Chương 8: luyện khí tầng 1

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 8: luyện khí tầng 1

Trong đêm tối nơi hậu cung? Một nhà ba người với cảm xúc vui mừng dâng lên. Vương thượng, vương hậu hạnh phúc khi biết nhi tử mình trời sinh tự có ấn ký. Trời sinh liền có tiên thiên ngọc thể.
Vương thượng cảm xúc không kiềm chế nổi bật cười thành tiếng. Vương hậu thì trên khuôn mặt tinh xảo này nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Và cả hai đều đầy tự hào.
Duy chỉ có tiểu hài vẫn một mặt ngơ ngác. Biết rằng mình có thiên phú trời cho dùng để tu luyện. Nhưng lại phải chịu lấy một đống hỗn loạn ở trí nhớ là điều cần đánh đổi. Hắn muốn nói cho cha mẹ cùng biết. Muốn chia sẽ nỗi đau này với họ. Nhưng rồi lại sợ hãi họ sẽ buồn sẽ đau khổ thay bản thân mình.
Hắn cắn chặt môi, nhẹ nhàng gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu. Thì cùng lúc đó vương thượng đang lo nghĩ làm sao để hắn tu luyện. Làm sao giữ kín bí mật này. Làm sao mới là con đường tốt nhất cho "hắn"?
Đêm nay hắn cho tiểu hài về phòng. Lại xem lại cái đầu rồng kỹ một lần lại một lần. Nhưng khẳng định nó mất linh tính rồi mới từ bỏ trong sự tiếc nuối cùng khó hiểu.
Khi mặt trời đã lên cao. Cái nóng đã oi bức. Tiểu hài không luyện kiếm nữa, hắn ngồi đối diện với sư phụ kể lại chuyện đêm qua. Sau những lần khuôn mặt thay đổi sắc màu, con mắt trợn lên trợn xuống nhiều lần. Hắn mới quyết định dùng thần thức trao đổi với thánh thượng.
Cuộc trò chuyện giữa hắn với thánh thượng luôn vậy. Không cần gặp mặt.
Trưa nay hắn truyền thụ cho tiểu hài cách luyện khí. Hắn nói cái gì khí tụ đan tiền. Cái gì một chu thiên đại tiểu gì đó. Tiểu hài cũng không phải hiểu lắm. Hắn chỉ cố gắng bắt chước theo. Tới nay sư tôn cũng không bắt hắn phải luyện kiếm luyện cung gì.
Chỉ mỗi việc nhắm mắt hít thở thôi. Nhưng kết quả xảy ra thì... Chẳng có dấu hiệu gì của một...thiên tài tu luyện.
Một ngày lại một ngày như vậy trôi. Đêm đêm hắn vẫn thường ngủ rất ngon. Trong giấc ngủ hắn thường nhìn thấy một đứa bé hơi giống mình nhưng không mang y phục. Làn da cũng không quá rõ ràng, bởi vì có thể nhìn xuyên da thịt của nó. Đang ngồi hít thở. Hai mắt nhìn vào hư không. Sau một đêm cứ vậy, trong bụng của hắn có thứ gì thêm ra hắn cũng không biết nữa. Hắn lấy tay sờ thì không thấy. Nhưng nhắm mắt lại thì rõ ràng nó nằm ngay đó. Ngay dưới phía sau rốn. Nhưng dứt khoát sờ không nghe. Hắn để một bụng nghi vấn cùng thứ gì ở một chỗ ngồi xe ngựa đến nơi luyện võ nhanh chóng.
Nơi còn có cao nhân giúp đỡ hắn.
"trời ạ. Cái này? Làm sao làm sao có thể"
"mới có một đêm thôi mà"
"ngươi luyện kiểu gì? Hôm qua cơ thể ngươi còn là phàm nhân"
"một đêm"
Hắn, khuôn mặt trung niên già đời cũng khó có thể giải thích được. Chính xác là hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cho một đứa bé vừa mới học khẩu quyết tu luyện ngày hôm qua thì hôm nay đã bước vào luyện khí cảnh tầng một. Tuy rằng khí cơ còn yếu, linh lực còn ít. Nhưng rõ ràng là một ngày đã mở ra đan điền, biết tụ khí thành hình. Cái này không phải chuyện một con người có thể làm được a. Càng không phải chuyện một đứa bé đang mơ ngủ về tu luyện thế nào làm được nữa.
Nếu hắn và tiểu hài đều biết được người mang tiên thiên ngọc thể tự nhiên cũng đã mở ra đan điền rồi. Đó là tiên thiên. Không cần cái gì tu luyện. Nhưng thân thể của tiểu hài người mang công pháp luyện khí tiên thiên sẽ tự chủ hấp thu linh khí chuyển vào đan điền. Nhưng không chỉ có mỗi công năng như vậy. Công Pháp này lợi hại ở chỗ chuyển từ hậu khí sang tiên khí. Có nghĩa là linh khí từ đất trời được người tu luyện hấp thu là hậu thiên linh khí. Chỉ có trong quá trình khởi sinh một thế giới tiên thiên linh khí mới hình thành, nhưng nay công Pháp này có thể hấp thu hậu thiên linh khí chuyển hoá làm tiên thiên linh khí cho người sở hữu. Đó là công Pháp cấp thần uy năng. Không có thể so sánh.
Nhưng tiên thiên linh khí hay hậu thiên linh khí đều tụ lại đan điền, cái này cũng không phải dễ để nhận ra chủng loại.
Lý Tề Thiên dùng thần thức tra xét đan điền của hắn. Cũng chỉ thấy một sợi khí trắng pha tạp với đen mỏng manh lơ lửng đó mà thôi. Nếu đổi lại là một sợi màu vàng khí lãng thì hẵn sẽ sợ hãi không thôi. Bởi vì màu vàng linh lực đại biểu độ tinh thuần linh khí, cần cô động thật nhiều tạp khí khác mới luyện thành. Màu của linh lực là sự nhận biết về sức mạnh linh lực của một tu sĩ. Thường thường tu sĩ sẽ có linh lực màu xanh. Còn cao hơn là màu tím màu đỏ rồi đến màu vàng. Còn dưới đó thì không cần phải nói. Bởi vì.
Có rất nhiều!
Tuy không phải là phẩm chất cao linh khí. Nhưng không thể che dấu sự vui mừng trên khuôn mặt hắn lúc này. Hắn nghĩ nghĩ "không phải ta đã là tu luyện giả rồi, ta mới năm tuổi chứ nhiêu. Ta hơn xa người phàm rồi, haha"
"hơn nữa ta tu luyện chưa qua ngày thứ hai a"
"tương lại đúng là không thể đo lường"
Nhìn thấy khuôn mặt đang mộng mơ của tiểu hài. Người làm sự phụ như hắn chỉ biết một tiếng quát chói tai đánh thức hắn dậy. "tiếp tục luyện công, chưa được cái gì thành tựu đã mơ tưởng cao sang rồi"
Thế là tiểu hài lúp cúp lúp cúp tìm cái bóng cây, khoanh chân ngồi đó nhắm mắt chửi thầm.
"Cái gì là tương lai xem ai đi được xa hơn ai"
"Bản hoàng tử mấy năm nữa sẽ thành thiên hạ đệ nhất nhân đó"
....
...
"im mồm mà luyện" bốn chữ rõ ràng vang. Hắn đầu đau một cái, hai tai đau màng, xoay xoay cúi đầu tay tay múa múa. Thực sự tu luyện đứng lên.
Lúc này lão nhân mới nhẹ nhàng nhắm lại hai con mắt, giữ lấy cái thế thoải mái nhất. Nằm xuống ghế và ngáy ò ò.
Thời gian cứ thế trôi. Ngày ngày đêm đêm. Ngày ngồi đêm ngủ. Đan điền hắn đang ngày dần đầy lên. Một sợi lại một sợi trắng đen liên tiếp mọc lên ở đó. Nhưng làm sư phụ hắn lo lắng là những sợi trắng đen đó không có dấu hiệu đổi màu nha. Chỉ có trắng đen hai phía tạo nên sự đối trọng trong đan điền.