Chương 13: 3 vị trí đầu, Lý Hoa

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 13: 3 vị trí đầu, Lý Hoa

Nếu trần gian này chỉ là cõi tạm
Nếu địa ngục là nơi cuối ta tham
Nếu thiên địa này ngày đêm khác biệt
Thì chốn nào cho ta đến bên nàng?
.
.
Kim điểu bay một đường thẳng hướng phương bắc bay đi. Từng ngày từng ngày qua. Hắn bay qua hết thành trì lại đến núi rừng. Một mảnh vô cùng đại đất đai hiển hiện rồi biến mất. Trong tầm mắt của mọi người thế giới thay đổi liên tục không dừng.
Bay qua một ngọn núi hay một thành trì nổi bật trong đám đông lại có người từng đọc qua sách vở. Không ngừng gọi lên tên địa danh. Tuy không thường gọi lên nhưng bởi thời gian lâu dần cũng là rất nhiều.
Đó là tử thành.
Đó là đại ưng thành.
Đó là cổ long sơn. Từng có trên sách cổ lưu lại thì hàng trăm vạn năm trước nơi này từng là nơi ở của long tộc. Địa vực xung quanh ngàn dặm không cho phép một tên nhân loại xuất hiện. Khi đó thời kỳ cường giả thiên hạ nhiều như mây. Nghe nói nhân loại có cao thủ u linh cảnh từng đến qua cổ long sơn thu phục Long sủng. Nhưng lại bị chân chính thần long đánh cho chạy tất bật ra khỏi một ngàn dạm địa vực. Lúc đó mới thoát một lần tai kiếp.
Bây giờ tuy không nói một ngàn dặm địa vực không có người dám xông nhưng một trăm dặm trong đó đến bây giờ cũng không có ai dám đến. Bởi chưa từng có ai từ đó đi ra. Đây cũng là câu chuyện được mọi người thảo luận sôi nổi.
Trong đám người tu vi chỉ là luyện khí cảnh. Tuổi tác không lớn kiến thức không nhiều. Nhưng địa danh trong sách vở đại đa số đều có đọc qua.
Trên lưng kim điểu duy chỉ có hắn một người lộ ra yên tĩnh đặc biệt.
Ngồi ngay ngắn một gốc vận công hấp thu thiên địa linh khí. Hắn bỏ ngoài tai tất cả câu chuyện của mọi người.
Trái ngược thì Lý Hoa lại hùng hào thao thao bất tuyệt nói ra rồi giải thích, lại kể chuyện. Hắn thế mà là xứng đáng người dẫn đội. Chuyện gì có trong sách vở đại đa số hắn đều biết hết.
Lý Việt lại thành thật ngồi ở kim đầu nhìn về hướng hư không. Khi có nghe được thiếu niên nghị luận về thành trì lại quay đầu nói thêm câu bất hủ: "năm đó ta nhưng, năm đó tổ tiên, năm đó ông nội... Mang quân mở mang bờ cõi đấy"
Hắn không nói thì thôi. Một khi nói là thấy gió tanh mưa máu, là thấy chiến trường tử chiến không ngớt.
Một tháng trôi qua. Ngày đi hơn mấy ngàn dặm địa. Cuối cùng bọn hắn đến được kiếm tông nơi xây dựng thành trì. Toà thành này tên ba chữ ở cửa: kiếm minh thành. Vừa đến cửa thành nhìn người lượt lượt ra vào tại cửa. Cửa thành rộng lớn vô cùng. Có nhân loại đi thành hàng tiến vào. Cũng có hàng xe ngựa tiến vào. Nhưng không có một hung thú nào bay lượn trên bầu trời. Người cũng không phi hành đi vào. Tất cả thành thật xếp hàng đi bộ.
Đoàn người của Lý Việt tướng quân dẫn đầu cũng chỉ lộ ra một cái tiểu đội mà thôi. Xung quanh có đoàn nhân số còn phải hơn ngàn người cũng có.
Nhưng đặc biệt cửa thành không có lộ ra chật chội vẻ.
Vừa khi thấy bảng hiệu kiếm minh thành lúc. Lý Việt cũng đã đánh truyền tin quang phù cho người của Lý Quốc. Không lâu sau trong thành có ra một tiểu đoàn người. Đa số đều là lão nhân. Người lão giả đi đầu nhìn thấy đoàn người con cháu của mình đến trong lòng cũng hào hứng đi lên chào đón.
Vỗ vỗ bả vai Lý Việt: huynh đệ vất vả rồi. Chúng ta tiểu Lý viện chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ các ngươi đến kiếm minh thành này là được.
Lão già này vừa đến mặt mày vui vẻ với đại tướng quân rồi. Chỉ là tên này tướng quân chỉ được cái lỗ mãng là giỏi. Hắn vậy mà lạnh nhạt nói: còn không mau làm cái nộp phí vào thành. Nghĩ rằng chúng ta bao ngày qua không lặn gió sương à!
Đúng đúng. Lảo bản ta quên mất. Đi đi, chúng ta cùng vào thành.
Hắn dẫn theo mọi người lại trước cổng nhỏ thành này. Vậy mà trong tay lấy ra một cái túi lớn. Không biết bên trong đựng là bạch ngân hay vẫn kim ngân nữa. Ném cho tên chỉ huy rồi cứ thế đoàn người vào thành. Lý quốc tuy ở trước mặt kiếm tông không thể so sánh. Nhưng ở thường nhân sinh hoạt này vẫn là cái có tên không phải ai cũng trêu chọc nổi. Nên tên lính gác cổng này dù muốn hay không cũng phải ăn cục ấm ức này.
Vào đến thành, đi lượn lượn vòng quanh một hồi lâu mới về đến tiểu Lý viện.
Khi sắp xếp ổn thoả tất cả phòng cho mọi người. Lại cho bọn hắn vài người hầu chuyên chăm lo cho bọn hắn. Lại nói, tên gọi tiểu viện nhưng không khác cung điện là mấy. Chỉ có điều phạm vi không lớn. Chỉ có thể chứa được khoảng tầm trên dưới một vạn người mà thôi. Kiến trúc cũng cực kỳ uy vũ. Mỗi Viên đá lát sân hay lại cánh cửa. Tất cả đều có khắc lấy một thanh kiếm. Hình dạng to nhỏ không nhất định. Nhưng đủ nhìn ra đó là cả thời gian cùng sự lao động chăm chút mới có thể làm ra đến.
...
...
Nào, nào nâng ly nào!
Đại Lý chúng ta hôm nay ở đây mở tiệc chiêu đãi các ngươi. Rời xa cố hương. Sẽ rất buồn. Những các ngươi nên biết, con người chúng ta nên đi ra ngoài nhiều học hỏi lấy cái mới mẻ mới tốt...
Lão già nói xong một hồi lâu mới kết thúc bằng câu nói: ta họ Trần tên Cảnh Dương. Nửa đời người đều ở tại kiếm minh thành này vì quốc gia chi mệnh.
Các tiểu thiên tài cũng uống một chút. Cả người đều nóng lên. Mặt hơi đỏ rồi lại lắc lắc cái đầu như là say rồi. Nhưng truyện trò không ngớt. Duy chỉ có hắn một người duy nhất không uống rượu. Duy nhất ngồi chăm chỉ ăn lấy mấy món mỹ vị, uống lấy tiên trà mà thôi.
Uống đến vừa đúng độ trong người. Dạ Hoa mới mở miệng hỏi: Cảnh Dương bá bá? Không biết người ở đây có thu được tin tức gì về lần thu đồ của kiếm tông lần này không?
Lời nói vừa ra liền đánh thức rất nhiều người đang phiêu trong cơn say. Bởi lần này chuyến đi mục đích là vì tranh đến vị trí đệ tử kiếm tông. Chứ không phải đến đây du ngoạn, không phải đến hưởng thụ sự sống thần tiên.
Lão già hơi nhìn nhiều Lý Hoa một cái ánh mắt mới cười nói: không vội, không vội! Với thực lực của đại hoàng tử không có gì lo lắng sẽ tiến vào top 10 là chuyện thường tình.
Lý Hoa: Nhưng ta muốn tiến vào trước 3 vị trí!
Không phải tiến 10 vị trí đầu như vậy cũng không có ý nghĩa.
Hum.
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh. Chỉ nghĩ rằng..
"đại hoàng tử tửu lượng cũng quá kém một chút"
"thế mà đòi tiến vào top 3, không khỏi mơ tưởng quá cao"
Nhưng lời không một ai nguyện nói ra thành tiếng.
Bầu không khí có chút khác lạ.
Hahaha. Tốt tốt. Sảng khoái. Thế này mới đúng hoàng tử của đại Lý.
Lời hắn nói xong không khỏi nhìn về phía Lý Thiên Tướng một lần. Rồi cũng thở dài quay mặt. Lại nói tiếp: nên lão trần. Ngươi có cái gì thông tin cứ báo lên. Biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Lão nhân này chỉ nhẹ thở dài mà nói: Nếu như đại hoàng tử không phải lần này thi tuyển vào kiếm tông chí ít có cơ hội tranh cái thủ khoa. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi. Tiến vào top 5 cũng rất khó. Hầu như là không thể!
Lời như thế nào. Ngươi nhanh nói đi a. Lý Việt mất bình tĩnh hỏi.
Hắn không vội nói. Chỉ nhìn về phía Lý Hoa. Ý nói ta lời nói tiếp ngươi có muốn nghe không.
Ánh mắt đảo một vòng. Ly rượu trong tay một ngụm uống hết, hắn cười nói: chỉ là thông tin thôi mà! Biết gì bá cứ việc nói hết.
Lão nhân nhẹ gật đầu. Bắt đầu nói: nếu như trước đây thông tin thì lần này chỉ có hai người có được luyện khí cảnh tầng 9. Là hoàng tử của vương quốc Tần quốc. Tên Tần Long, ấn ký long hình. Võ kỹ cùng công Pháp tu luyện thì không tra xét được.
Người thứ 2 là thiếu chủ đại thế gia Lâm Ngọc Phong. Ấn ký không rõ nhưng tu luyện công Pháp cùng võ kỹ là độc môn của Lâm gia. Quỷ kiếm.
Nhưng chuyện là hai ngày trước tin tức truyền về kiếm tông âm thầm bồi dưỡng thiên tài cũng muốn tiến hành lần này tuyển chọn. Người nào cũng mang trong mình tiên thể cùng ấn ký cao cấp. Có đến 5 người 3 nam hài nữ. Tu luyện công Pháp là...
Hắn nói một hơi dài.