Chương 7: Âm Dương Hình

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 7: Âm Dương Hình

Bởi vì khi nhìn thấy một hồ nước màu đỏ. Xung quanh không có lấy cái gì dòng nước chảy vào hay nó chảy đi cả. Nó chỉ dửng dừng sinh ra tại nơi đó.
Tiểu hài run run. Hai chân cố gắng chống đỡ không cho chính mình tiến lại gần hồ nước.
Bum...
Hắn té vào trong hồ không hiểu vì cái gì kéo hắn xuống nữa. Một thân thể nhỏ bé tay chân không ngừng vẫy. Nhưng hắn không thoát khỏi cảnh chìm sâu trong nước.
Hắn không bị ngạt chết? Điều đó là tất nhiên. Ngay lúc hắn té vào trong hồ đầy nước đõ thẫm này cũng nổi lên từng bọt khí. Nước đang sôi dần. Hắn đau đớn bắt đầu. Một phút, hai phút, thân thể hắn đang bị nước sôi làm cho rách ra từng làn da. Từng mạch máu đang hoà tan vào nước màu đỏ này. Xương cốt của hắn trắng khiết bây giờ cũng không chống chịu nổi sự hoà tan. Hắn chỉ còn lại ý thức đang đau đớn. Đang muốn chửi ầm lên. Đang muốn khóc. Đang muốn thoát khỏi giấc mơ quái quỷ này.
Trên bầu trời lúc này hai rồng trắng đen vẫn không ngừng xoay tròn. Cùng với đó là những tiếng gầm vang dội toàn bộ thế giới này. Nhưng ngọn núi cũng đang lắc lư. Dòng sông có những cơn sóng nổi lên. Các thần thú tại các ngôi nhà thì nhìn lên bầu trời. Tỏ vẻ nuối tiếc.
Bầu trời một mảnh mây kia, vốn sấm chớp liên hồi chưa từng đánh một tia xuống mặt đất. Nay chúng nó liên hồi, đánh, không dứt vào hồ nước màu đỏ này. Chúng đánh như thể ngày mai không còn được đánh nữa vậy.
Mỗi lần đánh xuống một tia lại một tia, trong hồ nước đang chậm dần kéo xuống. Là nước màu đỏ kia đang cạn dần. Liên hồi đánh xuống 999 lượt sét mới dừng lại. Nước hồ cũng đã cạn. Mây đen cũng tán loạn giải. Chỉ còn lại bầu trời một trắng một đen vẫn lượn lờ. Một đồ ấn âm dương hiển hiện ra. Cực âm một mắt rồng trắng. Cực dương một mắt rồng đen. Xoay quanh là một trắng một đen thân rồng. Cảnh tượng hết sức khiếp người.
Dưới đáy hồ lúc này không còn một giọt nước. Chỉ còn nằm đó một bé trai tầm năm tuổi. Không y phục che thân. Lộ ra một làn da như ngọc. Đôi mắt sáng tựa thái dương. Mái tóc đen mượt.
Đồ ấn âm dương từ từ hạ xuống. Thẳng vào người đứa bé này. Một vòng máu chảy, một đen một trắng cứ liên tục không ngừng vờn quanh thân thể hắn. Hai con mắt rồng, chạy một vòng toàn thân hắn cuối cùng biến nhỏ vô cùng nằm gọn trên ấn đường. Tạo nên một hình con rồng kỳ lạ. Con rồng hai màu trắng đen. Cơ thể nó dường như chia đôi. Bên đen bên trắng. Nhìn vào hơi mờ nhưng cũng đủ uy phong tuy hơi quái dị.
Đồ ấn hình thành, hai rồng trên kia cũng phai dần và biến mất. Còn lại đó là những tiếng gầm đang vọng lại.
Hắn lúc này, sau một trận đau đớn vô cùng, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đúng là chưa từng đau như vậy. Nhưng sau khi đồ ấn thành hình, một cảm giác khoan khoái, dễ chịu lan tràn toàn thân thể. Hắn cảm nhận được cơ thể mình khoẻ khoắn vô cùng để hắn không khỏi nghĩ " nếu giờ này lại nâng một lần bảo kiếm của sư phụ chắc nâng lên nổi mất thôi". Hắn mở mắt ra nhìn làn da sáng chói của mình. Nhìn nó cứ như bảo ngọc như vậy. Lần đầu tiên nó đắm đuối trước thân thể mình.
Nhưng vẻ mặt chưa vui được bao lâu mắt hắn nheo lại nghĩ một cái vấn đề lơn lao. Hắn lẩm bẩm tự hỏi tại sao trong đầu mình lại nhiều hơn những thứ xa lạ như vậy. Những thứ hắn chưa từng đọc nhưng giờ lại in sâu vào đó. Nào là cái gì một bộ công Pháp cấp thần luyện khí tiên thiên. Một bộ gì kiếm Pháp thiên địa kiếm kinh. Rồi nào là một bộ quyền Pháp hắc bạch long quyền.
Hắn không hiểu. Hắn không biết bản thân mình có bao nhiêu may mắn mới có được cái này cơ duyên. Không nói đến hắn có được mấy bộ công Pháp trong truyền thuyết đã thất lạc từ cái nào thời đại. Chỉ cần nói đến hắn một " Long hình đồ ấn âm dương" rồi một bộ "tiên thiên ngọc thể". Là cả một đời người ai ai không mơ ước. Trăm vạn người phải chăng có được một. Chắc chắn là không. Bởi vì đã qua đi thời đại thượng cổ chiến tranh. Không một sinh linh nào sau thời đại đó có được thân thể cùng đồ ấn này.
Hắn không biết nên còn đang nghĩ lo phải làm thế nào để vứt bỏ những thứ này ra khỏi đầu. Nhưng truyền thừa của đại năng đâu phải hắn muốn quên là quên. Đó là trí nhớ hắn khắc vào tại linh hồn. Dù chết có uống mấy chén canh mạnh bà hắn mãi mãi cũng không quên được những cái này.
Đó là năng lực của đại năng hắn chưa thể hiểu được. Cũng chưa hiểu được tầm quan trọng và lợi ích hắn đạt được.
Không để hắn có thời gian nghĩ lo, không gian nơi đầy dần sụp đổ, từng ngọn núi đổ xuống hư vô. Từng dòng sông bốc hơi tan vào mây gió. Từng ngôi nhà theo đó chôn vùi vào hư vô. Từng thần thú biến mất dần theo.
Hắn trở lại trên chiếc giường nhỏ. Với ấn đường một hình long ấn. Trên tay một cái đầu rồng đen bóng, cầm đằm tay. Nhưng hai mắt của nó mất đi linh tính rồi. Không còn sống động nữa. Chỉ đơn giản giờ này thật sự thành tử vật rồi.
Hắn không nhịn nổi xúc động này. Một cảm giác nằm mơ tình lại.
Vội vàng xuống dường. Hắn chạy đến hậu cung. Tìm mẫu hậu cùng phụ hoàng.
Hắn mới đến cửa phòng thị vệ không kịp cản lại hắn, một cước đạp tan cửa phòng. Vọt thẳng nơi giường mẫu hậu.
Hai mắt hắn xoay tròn. Mắt chữ O mồm chữ A. Khi thấy hai người phụ huynh của mình vậy mà đang luyện công. Hơn nữa tư thế cực kỳ xấu. Còn tệ hơn cái hình ấn long hình của mình nữa.
Hoàng hầu ở trên. Vương thượng ở dưới. Nhịp nhàng nhịp nhàng.
Xoẹt. Không phải bốn mắt nhìn nhau. 2 cặp mắt đều bắt gặp một cặp mắt đang ngơ ngác nhìn.
Hai người sau một giây thẹn thùng đỏ mặt vội lấy y phục mặc vào.
Vương thượng thân là nam nhân. Sinh khí quát hắn. " giờ này ngươi không ngủ? Chạy loạn cái gì"
"có còn Pháp tắc gì không, vào không không để thị nữ thông báo mooht tiếng, ngươi có biết...
Lời còn chưa nói hết hắn bị tiểu hài cắt ngang.
" con không biết hai người luyện công, nhưng...
Chuyện này rất trọng yếu ạ"
Vương thượng cùng vương hậu khá là bất ngờ. Hai người đang ân ái thần tiên, tiểu hài lại coi như luyện công. Vương thượng khá là tức giận. "dục hoả chưa phát? Có chừng nào khó chịu? Hả" nên một mặt nộ khí không hỏi. Thế là vương hậu đành phải hỏi hắn gặp được chuyện gì gấp sao không chờ mai rồi hẵng hỏi sao lại chọn lúc hắn cùng vương thường đang... Luyện công lại phá đám thế này.
Hắn cũng không biết mình vừa rồi gây bao sai lầm nghiêm trọng. Cũng chỉ nhẹ gật đầu rồi trực tiếp lại sự việc vừa xảy ra với hai người.
Lúc vừa nghe hai người vẻ mặt hoài nghi. Nhưng càng dần về sau lại lộ ra vẻ sợ hãi ngập tràn. Biết được căn nguyên sự việc. Cũng dễ giải thích. Hài tử ngộ được cơ duyên từ đại năng. Luyện được tiên thiên ngọc thể cùng mở ra long hình ấn ký. Còn việc hài tử có được công Pháp trong truyền thuyết thì lại không biết. Bởi vì bản thân hắn nghĩ đó là một đống hỗn độn không cần nói. Cái gì trực tiếp lên thân thể của mình thì nói này. Cái này cũng chỉ vì tự nhiên làn da sáng như ngọc tay chân nghe khoẻ không hợp lý. Rồi một cái gì nó dính vào giữa trán thật khó chịu làm sao rửa hoài cũng không sạch sẽ được.