Chương 4: Tiểu hài và lão nhân

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 4: Tiểu hài và lão nhân

Tay cầm kiếm phải làm sao? Thế đứng cần như thế nào mới chắc chắn nhưng nhưng luôn luôn nhanh nhẹn đây hả. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?
"Nhưng ta, nhưng con đói bụng quá sư phụ ơi"
"Con hết tập nổi rồi" nói xong hắn cũng không thèm để ý đến sư phụ đang ngồi ở ghế kia nữa. Quay người hăn ngồi lại chiếc ghế bên cạnh.
Trong sân tập rộng lớn tầm phải chứa được trăm người mới là. Nhưng chỉ có đơn đọc một trò một thầy mỗi sáng đều đều luyện kiếm, bắn cung tập chạy. Thầy nói trò làm. Tiểu hài chỉ tầm 4,5tuổi gì đó. Quần Áo gọn gàng, nhìn mang vào rất thoải mái. Chất liệu vải cũng rất là tốt. Khuôn mặt thanh tú, mái tóc gọn gàng vuốt ra sau. Lưng đeo thanh kiếm gỗ được làm hết sức tỉ mỉ. Còn chạm vào đó thân hình một con rồng đang thủ thế nữa.
Đối diện có người đàn ông đang ngồi nhắm mắt tựa lưng vào chiếc ghê. Mồm luôn miệng lẩm bẩm làm thế nào. "kiếm đâm thẳng tay không giữ lại chút nào" "chém trên xuống chân phải nhảy lên làm sao" "người ta chém đến mình nên tránh thế nào"... Chẳng thấy lúc nào hắn nhìn rồi nói, nhưng luôn nói đúng lúc tiểu hài làm sao.
Có nhiều khi tiểu hài loanh quanh người hắn tìm xem phải chăng hắn có con mắt thứ ba giấu kĩ đâu đó. Nhưng mỗi lần như vậy. Hắn chỉ mở đôi mắt ra đều làm tiểu hài hốt hoảng sợ hãi quay về chỗ cũ tiếp tục luyện kiếm, luyện thế, luyện cung.
Đó, một đôi thầy trò nhìn hết sức bình thường. Nhưng địa vị lại siêu nhiên không phải chuyện đùa.
Tiểu hài thân là hoàng tử. Có tên là Lý Thiên Tướng. Năm nay vừa tròn năm tuổi được vương thượng cho học kiếm Pháp, luyện cung tên, rèn luyện thân thể. Làm căn cốt trước khi bước vào con đường tu luyện sau này.
Lão nhân thì thân thế càng không phải đùa. Đương thời đệ nhất võ thần đại Lý. Cùng là huynh đệ với vương thượng. Hăn tên Lý Tề Thiên.
Mặt trời đã lên cao. Dưới bóng cây già có 2 thầy trò đang ngồi uống trà ăn bữa trưa. Đứng cạnh là cô gái vẫn thủ thế khom người chờ xem hai người ăn uống. Tì nữ của hoàng tử. Nàng nay cũng 16 tuổi, vào cung hai năm trước và đã chăm sóc hoàng tử chừng đó năm rồi.
Năm nay ngày ngày vào đầu mỗi trưa nàng đều đi nhà bếp làm một vài món ăn, pha lên ấm trà lớn mang đến sân tập này. Mang đến cho hoàng tử và sư phụ thời gian nghỉ ngơi ăn uống. Và để tránh khỏi sự bận rộn giọn dẹp trong cung. Như thế này ngày ngày của nàng cũng nhàn rồi.
Nửa ngày trôi qua. Nữ tì việc gì xong cũng xong. Sư phụ ngủ trên ghế dài vẫn ngủ. Giờ này lại không lẩm bẩm nữa. Hắn thì mệt rã rời. Mồ hôi ướt nửa cái Áo. Cánh tay thì rân rân đau. Chân thì mỏi nhừ. Nhưng xưa nay hắn đều không bao giờ nói với phụ vương cho hắn nghỉ ngơi. Cho hắn ngừng tập luyện lấy mấy cái khổ cực này.
Cho dù có nói cái gì hấn cũng chỉ nói với đại ca, với mẫu thân hắn. Nhưng rồi không nhận lại sự chua xót nước mắt hay gì. Chỉ nhận về những lời "động Viên sắt đá". Hắn vẫn thường nghĩ. Cái gì là "thân nam nhi" "tương lai sau này uy phong phải khổ cực cố gắng" nào là "xưa kia phụ vương ngươi, hoàng huynh ngươi không phải khổ cực hơn ngươi trăm ngàn lần sau"?
Sau bao lần như vậy, hắn cũng chẳng làm gì hơn. Chẳng phải luyện thêm kiếm sao? Chạy thêm vài bước mà thôi. Cùng lắm thì bắn gãy cánh cung đó là được rồi?
Hài tử năm tuổi rồi đó! Có mấy kẻ Anh hùng ở cái tuổi này có thể có cái tâm kiên. Con nhà hàn nông, con nhà tướng lính liệu có mấy nhà sẽ nhẫn tâm cho hài tử nhà mình khổ cực tập luyện thế này?
Vốn cũng không bao lớn muốn dạy bảo tiểu hài tử, Lý Tề Thiên ánh mắt nhiều lần cũng khác thường. Mỗi khi hài tử không hiểu ra kiếm thế nào hắn cũng không ngại diễn luyện mấy lần. Cũng nhiều lần tay cầm tay chỉ hài tử nâng cung giữ tên, ngắm thẳng hồng tâm nhả tay tên bay thế là trúng đích. Hay là có lần hài tử tập chạy té ngã hắn cũng không ngại cho tiểu hài băng cái chân, nấn lại cái xương. Nói chung đó cũng là tình thương sư dành cho đồ. Nói đi cũng cần nói lại. Hài tử tuy tuổi nhỏ nhưng được cái dễ uốn nắn. Trong lòng hắn cũng vui vẻ. Dù rằng nhìn nhiều chỉ thấy hắn nằm trên ghế ngáp ngáp cả ngày mà thôi.
Tiểu tử ngươi cố gắng luyện tập a. Tháng sau hoàng cung mở tiệc ngươi cũng tốt biểu hiện một ít phong thái mèo vờn chuột tư thế a. Haha
Nói đến lời này hắn cũng khá là đắc ý vui vẻ.
Tiểu hài thì một mặt không hiểu. Nghĩ thầm " không phải có mấy tên to con đó đấu kiếm vật lộn rồi sao, ta tiểu hài này làm được gì" nghĩ là vậy thôi chứ hài tử cũng có cái khôn hài tử. " con là đệ tử của ai chứ? Đường thời đệ nhất nhân! Chỉ cần nói đến tên của sư phụ ra tới không phải mấy tên phế vật còn lại cũng đã quỳ xuống xin tha rồi sao"
Hahaha... Lão nhân cười đến bọt mép bắn tung toé ra. Hắn biết là tiểu tử này dẻo miệng. Nhưng lời nói hài tử làm hắn không nhịn được cười. " tiểu hài nhà ngươi không ai dạy võ mồm mà luyện đến lợi hại vậy sao" dò hỏi.
" đó cũng không phải, thật sự tên của sự phụ quá bà rồi. Hoàng cung này ai nghe tên của ngài không sợ hãi. Có khi còn sợ hơn khi gặp phụ vương nữa cơ! Sư phụ quá"... Lời còn chưa nói hết.
"được rồi, nói nữa lời đến tai vương thượng thì không hay. Ngươi nhớ rõ nên cố gắng là được"
Tiểu hài ngoan ngoãn đáp lời gật đầu đồng ý.
Bữa trưa thế là xong. Đồ ăn cũng đã ăn. Trà cũng đã uống. Mặt trời cũng bớt oi rồi. Lão nhân lại nằm ngủ? Nữ tì lại về cung. Tiểu hài tử lại ra sân tập luyện như thường.
Chiều đến lại về. Lão nhân ung dung bước về. Tiểu hài thì có xe ngựa tiễn đưa về. Xe tuy nhỏ nhưng đủ lộng lẫy. Không nhiều không ít. Hai con bạch mã kéo xe. Nhìn có vẻ hơi hoang phí. Tiểu hài tử có nặng đến như vậy không?
Sự thật là... Có đấy! Cân nặng của tiểu hài thì không. Nhưng vẻ mặt của hoàng thất của hoàng tử cần tuấn mã kéo xe đấy.
Điều cũng thường thấy ở thế giới này thôi. Địa vị ta cao, tiền ta nhiều ta dùng linh sủng kéo xe còn được nữa. Tiểu hoàng tử chỉ có hai con bạch mã kéo xe cũng khá là giản dị rồi. " giản dị này do hoàng hậu nương nương đề nghị a"
Về đến hoàng cung.