Chương 9: Luyện khí tầng 2

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 9: Luyện khí tầng 2

Sau hơn một tháng liên tục ngày ngồi đêm ngủ. Đan điền của hắn có cảm giác đầy. Lúc đầu mỗi ngày một sợi linh lực thành hình nơi đan điền. Nhưng sau mấy ngày nó lại nhảy lên làm đôi. Cứ thế đến hôm nay mỗi ngày nó lại nhiều ra 16 sợi tiên thiên linh khí. Cảm giác chật chội nơi đan điền làm hắn khó chịu nhưng không biết làm sao. Sáng nay hắn đến sân tập lại nói với sư phụ. Nào là bụng của con mấy hôm nay không tốt. Con không tập trung luyện công được nên đan điền nó nhỏ dần lại rồi thì phải? Cái gì là con tu luyện có gì sai lầm hay không? Phải chăng tẩu hoả nhập ma rồi?
Dùng thần thức tra xét thân thể của hắn. Lý Tề Thiên ánh mắt nghi vấn nổi lên? Sao mới có hơn hai trăm ba mươi mấy sợi linh khí mà đan điền đã chật chội không còn chỗ rồi? Nhưng hơn hai trăm sợi linh khí? Chưa đầy một tháng sao có thể tu luyện ra nhiều như vậy linh khí? Hắn chỉ nghĩ đến một vấn đề.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu hài vẫn đang ngồi luyện công nơi gốc cây
"ngươi có dùng đan dược không"
Hắn gầm lên.
Tội nghiệp tiểu hài chẳng hiểu chuyện ra làm sao. Ánh mắt loe loe muốn khóc. Gắng gượng trả lời
"con không có bị bệnh, mẫu hậu cũng không cho con cái gì đan hết" hắn mếu máo nhìn lão đầu.
Kỳ lạ. Lão đầu hơi nghi ngờ nhưng cũng xác định tiểu hài lời nói. Bởi vì trên cơ bản là tiểu hài mới vừa tu luyện hơn một tháng. Nào biết cái gì linh đan diệu dược để đề thăng tu vi. Càng không nói đến trưởng bối trong nhà sẽ đem đan dược phụ trợ cho tiểu hài mang dùng. Đơn giản là vì dùng đan dược sẽ phá hư căn cốt của người tu luyện. Sẽ phá hư tính thuần khí chất phác hấp thu vào đan điền. Nên sẽ chẳng có kẻ nào ngu dốt mang ra hại tiểu bối trong nhà. Nhưng kỳ lạ hơn là đan điền của hắn cũng quá nhỏ một chút? Mới hơn hai trăm sợi nay đã đầy. Đúng là tiềm lực hạn chế thật không lời để nói. Bình thường mỗi người tại luyện khí tầng một cũng luyện nhiều mấy 400 mới đầy. Có thiên tài còn gắng gượng lên đến hơn năm trăm cũng không vừa. Thế là hắn quyết định không thể cho đệ tử mình tiềm lực quá kém được. Nên hắn đành căn dặn đệ tử cố nén đau đớn. Nhiều tu luyện ra đến mấy sợi linh khí sau này trăm lợi không một hại. Hắn đành nói nhiều thêm bảy ngày nữa hắn lại truyền cách làm sao đột phá. Đến lúc đó đệ tử hắn không phải cái gì yêu nghiệt mạnh mẽ. Nhưng nói đến tốc độ tu luyện thì đúng xưa nay không ai bằng. Hơn một tháng sẽ đột phá một cái tiểu cảnh giới trong cảnh giới. Đột phá từ luyện khí tầng một đến tầng hai trong cảnh giới luyện khí. Nghĩ đến cũng là một việc đáng được tự hào.
Hắn suy tư lo nghĩ làm sao có thể mở cho đệ tử mình cái đan điền rộng hơn tí được không. Hay là cho mấy sợi linh khí nhỏ lại để có chỗ nhét vào tiếp theo. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn lắc đầu không thể.
Sự thật chính là vậy. Đan điền thành hình. Thần tiên cũng khó sửa, còn việc kích thước của linh khí càng không cần bàn đến. Thần tiên phải gọi ông nội cố dậy cũng chẳng làm được gì. Nên hắn đành đánh vào ông trời niềm tin thôi. Hi vọng mấy ngày tiểu hài sẽ luyện ra được thêm mấy sợi. Dù sao cá cược một lần về điều chắc ăn là đệ tử mình kẻ tu luyện nhanh nhất rồi nên chậm lại mấy ngày cũng là đệ nhất thôi à. Hắn lấy đó làm niềm tin đánh cược, mặc kệ sắc mặt tiểu hài ngớ ngẩn.
Sự thật sau bảy ngày trôi qua.
Đan điền của tiểu hài không có tăng lên cái gì. Số lượng linh khí cũng không có gì tăng. Chỉ là màu trắng đen đậm hơn một tí. Đan điền vòng xoáy cũng quay nhanh hơn một ít.
Đêm ngày thứ bảy, trong lúc tiểu hài đang ngủ say. Hắn cảm thấy cơ thể mình nóng lên khác thường. Toàn thân dường như muốn bốc hơi.
Hắn có thể cảm nhận được đan điền của hắn đang có cái gì biến hoá. Hắn ngồi dậy khoanh chân bắt đầu tu luyện như mọi ngày vẫn thường làm. Hai tay úp vào nhau. Nhắm mắt, hai lần hấp khí một lần nhả khí. Cứ thế cứ thế diễn ra.
Lúc này nơi ấn ký long hình của hắn ánh sáng trắng đen nổi lên. Trong thức hải của hắn tiên thiên luyện khí quyết sáng rực cả một vùng. Từ bản thân hắn làm trung tâm. Đang không ngừng có linh khí xuyên qua lỗ chân lông trên toàn thân của hắn tụ tập về phía đan điền. Một vòng lại một vòng lượn quanh thân thể hắn. Tốc độ nhanh đến nhìn không kịp. Khí và máu trong cơ thể hắn đang tranh lấn vị trí trong cơ thể. Khi mỗi vòng trôi qua đan điền không còn dấu hiệu đầy nữa.
Một lần lại một lần như vậy. Đan điền đã trống trơn hầu như không còn. Nhưng lại nhìn kỹ thì mới phát hiện có hai hạt gì sáng lấp lánh nhỏ như hạt cát đang xoay tròn nơi đó. Tạo nên trắng đen một vòng tròn nối tiếp lẫn nhau.
Lúc này cơ thể hắn cũng đã toàn mồ hôi hột. Lấm tấm khắp khuôn mặt của hắn. Cảm giác đầy bụng đã không còn mà thay vào đó là cảm giác trống trải. Giống như đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn cái gì.
Tắm rửa thay bộ quần Áo sạch sẽ hắn lại lên ngủ tiếp.
"cuối cùng cơ thể cũng hết khó chịu" hắn chỉ muốn nói một câu. Rồi chìm vào giấc ngủ.
Sự ngạc nhiên bỡ ngỡ. Sư phụ hắn từ khi nhận lấy hắn đệ tử thì cái sau để hắn khiếp sợ hơn cái trước. Hắn không có cái tên đệ tử tilu luyện thiên tài, đánh giết giỏi. Mà chỉ có tên đệ tử tu nhanh a. Cứ như ăn cơm uống nước như vậy. Mỗi đêm hắn ngủ dậy là lại khác ngày hôm qua à.
"tên này tiềm lực tuy có hạn, nhưng được trời xanh ưu ái. Không ai chỉ hắn luyện khí tầng hai. Cứ thế hắn tự đột phá cái này tiểu cảnh giới. Đúng là *** biết dạy hắn như thế nào"
Vấn đề bây giờ đúng là khó cho người làm sư phụ như hắn. Thường thường người ta bước vào luyện khí thì cho người ta tập luyện võ kỹ đấu Pháp rèn luyện. Hay là cho người ta học cái gì luyện đan làm một vài việc mà người luyện khí vẫn thường làm để có thể quen với một thân khí lực của mình.
Cái khó không phải thiếu cái gì võ kỹ hay thầy dạy luyện đan. Khó ở đây chỉ cái tiểu hài năm tuổi đã luyện khí tầng 2. Biết dậy nó sao. Cho nó học ít tư thế cầm kiếm bắn cung còn được. Nhưng cho hắn một bộ võ kỹ nói hắn luyện thì sẽ xảy ra cái gì? Không nói đến chuyện không kiểm soát được khí lực của mình có thể ngộ thương người khác. Nhưng nếu tự thương lấy chính mình thì không tốt lắm nha. Luyện khí phải luyện võ kỹ chứ không phải rèn luyện thân thể như thường nhân.
Lại nói. Nếu cho hắn học tập luyện đan. Ít ra không bị ngộ thương lấy bản thân cùng người xung quanh nhưng dược liệu đa số là trân quý ai đưa cho ngươi phá. Đó cũng không phải vấn đề. Vấn đề ở chỗ hắn mới năm tuổi. Phải chăng sẽ hiểu cây thuốc này dùng làm gì? Linh quả này dùng làm gì? Hắn thấy bắt mắt ăn lấy cũng không biết tìm đường nào.
Chung quy là tiểu hài khó bảo là thế.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã hết cả buổi sáng. Mặt trời đã lên trên tận cao vút. Tỳ nữ lại đem bánh đem trà đến sân luyện võ.