Chương 2: Cứu người đại đạo

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 2: Cứu người đại đạo

"Thiên Hạ rộng lớn chuyện lạ xưa nay không ít. Chuyện ly kỳ cũng không thiếu nhưng làm lòng người loạn thì không có mấy."
"Nay Thái tử một người một kiếm giết tận hoàng cung, báo đền ân sư chỉ dạy bao năm luyện võ thành tài."
"Một người một kiếm giết tận hoàng cung trả mối thù cho gia tộc cho phụ mẫu hắn, kẻ thù hắn nay là thiên hạ quân vương, kẻ hắn phải giết từng là phụ hoàng của hắn."
"Một người một kiếm giết tới căn cốt đại Lý lung lay, giết ra đại Lý mạnh yếu, giết tới tất cả bóng đêm phơi dần với ánh sáng."
"Tất cả rồi sao? Tất cả những chuyện ngươi làm rồi được gì? Sẽ được gì cho chính ngươi?"
"Rồi sau đó ngươi sẽ làm gì, sẽ trở thành người mà trong thiên hạ ai cũng sợ hãi sao? Hay ngươi sẽ làm một vị quân vương bận bịu lo nghĩ cho quân dân của mình?"
"Phụ mẫu của ngươi tộc nhân có muốn ngươi thành như vậy một kẻ cầm kiếm trong tay không?
Một kẻ lãnh huyết vô tình, một kẻ vì báo thù bất chấp tất cả sao?"
Giọng nói còn như tiếng rồng gầm, vang vọng hoàng thành. Không ai không nghe. Không người không liếc mắt nhìn xem ai đang nói chuyện. Ngước mắt nhìn trên cao thì có...
Một vị nữ nhân đứng tại bầu trời phía trên. Hai tay ngay ngắn để vòng sau lưng, mặc chiếc Áo dài xanh nhạt đứng nơi đó... Trên đám mây ửng hồng. Tóc dài đến eo không rối không bay, chỉ là tóc màu hơi bạc, đang nhìn xuống nơi đây.
Nhưng không ai nhìn rõ khuôn mặt của nàng.
Một trận chiến, của thái tử gia và vị sư tôn của hắn vừa mới bắt đầu. Thì cả hai cũng đã dừng lại thủ thế. Ánh mắt nhìn nhau, rồi cùng đưa mắt nhìn lên nữ nhân kia. Đó là... Thánh thượng mời đến tiên nhân, mời đến bảo vệ giang sơn đại Lý sao? Hai người đều nở nụ cười.
Dạ khuyết nhếch môi nở nụ cười lạnh cùng không cam lòng. Hắn biết hôm nay có một vị tồn tại như vậy đứng ở nơi đó bảo vệ đại Lý bảo vệ dòng tộc họ Lý là hắn không có cách nào báo thù cho cha mẹ của mình.
Tay hắn lại siết chặt hơn thanh kiếm. Ánh mắt cố gắng giữ vững bình tĩnh. Nghĩ cách làm sao xuống nước cũng phải kéo theo Lý Phù cùng xuống với mình. Đây có lẽ là lần đầu hắn nghĩ đến báo thù một cách nghiêm túc.
Đối diện lấy là Lý Tề Thiên ung dung cười, không thành tiếng nhưng đầy sự cao hứng và hài lòng. Hắn biết rõ Lý tộc sâu xa mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng tiên nhân xuất hiện hắn không biết từ khi nào vương thượng mời tới. "vương thượng đủ oai phong a, tiên nhân cũng cho hắn một cái mặt nữa". Ý nghĩ vừa lên không khỏi nhìn hướng về vương thượng. Điều hắn không nghĩ tới là...
Vương thượng thế mà không còn đứng nguyên chỗ lúc nãy nữa. Không biết hắn lúc nào đã rời đi mất vị trí vừa đứng?
Cùng lúc đó hắn nghe được vương thượng lời nói vang lên. Khiến hai chân hắn có vẻ hơi run. Miệng giật giật lẩm bẩm "làm sao có thể" ba chữ.
Ngẩng đầu nhìn lên tiên cô kia cũng thấy đứng đó vương thượng khuôn mặt lạnh lùng. Mở miệng lạnh giọng hỏi "không lẽ đạo hữu muốn nhúng tay vào chuyện của Lý quốc chúng ta? Chuyện này không dễ làm nha"


Tất cả chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi hoà vào đó là mùi máu tanh. Mùi của sự giết chốc và sự tàn khốc của sự thật.
Tiên cô vẫn đứng đó, vương thượng vẫn ánh mắt của con sư tử nhìn về nữ nhân kia, lạnh lùng và đe doạ.
"Người ta muốn cứu xưa nay chưa có ai có thể chết" tiên cô kia lạnh gióng nói. "nhưng hôm nay ta cứu người, lại là" tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát "muốn hắn chết".
Ôi. Ông trời ơi. Tất cả mọi người nghe thấy đều nghẹn họng. Lòng còn ngẩn ngơ suy nghĩ.
"Đã cảm thấy thái tử gia đáng thương nay có tiên gia giúp đỡ phải chăng báo được thù, phải chăng vương thượng và tiên cô sẽ có trận ác chiến thần tiên đấu Pháp đâu này".
Nhưng ai ngờ tiên gia "nói chuyện đúng là khó hiểu a? Nói cái gì là cứu người thì hắn không phải chết, chẳng nhẽ tiên gia cứu hết được mấy người hết mệnh số diêm vương gia gạch sổ còn được sao?. Nói cái gì cứu hắn lại không phải để hắn sống a? Vậy tiên bà bà người còn cứu cái gì nhà nội ngoại ngươi nữa"?
Người nghĩ nhanh là vậy còn người thì còn đang ngẩn ngơ sự việc phát rinh rầm rộ chưa hiểu trời đất ra sao.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện này mình không quản được mà chuyện cũng chỉ đến với thái tử gia thôi. Dù sao cái mạng của ngươi nay đang bị người ta "cứu" kia kìa?
" Ta nói cần ngươi cứu qua ta sao? Haha. Bà già điên. Hôm nay dù chết cũng phải báo thù cho cha mẹ ta, ngươi ngăn không được ta, hắn Lý Phù cũng không sống quá được dưới kiếm của ta! Dạ khuyết ta vĩnh viễn các ngươi không chống lại được."
Lời nói vừa dứt kiếm cắt ngang ngón tay trỏ. Từng giọt từng giọt máu thấm vào nơi lưỡi kiếm. Bóng loáng đen đen và đỏ màu máu tươi. Nhưng nó không có mùi tanh? Ai cũng có thể thấy được thanh kiếm kia đang dần sáng lên bóng đêm loáng thoáng của buổi bình minh cũng dần tan ra và biến mất.
Nhưng mặt trời chưa lên a. Một cỗ khí tức mãnh liệt làm lòng người run rẩy lan tràn ra. Chút khí tức của sự cô độc, sự lạnh giá của băng và sự u ám của màn đêm.
Đôi mắt hắn cũng không còn giữ được sự bình tĩnh nữa chuyển dần về màu đen không còn chút nào trắng của con mắt nữa. Hắn lao vút về phía Lý Phù. Là thanh kia kiếm kéo hắn đâm về phía Lý Phù.
Lý phù thấy thế cũng không tỏ vẻ sợ hãi. Vòng mắt loé lên sự ngạc nhiên chốc lát vội biến mất. Một thân thần lực dồn lên vốn muốn một chưởng đánh chết sâu kiến này. Nhưng hắn mở đôi mắt chữ o miệng chữ a. Không hiểu là sao.
Ở đối diện hắn nữ nhân kia vậy mà lắc đầu một cái tỏ vẻ không hài lòng rồi lại gật một cái đầu nữa. Ai cũng không hiểu là sao?
Cánh tay vung ra thái tử gia bay ngược mà về. Kiếm kia cũng bay về cắm ở đó. Cắm ở lồng ngực Thái tử gia? Cắm thân thể hắn tại cửa hoàng cung. Không một giọt máu nhỏ ra.
Nhỏ giọng nữ nhân thì thào tự nói " cứu người đại đạo a". Xoay người biến mất tại chỗ để tất cả mọi người ngơ ngẩn.
Lý phù cũng nhanh lấy lại tinh thần. Hạ lệnh quân Sỹ dọn dẹp thi thể chiến trận. Rồi lại ban bố thiên hạ "Thái Tử vì lo nghĩ cho quốc gia xâm nhập cấm địa tiêu diệt quái yêu, nhưng bị đại yêu mê hoặc tâm trí hồ ngôn loạn ngữ chống đối triều đình. Nay được tiên nhân giúp đỡ ra tay thanh tỉnh thái tử gia. Cho hắn giải thoát sự đau khổ. Ngày này tháng sau cữ hành quốc tang. Nhân dân trăm họ cùng thương tiếc Thái Tử gia"
Sau một đêm nhân sinh như mộng. Người thấy được việc này cũng theo đó ra đi mãi mãi.
Thái tử gia vẫn tư thái thiên hạ. Vương thượng vì con trai đau lòng bỏ bê triều chính. Thiên hạ lại như thường kẻ nói người nghe. Kẻ đi ngược kể kẻ về xuôi thiên hạ đồn tai nhiều quái sự. Nhưng như vậy năm tháng cũng trôi qua rồi không ai nhắc đến nữa.
Đó là thiên hạ!
Đó là cái chết!
Đó là con đường đưa ta đến với thế giới này.
Thế giới kì quái lần đầu ta được thấy.
Thế giới mà nam nhân thì cơ thể yếu ớt, mái tóc ngắn củn đầy vẻ thô tục.
Thế giới mà nữ nhân trang phục hết sức...hết sức ngắn. Tóc thì bù xù một bộ núi non hết sức ngạo nghễ.
Thê giới những con toạ kị bằng sắt không dùng thức ăn luôn mồm kêu oang oang rào rào cả ngày dài.
Thế giới có chiếc máy tính chơi cái gọi là game đầy thú vị. Có cái ai cũng cần intenet.
Thế giới có người nghe ta kể về cuộc đời về quá trình tu luyện về lòng người tăm tối mà chính ta tùng trải.
Chính ta thế giới mới người kể chuyện ở thế giới cũ.... Chuyện của chính ta.