Chương 15: Luyện khí Viên mãn

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 15: Luyện khí Viên mãn

Lý Thiên Tướng đi đến chỗ Liễu Hành Đông hai mắt nhắm chặt, đưa ngón tay nhỏ lên phía trước.
Liễu Hành Đông cười cười. Vệt sáng loé lên một giọt máu nhỏ xuống. Thực tế cũng không có trong tưởng tượng của tiểu hài máu chảy nhiều như vậy.
Nhiều người xung quanh đang tập trung tinh lực của mình vào hai mắt. Chú ý đến chiếc gương đo lường chỉ số biến hoá như thế nào. Thời gian từng giây trôi qua.
1 phút
2 phút
Thật không ngờ đại đế quốc Thiên Lý quốc cũng có người không đạt tiêu chuẩn. Thật không khỏi sung sướng tâm can của đám người xung quanh.
Thiên Tướng hắn cũng không khỏi đau lòng chút ít. Hắn cũng biết sư phụ nói hắn thiên phú hao hết nhưng lẽ ra không đến nỗi không đủ làm sáng lên cái gương chứ. Dù sao hắn thế mà từng một tháng đã vượt qua một cái tiểu cảnh giới cơ đấy.
"Hoàng Đệ. Không sao, đệ mới 7 tuổi..." Lý Hoa lời muốn nói còn chưa xong. Một đen một trắng từ mặt gương đang không ngừng phóng xuất. Nhưng kỳ thật nó rất chậm. Chậm đến nỗi không khí ở đây cảm giác thời gian đã lắng động như vậy. Cứ từ từ, từng vòng từng vòng trắng đen hiện dần lên.
Mọi người xung quanh cũng hồi hộp nhìn xem, không một ai dám thở một hơi mạnh. Bởi nhìn rất kỳ?
Vốn đang muốn rút ra đoản kiếm trong người để.... vạch thêm một đường sâu cho máu chảy ra nhưng hắn kịp thời thu tay về. Tiểu hài suy nghĩ thông minh vô cùng!
Nửa canh giờ trôi qua, một vòng trắng đen đã có lan ra đến hơn 5 mét phía ngoài, và nó đang còn chưa muốn dừng lại ở đó!
Đến lúc này không khí xung quanh đã một mảnh náo loạn. Từng người từng người truyền tai nhau. Khiến người xung quanh các nơi khảo thí lại một lần xum về nơi đây. Coi hiện tượng kỳ lạ.
Một mảnh nghị luận ồn ào.
"Hắn là thất hoàng tử Thiên Lý quốc, hắn mới 7 tuổi"
"hắn là đệ tử Lý Tề Thiên"
"sư phụ giỏi đúng không có đồ hư mà
"Đại Lý chẳng lẽ 100 người tất cả đều đạt tư cách khảo thí"
"ông trời đúng bất công"
"trời sinh thần nhân"
...
...
Tiếng nghị luận không dứt. Dư Linh thiếu nữ cũng chằm nhìn vào ánh sáng từ chiếc gương đang phát ra. Đường nhiên nàng tu vi cao thâm, hiểu nhiều biết rộng nên đã nhìn ra một ít thứ gì đó. Khiến khuôn mặt nàng có chút kích động cùng khó tin vẻ mặt.
"Âm dương ấn ký" nàng tự lẩm bẩm trong miệng.
Một bên đối diện Liễu Hành Đông cũng lẩm bấm lấy.
Phía một bên Lý Hoa ánh mắt đăm chiêu nhìn nơi đó! Không biết đang suy nghĩ lấy gì?
Khuôn mặt của thiếu niên Lý quốc ai nấy cũng rạng rỡ tự hào.
Thứ bây giờ duy nhất còn chờ chính là một vòng trắng đen lúc nào kết thúc.
6mét xa 7 mét xa. Người kéo đến đang không ngừng đổ về.
Âm kiếm điện, dương kiếm điện, kim kiếm điện, thủy kiếm điện, mộc kiếm điện, thổ kiếm điện, hoả kiếm điện tất cả bảy điện kiếm tông đều phái nhân mã chạy đến xem sự tình lần này.
Người nhao nhao ne qua một bên. Nhường lên một khoảng thoải mái cho bảy vị Nội môn trưởng lão cùng đứng. Bọn hắn mỗi người đứng một góc. Không ai nhìn ai, chỉ nhìn về phía tiểu hài cùng ánh sáng đang ngày càng rộng hơn.
" Dư Linh muội nói một chút" có một vị phụ nhân tầm 30 mươi tuổi bộ dáng. Gọi gọi lại thiếu nữ kia.
Hắn là thất hoàng tử thiên lý quốc. Ấn ký không nhờ tế thần đã mở ra. Chưa rõ ấn ký nằm ở cấp độ nào nhưng nhìn chung là có vẻ tiềm năng. Nếu hắn về âm kiếm điện thì thực lực của âm kiếm điện sẽ tăng lên không ít. Nhưng có điều hắn còn quá nhỏ tuổi? Tiềm lực thì khá lớn nhưng thứ cần xét đến lúc này là thực lực. Nếu trong vòng kiếm tranh hắn không lọt được top 3 thì quá mất mặt. Mà tóp 3 đương nhiên hắn không chen vào được.
Dư Linh một hơi nói dài. Tuy âm thanh không lớn nhưng người xung quanh vẫn là nghe thấy. Bởi tất cả người xung quanh ít nhiều đều tu vi đáng kể. Nên giác quan bén nhạy hơn người thường.
Âm kiếm điện vậy mà muốn lôi kéo tên tiểu hài này về điện mình. Trong bảy điện âm điện cũng được xếp vào thứ 2 nha.
Lý quốc đúng thiên tài lớp lớp nha!
Đến tiểu hài 5 tuổi cũng có bậc này bản sự.
Hạo Thần Danh mở miệng nói:cũng không phải cái gì biết chọn lựa người mới chọn âm điện một lũ hèn nhát làm đường tương lai.
Hắn thân trưởng lão nội môn đệ tử. Thân phận không tại dưới phụ nhân kia. Xem xét chốn nào còn ẩn ẩn muốn hơn một vài lượng.
Bởi vì Dương Kiếm điện thực lực mạnh nhất trong Kiếm tông. Không có người nào có thể so sách.
Ngươi ta thường nói cấp một cấp hai thường san sát nhau. Nhưng ở đây kiếm điện nổi trội hơn hẳn. Hắn một điện xét về lực thực Tổng thể có thể ngang ngửa nửa cái kiếm tông nội môn đệ tử.
Mấy vị trưởng lão xung quanh cũng không biết lấy cái gì nói. Bởi vì không chỉ dương điện lực áp lục điện mà tên Hạo Thần Danh cũng không phải kẻ tầm thường. Là một tên hung hãn kim đan cao giai cảnh giới.
Đúng là không có vị nào trong số trưởng lão ở đây dám lên lời phản bác
Nhưng ở nơi xa. Một tiếng sang sảng cười nói đến.
"Haha. Không tồi, không tồi. Đúng một con mãnh thú lúc còn non. Tiến nhập vào Chấp hành đường đúng được bồi dưỡng thoả đáng"
Kẻ đến tất nhiên không thiện. Một vị tráng hán da ngâm đen. Hai mắt u lãnh, lông mày như hai thanh tiểu kiếm thu nhỏ nằm ngay đó. Hắn một thần khí tràng có kiếm khí không ngừng xoay quanh. Người xung quanh thuận thế né qua hai bên nhường đến một con đường.
Vũ Thiền Long ngươi cũng không phải nhìn vào tiểu hài này chứ. Dương Điện ta muốn rồi.
Hạo Thần Danh mở miệng nói. Vừa khi nói chuyện thì một thân khí cơ cũng không ngừng kéo lên. Ẩn ẩn xung quanh hắn có ánh sáng đang loé lên.
Bốn mắt nhìn nhau. Trong hư không đang không ngừng có kiếm khí cùng kiếm ánh sánh đối chọi với nhau. Đó là cảnh giới cao thủ lúc mới đầu đến thể hiện một thân lĩnh ngộ thiên địa chi ý. Tự thành thần thông. Kẻ nào yếu mạnh cũng có thế từ đó suy ra ít nhiều. Kẻ nào lĩnh hội đầy đủ cao kiếm đạo tinh hoa thì đầy đủ đè ép đối phương mà đánh.
Vũ Thiền Long một tay quét ra ngoài. Khí lực trùng ra quét sạch loạn khí đang ẩu đả nhau.
Còn về phần Hạo Thần Danh hắn cười ha hả. Vẻ mặt kiêu căng dâng lên đến. Bởi vì lúc vừa rồi đọ sức hắn trên cơ Vũ Thiền Long nên tên kia đành phải dùng tay quét ra để không bị người phát hiện.
Mấy vị Tổng quản sáu điện còn lại cũng cười sảng khoái trên sự bực tức của kẻ thua. Nhưng đều không tốt đem lời ra nói.
Người đến khảo thí thì chỉ lạnh người nghĩ thầm nếu mình ở cái đó trong loạn khí thì còn sống đi ra không. Nghĩ đến không biết lúc nào mình mới có được một ánh mắt giết người nữa.
Cũng có người âm thầm đánh giá dương điện thật cường. Cường giả đi ra đúng là vô địch. Ai cũng phải né tránh.
Mà có người lại nghĩ vị kia thân là chấp Pháp đường người bản sự tuy không lớn nhưng muốn trêu chọc ai cũng được.
Tất cả cũng bởi vì lần này có vị tiểu hài tiên thiên ấn ký. Một lần làm rung động không ít sự chú ý cường giả các điện.
Nên nơi đây không khí tuy căng thẳng nhưng lại ẩn ẩn lộ vẻ náo nhiệt.
Một vòng trắng đen cuối cùng cũng dừng lại. Mọi người lại một lần ồ lên. Khuôn mặt không hiểu nghĩ hoặc đang nhìn vào chiếc gương để nơi bàn kia.
Tại sao có thể như vậy? Chắc hẳn có sai sót gì rồi.
Tuyệt. Tuyệt. Tuyệt đỉnh thiên kiêu. Ánh mắt của mấy vị trưởng lão nói lên tất cả.
Luyện khí Viên mãn. Thể chất ngọc thể. Tuổi tác siêu nhỏ. Còn cái gì thiên kiêu đáng giá bồi dưỡng hơn cái này?
Một vệt sáng cùng một vệt sáng đang không ngừng bay đi.
Sự tình biến lớn. Đành phải tìm người có năng lực lớn giải quyết. Nên chỉ đành truyền tin quang phù đi ra. Hi vọng sớm có người chạy đến ôm về bảo bối này...