Chương 6: lưu bút

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 6: lưu bút

Đêm này đám hộ vệ cũng không có nghe thấy cái gì tiếng kêu từ đống đồ vật này phát ra. Đơn giản tất cả tất cả rất không bình thường với căn phòng của tiểu hoàng tử mỗi khi "chôm" được đồ của ai về. Không có tiếng búa đập đốp đốp, lại càng không có mùi cay cay của khói bay ra hay tiếng ho sặc sụa của đứa bé đốt phá tế lễ tùm lum.
Đêm nay. Hắn tỏ vẻ rất là nghiêm túc nghiên cứu cái đầu rồng nhỏ này. Không biết do học hỏi được từ ai rồi hay là đọc được ở quyển sách nào. Hay vẫn là từ cái gọi "kinh nghiệm" sau bao lần phá hoại thì nay hắn chỉ nâng niu nó trong tay. Cầm nghiêm ngó dọc, sau một hồi lâu hắn mới dứt khoát đưa ra một quyết định khó khăn mà hắn cũng không dám nghĩ. Hắn tưởng rằng cả thế gian này tất cả mọi người đều bị mù hay đơn giản là nghi vấn về đại não của rất rất rất nhiều người.
Ủ rũ, chán nản hắn đặt cái đầu rồng nhỏ lên trên bàn rồi đi ngủ.
Trên giường trùm chăn nhưng lòng hắn vẫn còn nôn nao. Bảo vật chẳng nhẽ chỉ cầm cho vừa tay là được, nhìn đẹp mắt là xong. Phải chăng cái gọi là bảo vật ít ra giúp ta lớn nhanh tí đi. Hay là phải uy phong như thanh kiếm của sư phụ ta ngày nào cũng thử nâng lên mà không nổi kia kìa.
Thế là hắn quyết định làm xuống một cái quyết định to lớn. Một ý nghĩ chinh phục bảo vật mà hắn thường thấy trên sách vở. "Huyết Tinh Nhận Chủ" hắn cầm lên đầu rồng lấy ra một cây kim nhỏ ơi là nhỏ. Cắn răng chịu đau hắn hắn đâm vào ngón tay trỏ một cái, ngồi xuống hắn chờ. Nhưng mà sự việc không có hắn tưởng thuận lợi... Kim đâm vào tay nhưng máu không ra.
Hắn kìm lòng không được chửi một cái "bà nội ngươi"
Hắn lấy con dao nhỏ vạch một đường đầu ngón tay. Hơi run một cái. Nhìn lại thấy vết rạch cũng quá là sâu rồi. Máu không nhỏ ra thành giọt. Máu từ ngón tay hắn chảy ra thành dòng luôn rồi. Nhuộm đỏ cả cái đầu rồng.
Điều gì cần đến cũng phải đến. Máu chảy nhuộm đỏ đầu rồng làm nó trở nên dị thường trơn trượt và bẩn bạ. Hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn đếm, bắt đầu từ số một... Rồi đếm đến hơn 100 rồi. Nhưng vẫn không có gì thay đổi ngoài một số giọt máu đã bắt đầu đông lại. Thất vọng, hụt hẫng đau đớn đầu ngón tay. Hắn tiếp tục đếm cho đến khi hắn ngủ thiếp đi về mệt.
Trên khuôn mặt hơi ngăm đen, ngũ quan khá là thanh mảnh của hắn. Trong căn phòng bừa bộn, trên chiếc giường có vết máu nhấp nhô. Ánh sáng trắng loé lên rồi tắt. Tiểu hài tử nằm đó cũng không còn thấy nữa. Chỉ còn lại một cái đầu rồng đen bóng lơ lửng tại đó. Một đôi mắt rồng mở ra toả sáng hai ngọn lửa xanh. Trong ngoài yên ả như thường. Màn đêm vẫn vậy, hoàng cung không có gì khác lạ. Hương phòng nơi hậu cung thần tiên cảnh tượng liên hồi không dứt. Nhã phòng đâu đó có hoàng tử luyện công, có tiên sinh ngồi đọc lấy quyển sách.
Hắn, tiểu hài tử lúc này đang ngủ trên một đám mây nhẹ nhàng bay giữa bầu trời xanh ngát.
Hắn ngủ rất ngon. Ngủ đến khi giấc ngủ kéo dài không thể được nữa. Hắn mở to đôi mắt mình ra dụi dụi.
Hắn thấy được nơi này cảnh tượng là kỳ.
Ngọn núi lơ lửng cùng mây mờ. Trôi nổi tại đất trời là vậy. Dòng sông vòng vo quanh co khắp bầu trời nhìn không rõ đầu đuôi. Hắn chưa bao giờ thấy những thứ kỳ lạ như vậy. Hắn chưa từng thấy có ngọn núi nào đã ở trên tận mây tầng tầng mà còn cao ơi là cao. Rồi là cao sao còn không có tí nào lung lay. Nhìn kỹ hay là nghe thì tiếng gió vẫn ù ù quanh mình. Nhưng điều là kỳ hơn chưa dừng lại ở đó. Ở đây hắn thấy được mặt trời...cùng mặt trăng xuất hiện cùng lúc. Không phải là trăng sáng mặt trời mờ hay ngược lại. Mà chính là trăng sáng của trăng, mặt trơi lại sáng của mặt trời. "Thần tiên nơi ở" ý nghĩ này là lúc này luôn ồn ào trong đầu hắn. Hắn nhìn xuống phía dưới đại địa lúp nha lúp nhúp những những mái nhà hay đình gì đó. Toả sáng rừng rực. Kéo dài không giới hạn. Nhưng bắt mắt nhất vẫn là. Ngôi nhà to lớn có treo hai con rồng đang lượn vòng nơi đó. Một trắng một đen hai rồng tạo nên đồ ấn kỳ lạ. Khuấy động cả một vùng trời trắng đen không rõ, từng tia chớp kéo dài không dứt thành hình rồi tan biến.
Hắn dậm chân lướt xuống đám mây. Nhanh chân theo hướng ngôi nhà hai rồng kia để đi đến. Trên đường đi tốc độ của hắn chỉ như tốc độ tiểu hài như vậy. Hai bên đường từng ngôi nhà có lấy từng từng con vật canh giữ lấy đại môn giương nanh múa vuốt nhìn lấy tiểu hài đi qua. Nếu lúc này có một người hiểu sâu biết rộng. Không cần phải hiểu sâu biết rộng tất cả mọi chuyện trong thiên hạ. Nhưng chỉ cần biết về hung thú hay thần thú hay chỉ là linh thú thì sẽ thì sẽ không nhanh chân bước tới phía trước con đường nữa. Mà là sẽ quay đầu liền chạy. Chắc chắn là vậy. Nhưng tiểu hài lại không. Hắn đôi mắt chỉ dán chặt vào hai con rồng kia thôi. Còn lại tất cả hắn chỉ đem ánh mắt nhìn một lần cho thoả mãn sự hiếu kỳ nơi xứ sở thần tiên chỉ có một vài con vật dùng canh cổng mà thôi. Tiểu hài cứ thế đi và rồi cũng đến. Nơi cửa đại môn có hai con rồng kia đang lượn lờ. Cuồng phong đang gào thét, sấm chớp giật liên hồi. Nhưng " vẫn không có mưa" hắn nhìn lên bầu trời than một tiếng. Xô cánh cửa đại môn mà hắn đứng ở phía trước nhìn chỉ như con kiến. Thế mà cánh cửa thật bị tiểu hài xô ra hai bên. Mở ra một ngôi nhà chót vót nơi đó. Đi đến trong sân nhỏ gặp một cái bia đá. Trên bia có khắc nhũng dòng chữ lạ kỳ. Hắn chưa từng thấy qua. Nhưng nhìn rồi lại hiểu chính tất cả những gì ghi lại trên đó: " ta một mình một kiếm, ta một người thiếu niên đánh tất cái bại các kẻ gọi là thiên tài. Ta không dùng đến ngàn năm bước đến con đường cuối cùng. Nhưng từ đây ta thấy được thế giới chi nhỏ bé. Ta thấy được thiên hạ rộng lớn, ở ngoài kia xa ở ngoài kia mới là nơi tranh phong của đích thị thần long. Ta đi đến đó, cùng thế giới chi tranh, cùng đại gia tranh, cùng tiểu hài tranh. Để lại hậu thế người hữu duyên một phần tiểu lễ. Ngươi gặp được ta một dòng lưu bút này ắt phải nhớ lấy. Đừng bao giờ giữ lấy cái niềm tin cuối cùng. Vạn vật luôn đổi, âm dương luôn dời, ngũ hành xoay vần, bát quái biến hoá khôn lường. Tà và chính cũng không phải duy nhất. Nhớ lấy"
Hắn nao nao đọc xong dòng chữ. Hai mắt không tự chủ được ngước nhìn lên bầu trời nhìn gắt gao. Há to miệng hét lên " Viết cái gì vừa dài vừa khó hiểu".
Bước qua tấm bia đá hắn đi đến hồ nước ở giữa sân. Nhìn xuống trong hồ một màu đỏ tươi không một con vật sống ở nơi này.