Chương 3: Ta mới đến thế giới này.

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 3: Ta mới đến thế giới này.

Nhớ ngày đó, ngày mà linh hồn vừa thức tỉnh. Lúc đó ta đang nằm gục trên bàn máy ở quán nét trong ngỏ nhỏ hồ đắc di. Hắn, kẻ sở hữu thân xác này và một phần ký ức. Hắn nghiện game hắn chơi game ngày này qua ngày khác. Đã 5 ngày rồi hắn vẫn vậy hắn còn ngồi nguyên chiếc ghế nệm gác chân lên bàn và tay không ngừng gõ gõ vào bàn phím cơ và liên tục di chuyển con chuột đỏ đèn.
5ngày. Cũng không tính quá lâu đối với hắn nhưng đã 3 ngày rồi hắn không có thứ gì vào bụng. Vào ngày thứ 2 tính ngược của hắn thì số tiền 50k chia sẻ một xuất cơm và gói thuốc kèm chai nước ngọt thế cũng là đủ rồi. Số tiền cuối hắn có được trong tháng do ba má nó gửi lên. Số tiền gửi hàng tháng cho nó ăn học. Nhưng nó chỉ dùng hết vào việc chơi mỗi game. Ba ngày không ăn gì. Chỉ uống nước và chơi game. Hắn cũng không cảm thấy là cơ thể mình cần phải ăn gì. " Thiếu niên bây giờ luôn như vậy".
Tầm canh ba đêm đó. Tay hắn không còn gõ phím nữa, con chuột cũng không còn nhắp nhắp nữa. Chỉ còn màn hình vẫn sáng, tai nghe vẫn còn loáng thoáng âm thanh bài hát gì đó đang mở. Hắn nhắm dần lại đôi mắt không mở nổi thêm được phút nào nữa.
Đó là lúc hắn đối mặt với sự hiện diện của cái chết. Và ta đối diện với cơ hội nhìn thấy ánh sáng sau bao năm tăm tối ở trong khoảng không tĩnh lặng này. Ta Dạ Khuyết bị một nữ nhân điên loạn giết chết không hiểu vì sao. Hắn một kẻ nghiện game chết vì đói.
Lúc đó linh hồn hắn vừa bị cuốn ép bay ra khỏi thân thể. Hắn uể oải từ từ bay lên xuyên qua cánh cửa. Trong bóng đêm, một ít ánh sáng do đèn đường và một số phát ra từ các ngôi nhà gần đó. Lẻ loi. Hắn né qua những nơi có ánh sáng. Đứng xa xa nhìn cửa quán nét. Đứng nhìn quán nhậu hắn thường nhậu nơi cạnh đường. Đứng nhìn về phía ngôi nhà của hắn ở vùng quê. Hắn mở miệng gọi nhẹ một tiếng mẹ, nhưng không phát ra âm thanh. Rồi hắn chỉ lẳng lặng đứng đó chờ lúc mặt trời lên để tan biến. Để biến mất mãi mãi.
Có thể cuộc đời hắn đã chấm dứt là vậy. Nhưng điều kì diệu cũng đã xảy đến với hắn một lần. Lần đầu tiên và cũng là lần quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Rầm. Rầm. Rầm
Bóng đêm vỡ ra, một vòng xoáy hiển hiện. Nhìn vào nơi đó nó thấy những hình ảnh kì lạ. Hình ảnh của những con người phi thường. Những người tay cầm thanh kiếm chém ra vệt sáng dài cả trăm mét. Hắn nhìn thấy đứa bé 5 tuổi đánh chết con vật còn hung hãn đáng sợ hơn cả hổ. Hắn nhìn thấy cảnh một người giết trăm ngàn người không nháy mắt một lần. Hắn nhìn thấy một ngưới bị một kiếm đâm xuyên thân thể dính tại cửa ngôi nhà lớn. Hắn nhìn thấy
Nhìn thấy chính hắn. Hắn nhìn thấy ta lúc còn sống.
Oanh. Đầu như vỡ ra. Trong khi hắn chỉ là linh hồn không có thể xác. Hắn và ta đang....đang kết hợp trí nhớ cho nhau. Hắn biết về ta. Và ta cũng biết về hắn. Linh hồn này nhỏ bé lắm, sao có thể chứa được hai người trí nhớ. Đau đớn. Cực kì đau đớn. Hắn đã muốn buông xuôi rồi. Hắn không thể chịu được sự tra tấn đau đớn thế này. Hắn chỉ là một người bình thường. Nhưng ta kẻ chết đi rồi. Nay có cơ duyên trùng sinh nào bỏ qua dễ dàng.
Nhiều lần linh hồn hắn vỡ ra, chính ta dùng nghị lực kéo lại linh hồn của hắn. Từ từ gắn ghép hai phần kí ức lại. Ánh nhạt của linh hồn sau nhiều lần như vậy cũng trở nên cứng cáp hơn nhiều. Cuối cùng hoà làm một thể và chuyển từ màu nhạt gần như vô hình biến thành màu bạc đục ngầu. Đó là lúc ta có linh hồn. Đó là lúc ta biết ta sẽ trở về. Là lúc hắn là ta và ta là hắn.
Linh hồn có vẻ nặng nề. Ta lê bước trở về quán nét đó. Từ từ tiến nhập lại cơ thể của hắn đã vứt bỏ. Điều kì lạ là cơ thể kia không bài xích linh hồn. Bởi mỗi cơ thể chỉ dùng được một lần. Linh hồn chỉ được một lần tồn tại cùng cơ thể. Bởi lẽ đó là thiên gia đặt ra qui định. Âm dương cách biệt. Mệnh cách vỡ nát. Chết không nghi ngờ. Nhưng không hiểu sao ta về lại cỗ thân thể này cảm thấy đơn giản vô cùng. Chỉ như đăng nhập lại vào game mà thôi.
Chớp chớp. Giật giật thế là ta bắt đầu tỉnh lại. Lúc đó cũng vừa kịp lúc mặt trời chiếu lên những ánh nắng đầu tiên.
Ngồi dậy, loay hoay tìm đôi dép. Ta cố gắng đi vào nhà vệ sinh rửa rửa khuôn mặt của mình. Đi ra cửa hít một hơi thật sâu và cảm nhận ánh nắng trong ngày đầu tiên hắn sống, lại. Muốn hét lên thật to với thiên hạ rằng "ta đã trở lại rồi" nhưng lắc lắc đầu mỉm cười. Ở cái thế giới này họ sẽ gọi ta là "đồ thần kinh" chứ không là kẻ điên như thế giới của ta. Sống lại một đời, ta không suy nghĩ về báo thù nữa. Ta chỉ nghĩ sống sao ngày tháng tốt hơn là vui rồi a. Lắc lắc đầu cười nữa. "hi vọng có người chuyển cho ta ít ngân lượng" là tiền mới đúng.
Vội vàng dọc theo con đường "nhựa" này. Đi chừng được 300m hắn bước vào cây atm để rút tiền. "hôm qua lẽ ra phải có tiền rồi chứ. Nếu không sao ta sống lại một đời được" Khá bất ngờ và may mắn. Tài khoản hắn có ngay 2 triệu vnd. Hắn cũng là kẻ ở thế giới này mà. Một thế giới kí ức của hắn còn dùng dư giả a. Hắn nghĩ đến hình ảnh bà già chắc vừa nhờ người gửi tiền cho mình vào hôm qua.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì cơ thể này quá yếu, quá suy nhược.
Hai linh hồn nhưng vẫn sở thích cũ. "cho con một tô bánh canh cá lóc nhiều hành cô ơi" hắn dùng ngôn ngữ của thế giới này.
Ăn xong một chén cháo. Ta gọi thêm một tô nữa. Với ta cơ thể yếu ớt này cần được bồi bổ a.
Ta ăn xong không được bao lâu. Về tại ổ chuột của hắn quét dọn sạch sẽ. Ghé qua phòng chị chủ trọ. Trả nợ tiền thuê phòng. Rồi lại về lại ổ chuột của ta bây giờ.
"Một đời sướng một đời khổ"
"Một đời làm con vua một đời làm bần nông sao"
Khá là éo le. Từ lúc được trọng sinh ta cũng nghĩ đến nên làm thế nào để bước tiếp ở cái thế giới này a. Chủ nhân của cơ thể này có thứ gì đâu. Ngoài những thứ chỉ
Chỉ là phá tiền và phá sức khoẻ thôi. Hắn đâu biết việc kiếm tiền hay học hành gì. Để trí nhớ của ta cũng có chỗ bị vấy bẩn. Ta tĩnh tâm phân tích. Ta suy nghĩ kỹ càng. Suy nghĩ sâu xa về tương lai của ta. Ta quyết định. Kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng vấn đề ở chỗ ta chẳng biết gì ngoài tu luyện ở thế giới trước và chơi game ở thế này.
Là một kẻ hay chơi game, là một kẻ có nhiều một kí ức. Ta nếu kể cho người ta về chuyện của ta cũng có thể có tiền này. Ta làm một nhà viết truyện sao? "ý tưởng này hay" ta có cái tay chơi game gõ chữ cũng được phết chứ.
Ta kể chuyện của ta còn đơn giản hơn nữa. Ly kỳ nhưng hết sức hết sức thú vị.
Nói là làm. Nghĩ là làm.
Ta bắt đầu gõ những chữ đầu tiên.