẩm bẩm kỳ dị chú ngữ, từ bàn tay hắn, một đạo lôi hồ màu tím bắn thẳng tới thân cây, cái cây bị đánh trúng liền bị cháy đen trong nháy mắt, sinh cơ mất hết.
"Rốt cục thành công."
"Nếu như là đánh vào người thì sẽ thế nào, ha ha."
Ngọc Huy kinh hỷ.
"Xem ngươi kìa chưa gì mà đã kích động như vậy. Không nói tới uy lực Phi Lôi Thuật của ngươi, ngươi lại cần tới 4 giây để thi pháp, căn bản không thể áp dụng hiệu quả trong thực chiến"
Hoàng cười khinh bỉ.
"2 môn pháp thuật ta đưa ngươi cũng không phải mặt hàng thông thường, chỉ cần luyện cả hai tới tiểu thành thì ở cùng giai cũng đã đủ để ngươi kiêu ngạo rồi. Còn giờ thì sơ giai linh đồ bình thường cũng có thể tùy ý hành hạ ngươi."
"Vậy để luyện một môn tới tiểu thành thì mất bao nhiêu lâu."
Ngọc Huy suy tư.
"Tầm một năm với ngộ tính của ngươi."
Nghe vậy Ngọc Huy cũng có chút thất vọng nhàn nhạt.
"Không cần nản lòng, ta có biện pháp khiến ngươi trong một năm có thể luyện cả hai tới tiểu thành. Hai loại pháp thuật này ngươi còn có thể còn dùng tới trung giai linh đồ"
Hoàng lạnh nhạt nói.
"Thử một chút phong bộ đi."
"Được."
Thân thể Ngọc Huy bỗng trở nên nhẹ nhàng, thân thể hắn lao về phía trước như một cơn cuồng phong. Chỉ là, ngay sau đó hắn liền đâm sầm vào một cái cây.
"Ách, cái này cũng không dễ đi đâu."
"Pháp môn điều khiển pháp lực của Phong Bộ dễ hơn Phi Lôi Thuật nhiều nhưng cũng không phải ngày mộ ngày hai liền làm chủ đươc."
"Như vậy thì không biết bao giờ mới luyện xong. Ngươi làm sao giúp ta thuần thục chúng tới tiểu thành trong một năm được chứ"
"Ngươi có nhớ hắc ám không gian kia không, ta có thể kích hoạt cấm chế giúp ngươi làm chậm tốc độ chảy của dòng thời gian để luyện pháp thuật trong đó."
Nghe tới đây thì Ngọc Huy cũng khó giữ nổi bình tĩnh, làm chậm tốc độ chảy của dòng thời gian là khái niệm gì cơ chứ? Xem ra tên Hoàng này không phải là kẻ đơn giản, hắn thầm nghĩ.
"Chỉ là một năm mới làm được một lần mà thôi, theo tu vi của ngươi mà tỷ lệ làm chậm cũng tăng lên."
"Có thể tu luyện pháp lực trong đó sao?"
"Ngươi đúng lòng tham không đáy, như vậy mà vẫn chưa đủ sao. Việc tu luyện pháp lực là không thể nào."
Ngọc Huy gật gật, hắn cũng không có bao nhiêu thất vọng, như vậy đã đủ nghịch thiên rồi"
Bỗng! Khuôn mặt hắn tối sầm, la lớn:
"Không thể tu luyện, như vậy tuổi thọ của ta lại tính sao đây."
"Ha ha, thông minh lắm, cũng không đến mức để ngoại vật làm u mê đầu óc. Không cần lo, tuổi thọ của ngươi không vấn đề gì."
Hoàng tán thưởng.
"Vậy còn được, lần sau có gì ngươi nên nói rõ một lượt đi."
Kế tiếp, Ngọc Huy lại tiếp tục luyện Phong Bộ, cùng Phi lôi Thuật khiến mặt mũi hắn bầm tím, quần áo bẩn thỉu, mẹ hắn còn tưởng hắn bị kẻ khác ức hiếp khiến bà nổi trận lôi đình đòi tìm kẻ kia tính sổ.
.