Chương 17: có đủ can đảm

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 17: có đủ can đảm

Hôm nay kiếm minh thành đặc biệt náo nhiệt. Bảy phương các nơi tụ hội kéo đến. Mỗi đài chiến chính là mỗi đài thi đấu của các điện ở kiếm tông. Thân mang là kiếm chiến đại khảo tìm ra mãnh nhân thứ hạng xếp đặt. Thực ra cũng không có cái gì tốt tranh. Đa số những người bước lên đài đi tranh chính tự tin một thân thực lực của mình không thua tại người. Còn nếu những người khác không lên đài cũng có thể làm đệ tử kiếm tông vì đã thông qua kiểm tra tư chất.
"Thiên Tướng đệ không cần lên đài chiến. Lấy thiên tư của đệ vào Dương điện tất có sự ưu ái nhất định. Không cần đi tranh mạo hiểm" Lý Hoa hai mắt nhìn lên võ đài nơi cao, thấp giọng nói với hắn.
Một lần thiếu niên Thiên Lý quốc vào đăng ký tên. Đúng có một trăm người lại có hơn 50 người đăng ký vào Dương kiếm điện. Trong đó nổi bật tất có Lý Phù cùng Lý Thiên Tướng hắn một người. Dương kiếm điện chính là nơi mà các thiên tài tuyệt đỉnh hội tụ. Tranh bá trong điện không phải những kẻ tầm thường có thể chịu đựng lấy. Duy chỉ có quái vật Lý quôc mới có cái thế lực ở trong điện. Đầy đủ bao bọc lấy tân thành Viên kiếm điện lần này. Còn về hơn 50 người khác thì rải rác chính về 6 điện còn lại.
"Đệ tự mình hiểu lấy ạ."

Một lão già râu hơi dài. Hắn là Dương điện phó điện chủ quyền cao chức trọng. Lần này Dương điện chính hắn người chủ trì. Thường mỗi lần Dương kiếm điện tuyển chọn đệ tử chỉ là cho ra mấy cái trưởng lão cấp 5 mà thôi. Không ngờ đến lần này thế xuất hiện một vị thần bí phó điện chủ.
Áo bào phất phất, mái tóc trắng bay bay. Hắn một đôi mắt trấn nhiếp nhân tâm. Một thân khí chất làm người hít thở không đều. Hắn tột cùng tu vi đến cái gì?
Làm kiếm khách không kẻ nào ưu thích nói nhiều. Hắn nói qua một lượt về quy củ tỷ thí. Thế liền cho bắt đầu.
"Một kiếm đài, mười kiếm toạ" chỉ đơn giản như vậy. Cái này chỉ rõ xếp hạng người không cần nhiều. Ta chỉ cần mười cái thực lực mạnh nhất ghi tên là được.
Nói đến một mảnh rậm rạp người ở Dương kiếm điện nơi đây. Liệu có mấy kẻ bước lên tranh phong?
Một mảnh người vẫn bất động đứng nhìn nơi đó. Chưa người nào tiến bước chân. Ai cũng còn đợi ai đợi xem ai đủ bản lĩnh lên đầu tiên người. Bởi vì lên đầu tiên người lại không phải thành tâm điểm sao. Có thể chịu đựng nổi những người sau đó liên tục không ngừng khiêu chiến sao. Cái như vậy ngu ngốc người tất nhiên không kẻ nào...
Ừm.
Hắn vậy mà là người đầu tiên bước lên đài. Thẳng hướng một cái kiếm toạ đứng lấy, ánh mắt quét thẳng dưới đám người. Kẻ lên đài không phải Lý Hoa một người lại là ai?
Tại sao hắn? Hắn vậy mà ngu ngốc.
Nhưng nghĩ nghĩ lại có cái gì không đúng. Mọi người lúc này tay chân mới động. Thể hiện cực tốc tốt leo lên đài đến trước.
Một mảnh vốn yên tĩnh người xem chiến nay cũng đã động lộn xộn cả lên. Kẻ có thực lực muốn leo lên đến kiếm đài chiếm một cái kiếm đoàn. Người tự biết lực lượng của mình có hạn, vội rút về phía sau. Tránh bị người ta tốt đụng phải.
Mười kiếm toạ nay chỉ còn một. Vậy kẻ nào giữa rừng người này tranh lên được. Lúc nhất thời không người trên đài ai nấy cũng thể hiện một thân lực lượng. Muốn muốn đẩy người trước mình xuống đài. Nhưng kẻ trước người sau. Khung cảnh rối tung mù.
Có kẻ không đủ sức lôi kéo, thế là rút kiếm chém về phía người khác. Một cánh tay bay thẳng ra ngoài. Tên bị chém vì đau quá đã ngất đi. Lúc này mùi máu tanh tràn lên cảnh tượng như bị đống băng lại. Ánh mắt mọi người nhìn thẳng vị kia phó điện chủ Vũ Lệ. Ý hỏi "như thế này chém giết còn không đuổi hắn xuống"
Nhưng để mọi người ngẩn ngơ. Hắn lại cười vang "không đổ máu? Vậy các ngươi luyện kiếm làm gì? Kiếm tông còn cần các ngươi sao"
Phất phất tay lại tiếp tục. Cảnh hỗn loạn này dường như làm hắn thích thú!
Mọi người tất nhiên bừng tỉnh cái gì. Liên tục có người rút ra chiến kiếm thẳng kẻ trước mặt chém giết. Một người đánh một người, mười kẻ đánh một người cái gì cũng có.
Có kẻ quá sợ hãi một đường về sau lui lại. Cũng không phải kẻ nào đều có anh hùng khí. Cho dù có một thân thực lực cũng không dám cùng nhiều như vậy quần chiến. Đặc biệt là sẽ không thể biết bên mình lúc nào sẽ thêm ra cây kiếm đem cánh tay mình chém rụng?
Nhưng ở trong đám đông hỗn loạn. Không khó thấy sẽ có những thân ảnh không ngừng tiến lên, một kiếm lại một kiếm đem từng người từng nhóm người đánh bay ra ngoài.
Phía dưới đài không ít người nhìn thấy.
Đó là Ngô Thanh. Nàng chính là luyện khí tầng 8 cao thủ. Thân hình nàng không ngừng uốn éo, không biết lúc nào đi đến gần một cái kiếm đoàn. Nhưng không vội leo lên. Khuôn mặt tươi trẻ của cô gái 15. Dáng người thướt tha như vải lụa bay trong gió. Ưỡn cái ngực không thấy gì nàng mới nói với Lý Hoa "không biết tiểu đệ đệ đúng là có dũng khí hơn người, tỷ tỷ ta rất thích nha"
Lý Hoa xoay ánh mắt nhìn nàng một cái. Không có ý tứ trả lời hắn nhắm vội con mắt.
"không biết thưởng thức trời đất tinh hoa" nàng nháy nháy con mắt cũng nhảy lên một cái kiếm đoàn.
Nàng không phải ngày hôm qua lúc kiểm tra tư chất gây một mảnh rung động lúc chiều là gì? Thực lực của nàng được xếp đến tranh cái vị trí top 10 cơ đấy. Nhưng giờ này bị cái tuổi nhỏ hơn mình thiếu niên trước một bước của mình lên đài. Thử hỏi tư vị thế nào?
Nhìn xuống đến loạn ẩu đang tiếp diễn. Thế mà trong đám người dưới kia có kẻ bị đánh thê thảm. Kiếm đâm vào áo,quyền đánh vào đầu. Nhưng hắn lại một đường cười ha hả tiến lên. Lúc này cũng đến được kiếm đoàn. Nhìn lại đám người hắn cất giọng "thoải mái" một bước nhảy đến kiếm đài bên trên.
Có kẻ đến đầu tất sau đó ắt có người tiếp theo. Quần chiến là vậy. Kẻ mạnh mẹ rất dễ lộ đi ra. Một đường đi tới không người cản bước. Còn lại trống không kiếm đoàn rất nhanh liền có người đứng lên nhìn xuống.
Một mảnh loạn chiến rốt cục chấm dứt. Từ kiếm đài nhìn lên kiếm đoàn vẫn đứng đó mười bóng người. Thứ tự bao gồm Lý Hoa, công chúa Ngô Thanh, thiếu niên người sắt, một cái cầm quạt thanh niên tên Mộ Dung Hoàng, Độc Cô Tử Lang, Cao Thế Hùng, Lã Lâm Phong, Diệp Thư, và cuối cùng chính là Trương Đại Dũng hậu nhân đại tộc Trương tộc. Một người cuối bước lên kiếm đoàn.
Tất cả người trên kiếm đài chán nản bước xuống. Cảm thấy bản thân thật không có cái gì năng lực hơn người. Trí tuệ đúng là thua cả tiểu hài 12 tuổi. Hắn vậy mà thông minh làm người đầu tiên ung dung bước lên chiếm cái kiếm đoàn. Không đổ giọt mồ hôi chứ đừng nói chi thân vào hung hiểm loạn đả vừa rồi.
Có người không khỏi nghĩ đến Lý Hoa ăn cái gì cứt chó vậy mà vận khí..
Nhưng chưa đem lời nói xong thì Vũ Lệ phó điện chủ lại cất cao giọng "vậy là các ngươi từ bỏ cơ hội tiến vào trước mười danh sách sao? Cái này kiếm đoàn ngồi lên còn cần giữ vững. Các ngươi lần lượt đến"
ừm.
"Thế mà trận này tranh còn chưa kết"
"Cơ hội của ta vẫn còn nguyên đó"
"Tiểu tử kia còn chưa có đánh cái nào? Vậy mà chiếm nguyên cái kiếm đoàn dễ như vậy?
...
...
Tiếng nghị luận như sóng dập chiều đông. Ánh mắt mọi người trực chỉ vào kiếm đoàn trên quét một lượt. Cuối cùng nhìn thẳng vào Lý Phù. Mọi người ai cũng nghĩ hắn là kẻ yếu nhất. Nhờ có cái ranh mãnh mới lên trước an vị tại đó. Tránh được một trận quần ẩu. Tiết kiệm đúng thật không biết bao nhiêu khí lực rồi.
Lý Phù vẫn lặng im đứng đó. Hai mắt ngạo nghễ nhìn xuống đám người.
9 người còn lại trên kiếm đoàn lại một tư thái tư tin đến lạ. Cứ như thực lực của ta các ngươi cũng được thấy!
Lúc này dưới kiếm đài có kẻ mở đầu khiêu chiến cùng Lý Hoa.
"tiểu tử, tự bước xuống đến hay đợi gia gia đánh ngươi bò về?"
Hắn cũng không vội tiến lên, đứng lại chờ quyết định của Lý Hoa đưa ra làm sao. Và cũng còn một cái ý tứ cho người xung quanh biết. Hắn không phải kẻ yếu, cái gì của hắn từ từ lại về đến thôi.
"Hắn không phải lúc trước quần chiến cũng đánh một phương tan nát mọi người đó nha"
Dưới kia có không ít người chịu qua nắm đấm của hắn đem nhận ra Du Tình người này. Trên khuôn mặt còn đó là vết bầm tím cùng nỗi sợ hãi khắc ghi.
Mọi người còn đang nghĩ tiểu hài kia không bị cái này khí thế mà chạy xuống kiếm đoàn luôn nha. Mặt mày Du Tình cũng không phải thiếu niên 16 thổi nên có. Da mặt lấm tấm nhiều vết sẹo chồng chéo. Thân thể thô ráp đến cực điểm như vậy ít ra là doạ tốt trẻ con.
Nhưng mọi người không nghĩ đến Lý Hoa lại một kẻ coi trời chỉ bằng chiếc lá "Sen" mà thôi. "có bản lĩnh ngươi cứ việc đi lên đứng"
Hắn lạnh giọng trả lời.
"Đủ can đảm! Ngươi không có thuốc hối hận dùng cơ hội"
Du Tình gầm lên. Một quyền thẳng hướng Lý Phù đi qua.

Chương mới hơn