Chương 10: sơn hà thần quyền

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 10: sơn hà thần quyền

Không dạy hắn kiếm? Không dạy hắn đan? Trận Pháp càng không nên!
Hắn một thân tiểu khí lực nên như thế nào luyện?
Làm sư tôn của tiểu thiên tài đúng khó khăn nhiều vô kể!
Lại để hắn luyện khí ăn chay thế này cũng được thôi!
Sau này dạy hắn cũng không có muộn. Nhưng nếu hắn lỡ mà gặp người cùng là luyện khí tầng hai? Gọi hắn ra làm tí ti giao lưu học hỏi phải làm sao? Đánh không thắng tiểu hài có cái gì mặt để mất?
Nhưng kẻ làm sư phụ như ta lại giấu cái mặt đi đâu? Có chỗ nào cho ta giấu?
Càng nghĩ hắn càng đau đầu. Lại nghĩ nhiều hắn lại thấy mình đúng không phải thông minh. Thấy mình chỉ thấy cái lợi nhỏ không thấy cái hại che lấp ở đằng sau?
"5 tuổi thiên tài tu luyện được cái danh của tiểu hài chứ sư phụ như hắn được cái gì? Khổ hết cái nói"
Thế là hắn đành đau đớn đưa ra cái hạ sách
"Con lại đây, ta chỉ con hai bộ thần công. Chỉ cần con luyện được tốt. Trong cùng cảnh giới với con đúng không ai có thể đánh bại được con. Coi như con cũng vô địch cùng thế hệ"
Hắn nói một hơi dài như sợi mì tôm.
"không biết sư phụ dạy con cái gì cái thế thần công"
Không che giấu sự kích động trong lòng hắn háo hức hỏi. Hai mắt toả sáng. Dường như lại tưởng tượng được cảnh tượng gì hùng vĩ đại ngàn lắm.
Mặc kệ hắn vẻ mặt vô tri háo hức. Người làm sư phụ nên cho hắn cái tinh thần bay bổng. Hắn đánh ra một loạn quyền cước loạn xạ.
"nhìn ta trước diễn luyện một lần bộ sơn hà thần quyền, sau đó lại cho ngươi điểm cái chết tâm Pháp vận chuyển khí lực"
Thế là hắn đi đến giữa sân luyện.
Hai tay song song eo nhỏ, chân trước bước lên nửa bước. Hai tay phát lực từ eo bàn tay còn mở đưa đến trước ngực lúc nắm chặt hai bàn tay, xoay cái cổ tay nắm đấm hướng gốc cổ thụ mà đến.
Đốp. Tay hắn đấm đến cây to lung lay một cái, nửa nắm đấm chìm vào trong cây.
Oa, oa, oa!!!
Hay, quá hay. Hắn không nghĩ ngợi gì hai mắt phát cuồng. Nhìn lấy sư phụ hắn đấm ra một quyền này lòng đầy chờ mong.
"tiếp đi sư phụ ơi! Chiêu, chiêu thứ 2" hắn kích động không ngừng.
Lão nhân cũng không để hắn chờ đợi cái gì, hét lớn "mãnh hổ xung phong" lần này hai tay của hắn đều đấm vào thân cây, tạo nên hai dấu bàn tay. Liên tiếp không ngừng mấy phút đồng hồ. Thân đại thụ này dưới gốc đã lít nha lít nhít năm sáu mươi dấu nắm đấm rõ ràng in sâu vào đó. Phải biết, thân cây này cũng không phải thường thường các cây. Là một loại siêu cứng. Gỗ của nó thường được làm bàn ghế trong các đại hộ quý tộc. Nơi thế giới võ tu này.
Một cái bàn dùng gỗ thường làm là không được bao lâu. Bởi vì nổi giận đập bàn tay không biết phát bao nhiêu lực đạo ra đến.
Dù rằng, chỉ in vào cái cây này nửa dấu nắm đấm. Nhưng ít ra không phải luyện khí cảnh dùng tay không có thể làm đến. Bởi vì đơn giản là. Luyện khí cảnh không có khả năng làm gãy cái bàn do gỗ cây này tạo nên.
Một quyền cuối cùng vào cây. Trên dưới cái cây rung một lần, lá bay loạn xạ rơi đầy đất.
Quay lại hỏi tiểu hài tử "ngươi có nhìn rõ, nhớ kỹ chưa"
"dạ rồi, con nhớ hết rồi. Hai tay liên tục đánh thẳng về phía trước. Một lần lại một lần nhanh ạ" hắn trả lời thành thật.
"đúng thì có đúng, nhưng không đơn giản như ngươi thấy" lão nhân ra vẻ thần bí.
"Còn phải dùng một thân khí lực truyền đến tay, mới đưa đến lực đạo mạnh mẽ nhất. Nên cái khó là học tâm Pháp"
Nhưng tâm Pháp ta chỉ nói qua một lần tự ngươi nhớ lấy.
"Thiên hạ rộng lớn, non sông trùng điệp, một ta nhờ muôn thú, tinh thú trùng trùng, lại lấy hổ làm thế, ánh sao trời làm thế, bóng mặt trời làm hướng đi, ta quyền thế liên miên. Thiên địa linh khí vào đan điền du tẩu nơi song quyền. Một quyền chia núi non, một quyền cắt thủy lưu"
Ngươi có thuộc hết chưa? Hắn hỏi trong sự mơ hồ. Bởi vì mấy cái này thực tế hắn cũng mới vừa nghĩ ra. Vì không biết nên dạy tiểu hài học cái gì nên hắn đành cho tiểu hài làm sao thoát lực. Gặp người đánh nhau cứ lấy quyền đối quyền với người. Lại nói lấy thế cho hắn quen dần với khí lực. Chẳng cầu mong xa vời.
Nhưng không ngờ tiểu hài lại trả lời một câu quá hợp lí làm hắn đầu lại càng đau.
"Sư tôn nói con đều nhớ hết trong đầu. Nhưng có điều... Có điều con không hiểu nên làm cái gì"
"con không biết sơn hà cái gì non sông? Con không biết làm sao cho cái gì ở bụng con chạy đến đôi tay này" hắn thành thật.
Xuýt xoa một hơi dài
...
...
Lão nhân mới mở miệng giảng giải cho hắn.
Nào là cái ngươi có ở nơi bụng là gà đã nướng chín. Tay của ngươi là hàm răng. Ngươi đưa gà đến hàm răng rồi nhai lại nhai. Thế là được.
"nhưng muốn đưa đến tay. Ngươi cho con gà của ngươi ra dĩa trước đã. Có nghĩa là ngươi cho nó chạy một vòng quanh thân. Cái thân thể này của ngươi là dĩa đó...sau đó lại"
"hít một hơi thật sâu rồi nhai nguyên con gà đã nướng"
Hắn cau mày "ngươi có hiểu chưa"
Lần này thì tuy giảng giải hơi dài nhưng được cái nói xong hắn hiểu liền. Một đan điền trống trơn của hắn toát ra khí lưu chạy một vòng khắp các kinh mạch. Tụ lại nơi hai bàn tay. Rồi hắn đấm.
Aaaaaaaa
Tiếng kêu dài vang lên. Gốc cây vẫn ở đó, một nắm đấm có tia máu chảy ra. Mới lần đầu luyện quyền. "hắn đánh ngay vào cổ thụ siêu siêu siêu chắc chắn"
Hắn không a lên mới là cái quái lạ.
Lão nhân cũng thở dài không biết nói cái gì trong lòng thầm nghĩ
"tiểu hài tử luôn vô tri như vậy" tự an ủi bản thân. Hắn cũng không muốn nói nhiều. Có lẽ cần thời gian để rèn luyện mới được.
Tuy lần đầu phát quyền đã đau đớn vô cùng. Nhưng cũng không dập tắt được sự hào hứng trong trái tim cùng đôi mắt hắn phun ra.
Một buổi chiều nay, hắn chỉ đứng nơi đó. Hai tay cứ không ngừng từ eo phát lực, song quyền ngắm thẳng hư không mà đánh. Một lần lại một lần không ngừng nghỉ.
Nhưng người khổ cực lại là sư tôn hắn. Chiều nay lão nhân không ngủ. Một ấm trà to dường như không đủ. Lão nhân dường như nhớ lão bà? Cũng không biết có tâm sự gì. Hắn không ngừng lẩm bẩm. Bộ dáng này nhìn có vẻ đáng thương.
Bởi vì đơn giản lúc đầu hắn nói cho tiểu hài, sẽ truyền dạy cho hắn hai bộ thần công để hắn vô địch cùng cảnh giới.
Lâm thời hắn cũng nghĩ được một bộ sơn hà thần quyền cứ coi như được rồi. Nhưng còn một bộ nữa làm sao. Phải chăng lại phải vòng vo sửa chửa, giảng giải ví von cái gà cái miệng tiểu hài mới có phần hiểu ra. Nên hắn quyết định phải nghĩ ra đúng nghĩa một bộ thần công phù hợp để tiểu hài vô địch cùng cảnh giới.
Nên là hắn đau khổ vắt đầu giờ này đây?
Cũng may tiểu hài bắt được bộ thần quyền này cũng say mê luyện tập. Không còn cái gì ý nghĩ một bộ khác thần công vô địch nữa.
Hằng đêm ta mang lệ
Sầu này từng thiên thê
Hỡi sao người không về
Trùng sinh truyện ta kể.
Tôi buồn quá mấy bạn ơi.. Hhuhhu