Chương 5: Trong mộng cũng không ngờ

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 5: Trong mộng cũng không ngờ

Lúc này mặt trời đã gần xuống hết núi xa rồi. Nhìn lại phương tây, trải dài đến nơi xa, một vùng trời đõ thẫm. Một vài bóng mờ quân sĩ đứng trên tường thành. Nghiêm chỉnh nhìn ra tám hướng. Một lượt lại một lượt hàng chục công công hay tỳ nữ vội vội vàng vàng ra vào cửa. Lính đội đi tuần lượt này đến lượt khác. Nhìn vào thấy hoàng cung rất nhộn nhịp và phồn hoa.
Hâu cung nơi này. Trong cung của hoàng hậu nương nương, nhìn thấy một gia đình ba người đang thưởng thức tất cả mỹ thực dâng lên. Nữ rót rượu cho nam nhân. Nam nhân gắp đồ ăn cho tiểu hài. Tiểu hài lại mặt mày cúi xuống, mặc kệ cảnh tình gia đình ấm êm, tình cảm của cha mẹ đang đắm chìm, hắn chỉ một lần lại một lần ăn lấy. " Cứ ăn thôi là được rồi, phụ vương với mẫu hậu cứ nhìn nhau vậy lúc nào mới ăn xong"
Nhìn thấy tiểu hài ngừng ăn để ý đến hai người. Vương thượng, vương hậu cũng ngập ngùng a. Hai người chỉ nhìn lấy nhau, lắc cái đầu, cười cái nửa môi, đưa tay gắp gắp cho tiểu hài thêm thức ăn. " ngươi ăn của ngươi chúng ta lại nhìn của chúng ta, thế không tốt sao? Lại nói cái gì"
Tiểu hài trợn mắt lên đánh cái ý nghĩ vậy rồi lại cúi đầu ăn. " dù sao ta là đói a".
Bữa ăn chỉ vậy. Không nói nhiều, không hỏi nhiều chuyện nàng chuyện chàng như thế nào. Nhưng lộ ra rất êm đềm của một đôi thần tiên có cái tiểu quái a.
Vương Thượng người đặt đôi đũa xuống cuối trong bàn. Tiểu hài cũng không thấy ngồi đó nữa. Hắn đối diện vương hậu mới bắt đầu hỏi. "Tiểu Lan nàng chăm sóc tiểu đầu này tốt chứ. Ta thấy hắn ngày càng không lễ phép rồi? Nàng cần chăm sóc chú ý kỹ hơn nó, cây phải uốn lúc còn non" dừng lại một chút hắn mới nói tiếp. " để thành hình rồi là không sửa được nha".
Vương hậu nghe vậy cũng mắt căng lên, trán hơi nhăn lại. Nhìn vương thượng thâm ý nói "không biết hăn ở đâu học được cách lẻo mép rồi, ta không nhìn thấu tâm tư nó nữa, không phải hay là đã" nói đến thì dừng lại.
Vương thượng thật sâu nhíu mày. "chẳng nhẽ hắn đã? Giờ khó làm nha. Nhiều kẻ nhòm ngó lắm"
Thấy vương thượng vẻ mặt lo lắng, vương hậu không khỏi nở nụ cười cổ quái. Nói tiếp " mỗi ngày nó đều khen ta trẻ hơn ngày hôm qua rồi à".
ngươi!!!
" không phải nó đang khen chàng có một vị hôn thê xinh đẹp mãi sao. Như vậy không tốt sao, ta nhưng đệ nhất thiên hạ mỹ nhân mười năm trước nha cho dù bây giờ cũng là đệ nhất đó" vương hậu vẻ mặt đắc ý nói ra. Tuy nụ cười nham hiểm nhưng cũng đầy sự đưa hương hoa vào gió mùa hạ. Tuy gắt nhưng mà thơm.
Tiểu hài ăn xong không thấy. Bởi vậy rõ là hắn là cái nhanh nhẹn linh hoạt tiểu hài. Nhưng cũng là thói quen của hắn. Người hắn sùng bái nhất ở cái hoàng cung này chỉ có một. Duy nhất chỉ có một. Đó là hoàng huynh của hắn. Đại hoàng tử mười tuổi. Lý Hoa. Con trai của vương hậu, hoàng tử mười tuổi đã bước vào con đường tu tiên. Hơn nữa lại là luyện khí thất trọng trong vòng ba năm. Kể từ ngày đầu mở ra ấn ký vô thượng ấn kim sư chi ấn. Nằm trong bảy mươi hai ấn thượng thiên. 36 ấn âm thượng và 36 ấn dương thượng. Hắn kim sư chi ấn thuộc về dương thượng ấn đồ. Nằm ở vị trí thứ hai trong 36 ấn dương. Xưa nay trong thiên hạ có được ấn thượng thiên là cực kỳ ít ỏi. Người mang ấn này tương lai tu luyện luôn làm ít hưởng nhiều. Nếu không gãy cành lúc còn non trẻ ắt sẽ trở thành bá chủ một phương khi trưởng thành.
" mở ra ấn ký bước đầu trên lộ trình tu tiên" ấn ký là sao? Tại thời điểm tiểu hài 7 tuổi là lúc thích hợp nhất có thể mở ra ấn ký. Nhờ tế thần linh lực lượng cổ xưa hiện lên tiến vào từng đứa trẻ kích phát ra thân thể tiềm lực của nó. Hiển hiện ra hình thù ấn ký tại mi tâm. Nhờ hình ấn ký lại trải qua thư cổ để phân biệt cấp bậc của nó. Đánh giá và phân loại tương lại cho quốc quốc gia hay tông môn một thời đại. Đúng vậy đại lễ tế thần mỗi năm mở ra một lần vào ngày 9 tháng 9. Là sự kiện tối trọng yếu của một quốc gia.
Năm đó, khi đại hoàng tử mở ra kim sư ấn ký thiên tượng diễn ra liên tục một ngày một đêm. Trên trời rơi xuống thiên hoả. Lửa kia rơi xuống mặt đất vậy mà đốt ra một vùng rộng lớn thành trì trực tiếp thiêu rụi. Dân chúng vùng đó không người chạy thoát, chôn thây nơi biển lửa. Nhưng quân thần đại Lý lại không vì đó đau buồn. Mở tiệc ăn mừng thiên tượng. Giết súc vật tế trời tạ ơn. Thành tâm hướng lên trời cao đã cho quốc gia một thiên tài tu luyện. Một vị hoàng tử đủ tương lai sau này gánh trọn giang sơn đại Lý. Đó là câu chuyện về đại hoàng tử mở ấn ký kim sư đã trở thành truyền thuyết trong lòng của mọi người. Hắn Thiên Tướng vẫn lấy đó làm ngưỡng mộ. Mỗi lúc rảnh rỗi lại chạy đến bên người đại ca nhìn xem hắn tu luyện đường thế nào. Lại nịnh bợ hắn vài câu thật vui vẻ. Nói lại là hắn luôn nghĩ là " tiếp xúc gần với đại ca ta cũng có một phần oai phong, biết đâu đó lây nhiễm vận may của hắn ta cũng sẽ... Thì tốt biết mấy" thế là hắn luôn bu bám Lý Hoa mỗi khi có cơ hội.
" Đại ca, ta thấy hai hôm nay ngươi chưa ăn gì phải không? Luyện công phu của ngươi sao lợi hại vậy? Ta luyện công cùng sư tôn vừa mệt vừa đói? Ngươi nói coi số ta có khổ không? Đại ca". Vừa nói hắn vừa mân mê đầu con rồng nhỏ. Hắn không biết đầu rồng đó làm bằng gì nhưng cầm vào cảm giác rất là sướng. Nó không nặng nhưng cầm trong tay rất đằm. Màu óng đen sáng rọi mỗi lúc trong phòng tắt hết ánh nến. Chỗ ở của Lý Hoa vật gì cũng có nhưng hắn thích mỗi cái đầu rồng này. Nhiều lần hắn năn nỉ đại ca cho hắn làm của riêng nhưng Lý Hoa một mực thao thao bất tuyệt cái gì đồ sứ thần dâng tặng cái gì đại biểu khí vận cái gì thanh tâm dưỡng tính đê hắn lĩnh ngộ công Pháp. Rồi còn nói "nếu không chờ khi đệ mở ra ấn ký mạnh mẽ hơn kim sư ấn của ta, lúc đó ta đem nó tặng cho đệ". Hắn cũng chỉ ngậm ngùi bĩu môi ra vẻ không hài lòng mà thôi.
" hôm nay ta khí tụ gần đỉnh phong rồi, đến giai đoạn tất yếu để đột phá, đệ đệ về sớm phòng nghỉ ngơi tránh làm trễ nãi việc ta tu luyện" hắn Lý Hoa vẫn không mở mắt lại mở miệng nói vậy.
" khí tụ gần đỉnh phong là gì đại ca? Đột phá lại là cái gì? Lâu nay ngươi luôn nói nhưng ta luôn chưa hiểu đâu a! Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng ta mơi.... Ta mới về phòng" hắn chém chặt đinh sắt nói vậy. Không cần biết đất trời thế nào? Một bộ mặt muốn học hỏi thiên hạ sự tình, tu luyện sự tình. Nhưng nghĩ nghĩ lại cái gì. Khuôn mặt non nớt nhưng hơi ngăm đen của hắn nổi lên vòng dị sắc.
"nếu đại ca bận việc đột phá không có thời gian chỉ điểm ta thế nào tu luyện thì chi bằng" nói đến đó nó nhìn lên khuôn mặt Lý Hoa xem coi có biểu hiện gì không. Thấy hắn vẫn mắt nhắm tay vẩy vẩy cái gì? Hắn lại nói tiếp " ta cầm về long đầu này về chơi, là về nghiên cứu một đêm xem hắn và đại ca ngươi làm sao giống nhau như vậy? Dẫu sao ca đang bế quan mà" giọng nói hắn nhỏ dần nhưng đầy sự mong đợi.
Không biết Lý Hoa nghĩ gì trong đầu. Thuận miệng nói " được rồi, về sớm đi đừng làm phiền ta nữa".
" nhưng nhớ tối mai phải đem trả lại ta" hắn lại nhắm mắt tay lại múa múa cái gì, tiểu hài không hiểu.
"Nhất định"
Câu trả lời cọc lóc của hắn rồi vội vàng đi ra khỏi phòng đóng cảnh cửa rầm một cái. Mấy tên hộ vệ ở ngoài nghe thấy cũng nhìn lại xa xa lắc đầu. Bọn họ ở đây cũng quen rồi. Vị tiểu tổ tông này thường là như vậy. Tay cầm được cái gì từ phòng đại hoàng tử bước ra là xoắn xít trở lại phòng liền mà không cần để ý ai với ai ở trước mặt hắn hết. Còn nhớ có khi hắn chân bước đi mắt dán vào cái ngọc bội của đại hoàng tử đem cho hắn mượn về "nghiên cứu" mà đâm cái rầm vào vách tường, khiến cho lủng cả một lỗ to lớn trên trán. Làm hộ vệ gấp gáp mang đến thái y. Xức thuốc chữa trị một tuần liên mới khỏi hẳn. Nhưng chuyện cũng không phải một lần nên thành ra sau này mỗi lần hắn đâm đầu vào tường không còn ra cái lỗ chảy cái mấy giọt máu nữa. Mà chỉ là nổi cái u hai ba canh giờ liên biến mất như từng xuất hiện.
Bước nhanh vào phòng, hắn không quên dặn dò thị nữ mang đến cho hắn một ấm nước nóng. Một thau nước sạch để bên cùng một vài chiếc khăn trắng sạch sẽ. Xong xuôi hắn đuổi nhanh thị nữ đi về. Chỉ còn ở trong phòng một tiểu hài và một đống bừa bộn. Nhìn lên thấy gì cũng có. Cây dao nhỏ bằng hai ngón tay, cây đao to bằng nửa người tiểu hài. Cái búa cái rìu vân vân và vân vân. Nếu để cho người ngoài nhìn vào sẽ không tự chủ được nghĩ là nơi này nhà kho của tên thợ rèn, của bác thợ mộc. Chẳng ai dám nghĩ là căn phòng của tiểu hoàng tử năm tuổi đâu nha. Trong mơ cũng không người tưởng tượng đến.