Chương 11: thời gian một tháng

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 11: thời gian một tháng

Thời gian như thoi đưa. Lại một tháng nữa trôi qua. Thời gian gần đến đại lễ tế thần ngày 9 tháng 9 hằng năm.
Hôm nay tiểu hài không đến sân luyện võ nữa. Bởi vì sư tôn nói hắn ở nơi phòng bế quan tiềm tu cũng được. Tìm cái sân rộng rãi hay hậu hoa Viên mà tập luyện cũng chả sao. Bởi vì thời gian tới đây hắn sẽ rất bận rộn. Không thể mỗi ngày đều đến xem tiểu hài được.
Qua một tháng luyện tập bộ sơn hà thần quyền không biết mỏi mệt. Hắn nay đánh ra nắm đấm nhìn cũng rất chi có thần thái. Lực đạo không biết có bao nhiêu? Nhưng có tiếng gió vù vù đủ biết nhịp đánh cũng không chậm. Mà mỗi lần hắn đánh cũng đầy đủ nửa giờ đồng hồ mới ngừng lại nghỉ ngơi.
Một tháng ở trong. Sư tôn cũng chuẩn bị cho hắn cái người rơm để hắn chơi đùa. Với cái tính trẻ con hiếu thắng, hai ba ngày hắn lại đánh nát một cái người rơm. Nên vì thế ấy thế mà sân luyện tập sắp một hàng dài người rơm cho hắn đánh. Đánh chán cái này lại đổi một cái khác.
Đặc biệt hơn, gần nửa cái hậu cung này cũng bố trí không ít người rơm thủ hộ. Có trong hậu hoa Viên, có gần cửa phòng của hắn, hay lại là có trước cửa cung của vương hậu.
Nói chung bởi vì lo sợ. Sợ rằng tiểu hoàng tử mỗi khi nổi hứng luyện công không có gì cho hắn xuất chiêu lại tay đánh vào tường hay gốc cây gì đó lại không hay.
Có mấy lần trước, tiểu hoàng tử thể hiện bản thân loạn quyền đánh vào cái tường thành. Nói cái gì chỉ là mấy miếng đá còn lâu mới ngăn được hắn. Hộ vệ xung quanh cũng không tốt nói cái gì. Đánh xong tiểu hài chỉ có...
...
Chỉ có nín đau thương về phòng vương hậu nhờ người gọi thái y. Mang thuốc đến chữa trị vết thương.
Nhiều ngày sau đó chúng hộ vệ vẫn không thấy tiểu hoàng tử trở về phòng. Hắn thành thật ở lại nơi vương hậu nơi đó. Tránh ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh.
Nay vì đam mê bộ sơn hà thần quyền nên hắn cũng ít khi ngồi hấp thu linh khí. Sư tôn thấy hắn vậy lại một phen cuồng hỉ trong lòng. Luôn nghĩ chờ hắn hiểu chuyện thêm tí rồi đột phá không muộn. Bởi vì tuổi hắn nhỏ mà tu vi cao thì khó dạy. Trước có hứa với hắn sẽ truyền hai bộ thần công nhưng bởi vì nghĩ mãi không ra bộ thứ hai nên thế nào dạy. Đành một lòng kiềm chế xuống dưới không lời dám lộ. Đành nói có việc tại thân tránh mặt tiểu hài.
Thật sự luôn về tra điển tịch, đọc sách vở tìm cái hợp lí để dạy cho tiểu hài. Chứ không phải đem mấy cái loạn quyền đưa cho hắn phát cuồng rồi chả được ích lợi gì.
Nhưng tiểu hài không biết tu luyện. Chỉ là tại thân cơ duyên không nhỏ. Bản thân là tiên thiên ngọc thể, lại có long hình ấn ký cùng công Pháp luyện khí tiên thiên. Không luyện cơ thể cũng tại hấp thu thiên địa linh khí bổ sung đan điền. Tu vi ngày một tăng lên ít nhiều. Mỗi ngày tăng lên mười sáu sợi linh khí, mấy ngày tụ lại hơn trăm sợi, quấn quýt lấy nhau xoay xoay và xoay cuối cùng còn lại cũng chỉ hai hạt nhỏ màu trắng đen khác biệt.
Nhưng lâu nay đan điền qua hơn một tháng rồi cũng không dấu hiệu đầy. Cảm giác chỉ là cái ao chỉ có một giọt nước làm thí điểm thôi.
Nhưng chuyện là tiểu hài cũng không quan tâm. Hắn chỉ ngày ngày luyện sơn hà thần quyền.
Bây giờ nhìn ngoài thì chẳng thấy gì. Nhưng luyện tập hắn thật sự nhiều. Kinh mạch hai tay mở rộng thấy lớn hơn chỗ khác trong cơ thể. Có thể nói đoạn sông đoạn suối rất không bình thường.
Cánh tay cũng cảm thấy khoẻ hẳn ra trông thấy. Nhiều lúc chỉ thấy thân thể mình kỳ lạ? Còn kỳ lạ ở đâu thì hắn không biết.
Hắn chỉ biết mình khoẻ hơn những đứa trẻ khác. Nếu so với người lớn thì không biết. Nhưng nếu một cái cục đá nặng lắm tầm 50 hay 60 kg là hắn nhấc nổi lên luôn à. Nhưng chuyện này hắn lại coi là bí mật của riêng mình.
Chỉ chờ khi hoàng cung có đại hội sẽ đem ra biểu diễn cho thiên hạ khiếp sợ.
Đã hơn hai tháng từ cái ngày hắn mở ra ấn ký tu luyện đến giờ, cũng không biết vì sao mỗi lần đến gặp đại ca thì đều bị hắn tránh mặt. Lý Hoa luôn do tu luyện gặp vấn đề quan trọng nên không có ý gặp hắn chơi đùa. Nhiều lần như vậy hắn cũng không biết làm sao cho phải. Chỉ thành thật làm lấy những việc mình nên làm.
Có thể là sang thăm mẫu hậu, có thể đi dạo trong cung. Chủ yếu vẫn là tìm người thể hiện một thân thần công vô địch.
Cuộc sống của hắn đơn giản đến lạ. Vương thượng luôn bận việc triều chính. Thời gian không lo quốc sự chỉ chờ tu luyện cùng vương hậu. Còn vương hậu không tu luyện cùng vương thượng thì lại luyện lấy cái tay, may vá thuê thùa gì đó, hắn nhìn chỉ có lắc đầu và lắc đầu chán trường.
Cuộc sống vương tử luôn là như vậy. Quanh năm suốt tháng chỉ có đối mặt với vô vàn tường rào cao ngất. Nhìn lấy ở hoàng cung chỉ ba loại người. Một loại suốt ngày mặt mày im lìm đứng nguyên nơi đó.
Không khác gì mấy con người rơm. Có khác cũng chỉ là có cái giáp sắt, có cái kiếm đeo ngang lưng nhìn uy vũ hơn tí mà thôi.
Còn hai loại khác chỉ là công công và tỳ nữ. Ngày ngày chỉ biết cúi mặt nhìn đất. Làm và làm các công việc nơi hoàng cung này có.
Nếu có ai hỏi hắn hoàng cung này nhàm chán không?
Liệu hắn biết phải trả lời làm sao?
Bởi vì đơn giản thế giới hắn nhìn thấy nó chỉ là như thế này thôi.
Hôm nay, hắn được người bảo lại đến sân tập cùng sư tôn học Pháp.
Lòng vui vô cùng. Sau nhiều ngày cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ nay cũng cần chính mình biểu hiện cho sư tôn thấy. Hắn tiến gần thanh kiếm nằm ngay trên chiếc bàn. Một tay cầm chuôi kiếm. Cố ý rút ra khỏi vỏ.
Nhìn đến tận trời cao!
Hắn đưa thêm một tay nữa vào. Khuôn mặt nhỏ hai mũi nín thở mắt căng ra, cái miệng ngậm chặt. Hắn có lấy hết sức lực ra kéo.
Nhưng cũng vậy. Vẫn như bao lần trước. Kiếm không có gì thay đổi về sự xê dịch khỏi mặt bàn cả.
Nhưng dưới chân hắn thì một cái hố nhỏ lại thành hình. Hắn hít hà liên tục. Mệt mỏi đi xa ra cái kiếm.
Thất vọng nói tiếp. "có cây kiếm cũng không nghe lời ta"
Lão nhân nhìn cảnh này trong mắt. Chỉ thấy sự ngu dốt của tiểu hài. Bảo kiếm của hắn dùng. Đơn giản không phải luyện khí cảnh cường giả có thể nâng. Trong khi tiểu hài mới luyện khí tầng hai càng là chuyện không thể.
Quá ấu trĩ!
Rồi rồi. Đánh một bộ sơn hà thần quyền ta xem. Nếu trong vòng mười quyền đánh nát người rơm.
Ta xem như ngươi luyện đến tiểu thành. Khi đó lại truyền ngươi bộ thứ hai thần công.
Nếu trong vòng mười quyền không đánh nát. Thì lại luyện nửa tháng. Trong nửa tháng phải là 5 quyền đánh nát mới được.
Hắn tiểu hài cũng không tin hắn cần mười quyền mới đánh nát người rơm này.
Nghiêm túc nhìn một chút, lấy tí hơn. Hai tay ma sát, một lần song quyền cùng ra.
Xoạc. Người rơm bay ra xa ba mét xa. Hắn hai tay vẫn giữ thế như vậy.
Không phải cố ý để vậy. Mà xưa nay sư tôn dạy hắn đánh quyền luôn không thu về. Hắn cũng không biết làm gì cho đúng. Thành thật hơn một tháng này luôn làm như vậy. Chỉ là xưa nay lão nhân không để ý điểm này.
Nên giờ này tâm trạng hắn cũng có chút rối bời. Không biết nên làm cái gì cho phải. Nên nói cái gì cho đúng. Nói tiểu hài làm sai thì không khác gì tự vả mặt mình. Khen tiểu hài làm đúng thì có lỗi với lương tâm.
Hắn đành kêu tiểu hài đặt lại người rơm. Còn 8 quyền nữa cũng nên đánh nốt.
Nhưng nhìn đến vẻ mặt ngạo nghễ của tiểu hài. Hắn có dự cảm chẳng lành. Chẳng nhẽ lại...
"con một quyền tên phế nhân này cũng không chịu nổi, cái ngực hắn hai chỗ rộng lơn cộng rơm tan tác rồi sư phụ"
Lòng người làm sư phụ như hắn lòng chạm đáy. Không phải buồn có phải nên vui? Bộ quyền Pháp này uy lực kinh người vậy. Luyện khí tầng hai một quyền liền đánh nát người rơm? Phải biết bình thường luyện khí tầng 2 có bảo kiếm trong tay cũng không phải một kiếm chém nát được người rơm. Nhưng nay tiểu hài rõ ràng làm được. Nhưng kỹ xảo quyền này chắc hẳn không có. Chẳng lại nói một quyền này uy lực không dừng luyện khí tầng 2? Mà tiểu hài mới hơn một tháng. Hắn không đành chắc chắn. Nhưng sự thật là vậy.
Nội xét lại đan điền. Không có dấu hiệu tăng lên quá nhiều của hạt trắng đen. Nói rõ không phải luyện khí tầng ba. Nhưng dù sao hắn cũng mặc kệ.
Cái này bởi vì tiểu hài có mấy quyền đánh nát người rơm hôm nay hắn cũng chuẩn bị được bộ công Pháp tuyệt vời rồi. Nên hôm nay mới lại đến nơi đây.
Thu hồi vẻ mặt hồ nghi hắn nghiêm nghị nhìn tiểu hài.
"Nên để ngươi luyện bộ thần công này để viễn siêu cùng cảnh giới. Vô địch chi lộ từ đây mở ra cho ngươi" lấy giấy bút lại ta liền chép cho ngươi cái tâm Pháp nha.
Vậy là...