Chương 1: Bao năm học nghệ vốn tôn sư bái thầy?

Trùng Sinh Kể Chuyện

Chương 1: Bao năm học nghệ vốn tôn sư bái thầy?

Tên khốn kiếp, phụ thân sao? Lũ ăn thịt người, hoàng tộc của ta ư? Lão thiên người có thiên nhãn để làm gì? Ngươi còn biết cho ta cái công đạo sao? Công đạo ở đâu?
Lão Thiên ngươi là tên khốn, đôi cẩu nhãn của ngươi ở đâu, mở ra, nhìn xem người nhìn xem ha...
Tiếng la ó vang vọng khắp cửu thành.
Dọc theo thành ngoại tiến về cửa hoàng cung, chính là vô tận xác chết!
Hắn Thái tử gia người sẽ kế thừa vương vị nhận truyền thừa của hoàng tộc. Người có hùng tâm tráng khí chinh chiến tứ phương bình định thiên hạ.
Không hắn không phải hắn! Hắn không là người của quốc gia này. Gia tộc này không phải của hắn?
Vương thượng kẻ giết chết cha mẹ, diệt tộc nhân của hắn! Nuôi dạy hắn trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ hôm nay.
Hắn giúp vương thượng đánh tan tứ phương càn quét loạn tặc mở rộng cương thổ trấn áp yêu sơn dã thú.
Nhưng đến hôm nay hắn mới biết sự thật về thân thế của hắn. Hắn không phải dòng dõi tộc Lý vương.
Hắn tộc nhân là minh tộc là vương hầu của Thiên Lý quốc là hậu thế của khai quôc công thần Minh Thế Thần là con trai của tội thần Minh Hành Đạo.

Huyết mạch đang chảy trong con người của hắn là của Minh Hành Đạo và mẫu thân hắn họ Lâm tên Bạch Nhược.
Mười chín năm trước khi hắn chưa đầy 2 tuổi Lý Phù dẫn theo quân đội diệt sát hơn một ngàn tộc nhân họ Minh và hàng ngàn gia nô quân sĩ chịu ảnh hưởng của Minh tộc.
"Đêm đó máu chảy thành dòng, Minh phủ không còn ai sóng sót"
Lý Phù dẫn theo quân đội trở về ban bố thiên hạ
"Minh Hành Đạo dẫn đầu Minh tộc cấu kết ngoại quốc mưu đồ tạo phản nay diệt Minh phủ tiếp đến tiêu diệt còn lại tất cả phe phái Minh tộc trảm thảo trừ căn"
Cuộc thanh tẩy dư nghiệt bắt đầu từ đó. Lý Phù mang về hoàng cung một đứa bé.
Thời gian dần trôi hoàng thành nhộn nhịp rộn rã. Thất hoàng tử Lý Thiên Tướng thể hiện được cốt khí Anh hùng văn thao võ lược bỏ qua tất cả hoàng huynh hoàng đệ trở thành thái tử vương triều Lý gia.
Nhưng không đến một năm khi tiếp xúc đến những căn cơ quốc gia những bí mật gia tộc. Thiên Tướng biết dần đến nhiều điều bi ai trong thiên hạ. Hắn không cho phép có sự bất công!
Có sự giả dối trong từng án oan!
Lật ngược lịch sử hắn tìm đến Minh Hoàng Đạo. Tìm đến Minh gia, tìm về thân thế thật sự của hắn. Hắn biết Lý Phù cứu hắn ở cái đêm Minh phủ bị diệt nuôi dạy hắn trở thành thái tử gia.

Nhưng tại sao?
Tại sao cứu hắn, nuôi dạy hắn, yêu thương hắn? Tất cả vì cái gì?
Ông trời ơi!
Đứng tại Minh phủ từ đường còn đậy bụi bặm hắn không biết phải làm gì hơn gào thét. Quyết tâm báo thù cho cha mẹ, cho dòng tộc hắn chưa hề nhận thức?
Nước mắt chảy xuôi, quỳ gối, đoản kiếm trong tay hắn đâm về trái tim mình. Hắn muốn chết. Hắn muốn mãi mãi nhắm mắt lại.
Không muốn, hắn không muốn giết chết người nuôi nấng hắn bao nhiêu năm. Hắn không muốn báo thù cho những người thân của hắn, những người hắn chưa từng gặp, có thể đã gặp nhưng hắn chưa từng nhận thức.
Những giọt huyết đõ thẫm chảy xuôi chìm vào nơi từ đường. Đôi mắt hắn nặng dần để bóng đêm ngã xuống.
Cứ thế này là tốt nhất hắn nghĩ vậy.
Thời gian trôi qua.
Hắn quên rồi, quên hết rồi hắn quên tất cả!
: Ta là ai? Ta đang ở đâu?
: Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Hắn không ngừng hỏi.
Nhà của ngươi. Ngươi là con trai của ta tên là Dạ Khuyết!
Một đôi mắt, tối hơn cả bóng đêm ở đây nữa.

: Bây giờ ta phải làm gì? Hắn hỏi thêm.
"Chứng minh!"
Chứng minh cái gì? Tại sao ta phải chứng minh? Để làm gì? Từng câu hỏi của hắn gầm vang.
"Ngươi là ngươi! Đi tiếp đi."

Bầu trời tối hơn không? phải là sáng hơn! màn đêm rõ ràng sáng hơn rồi. Đôi mắt hắc ám kia không còn nữa, rõ là vậy.
Mờ dần, bóng đêm cũng mờ dần. Hắn mở đôi mắt ra miệng còn lẩm bẩm "Dạ Khuyết". Tay của hắn nhiều hơn một thanh hắc kiếm, mắt của hắn có vẻ đen hơn. Mái tóc có vẻ cũng đen hơn, làn da bến đen rồi.
Hắn không để ý.
Chứng minh, ta phải chứng minh cái gì?
Hắn không ngừng tư duy lấy.
Nhà của ta. Minh phủ!

Báo thù để chứng minh ta là Dạ Khuyết ta không phải Thiên Tướng.
Haha
Lần đầu tiên hắn thấy thanh minh sau khi biết rõ thân phận mình. Lồm cồm bò dậy hắn thấp mình quỳ xuống ba lạy về phía từ đường.
Róc rách róc rách, có tiếng nước chảy trong từ đường tràn ra, nước màu trắng sáng bóng dần chảy vào không phải chảy vào là dung nhập cùng với cơ thể của hắn. Tê, run rẩy khoan khoái mát lạnh.
Rất tuyệt. Cơ thể đang mạnh dần từng bắp thịt đang siết chặt hơn. Khí tức mạnh hơn.
Đột phá sao hắn nhếch môi. Nửa năm về trước hắn cũng đã là thần tướng đại Viên mãn trở thành đệ nhất thiên hạ. Không người có thể địch. Nay đột phá là sẽ đến cảnh giới trong truyền thuyết u linh giả cảnh gới ư.
Thiên hạ hôm nay ai có thể cản bước ta báo thù?
Một người một kiếm lao vút ra khỏi toà phủ đệ tiến về hoàng thành trong bóng tối.
Một kiếm trảm xuống một đầu.
Không ai có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, quá nhanh. Quân lính trên thành nao run rẩy.
Đánh chuông báo động có người xông thành, triệu tập quân đội để trấn áp kẻ to gan.
Không lâu sau có tám bóng người lao lên cửa thành. Đại tướng quân Lý Việt giận giữ gầm lên.
"Ngoan nhân phương nào dám xông hoàng thành biết tử tội còn không bó tay chịu trói sao."
Lời nói vừa dứt hắn cũng đã xông đến cửa thành chắn lại hung nhân kia. Đến gần hắn quả thật ngỡ ngàng, trước mắt không phải là thiếu niên tài tuấn Anh dũng vô song thiên hạ hôm nay đệ nhất nhân thiên hạ thái tử gia sao?
Đang muốn ngừng lại hành lễ hắn phát hiện được không đúng?
Thái tử gia thiên hạ đệ nhất uy phong lẫm liệt không giả? Nhưng quân tử dáng dấp tự uy không giận, không dính nhân gian khói bụi sao có bực này sát khí? Có thể nói là sát khí trùng thiên.
Còn là tà ác chi khí nữa, cực kỳ lăng lệ khiến hắn lạnh cả người nhưng vẫn cất cao giọng bình tĩnh hỏi.
"Thái tử gia là ai chọc giận người vậy? Xin thái tử gia bớt giận. Bản tướng quân có thể xem nhẹ chuyện đêm nay xin thái tử gia thu kiếm về."
Hắn không tin cái mặt của mình thái tử dám không cho.
Nói xong hướng mắt nhìn lên người thiếu niên trẻ tuổi.
Ánh mắt kinh sợ nổi lên. Vội vàng vung kiếm ngăn cản nhưng hắn nào ngờ được thanh kiếm đã đâm xuyên cơ thể hắn.
Phốc.
Một ngụm máu tươi phun ra hắn gầm lên hỏi
"Tại sao? Ngươi tại sao?"
"Tại ngươi họ Lý."
Dạ Khuyết âm thanh vang vọng cửa thành.
Trên thành còn lại 7 tên tướng quân cùng quân sĩ gác thành cũng giật mình tỉnh lại. Thái tử gia! Giết tướng quân vì họ Lý.
Ây.
"Sao có thể, sao thành ra như thế được? Không phải người nhà sao?"
Đại não quay cuồng không hiểu. Nhưng cũng không để bọn hắn suy nghĩ nhiều bóng đen kia cũng đã vụt lên đến trên tường thành hướng về bọn họ sát khí vút lên.
Là tướng quân kẻ nào không từng chinh chiến sa trường kẻ nào không là hung thần sát tướng.
Há lại sợ thiếu niên mới lớn cho dù đó có là thiên hạ đệ nhất nhân.
Bảy người lao lên cũng đã hợp làm một chỗ theo quy luật nào đó tất nhiên làm cho bọn hắn khí tức tắc thì tăng lên đến thần tướng cảnh Viên mãn cũng không kém.
Một kiếm bảy người cùng chém oanh ra về phía bóng đen lướt tới. Có thể nghĩ một kiếm bổ ra uy lực bậc nào.
Rầm. Bảy người bay ngược về miệng còn chảy xuôi một dòng máu tươi.
Bóng đen kia còn không dừng vẫn như cũ lao lên chém giết vị kia vừa rơi xuống mặt đất.
Đầu và đất chạm vào nhau nhưng thân vẫn còn đứng. Quỷ mị vô cùng thân Pháp trong thời gian ngắn cũng chém rơi sáu cái đầu còn lại.
Không phải bảy vị tướng quân yếu, không phải trận Pháp có sơ hở chỉ là kẻ giết bọn họ đã không còn là thái tử gia nữa?
Một thân Pháp lực mạnh mẽ vô cùng, thân Pháp cùng kiếm tích diệu vô cùng. Cuối cùng bọn họ chỉ rơi đầu trong bỡ ngỡ cũng hoảng sợ.
Đêm khuya nội thành không bóng người. Lần lượt có từng tiểu đội đi tuần đèn đuốc sáng rọi cả nửa con đường. Có bóng đen trong ánh sáng loé lên từng từng tiểu đội ngã xuống. Máu dần ngấm dần lan vào. Tanh.
Trước cổng cung trăm tên hộ vệ ngã xuống. Cửa cung bị một kiếm phá toái.
"Loạn, hoàng cung cũng có người giết vào?"
Sáng rực hoàng cung. Lũ lượt quân Sỹ trùng vây lại cửa hoàng cung. Là vây lại thái tử gia. Cao thủ hoàng tộc đều tề tụ lên. Nhìn xuống thái tử. Lý Phù cao giọng:
"Sao phải cố chấp chứ? Làm thái tử không phải thiên hạ này là của con ư?
Ta còn tưởng rằng ngươi rất thông minh đâu này! Ai Za.
Dù sao huyết mạch của kẻ phản bội đúng là không bỏ được a. Cha con các ngươi đúng là giống nhau a.
Ta đúng là hồ đồ rồi. Hahaha"
Nói đến rất đau lòng và đầy nghĩa khí nhưng ai cũng nhìn ra đường thánh thượng cũng rất vui vẻ. Dù rằng có người cầm kiếm giết vào hoàng cung, dù là đứa con hắn nuôi nấng bao nhiêu năm. Không ai hiểu được hắn.
Tâm tư hoàng đế nào đơn giản?
Hắn đứng đó vẫn lạnh lùng bỏ qua tất cả. Bỏ qua lời nói của Lý Phù bỏ qua tất cả ánh mắt của cao thủ lý gia, của quân lính thiên hạ.
Hắn nhìn lên bầu trời, ngắm lấy ánh trăng dần tắt hay ít chút ánh sáng mới lên. Bình minh lên.
"Kết thúc đi."
Vừa dứt lời kiếm thẳng hướng Lý Phù đâm qua.
Lý Phù thân đế thượng của quốc gia lấy tu võ trị quốc này phải đâu kẻ thường. Không phải bọn tướng quân có thể so với.
Hắn nhẹ người lách mình thế mà né qua chiêu vừa rồi của dạ khuyết. Không có ý tứ tiến lên quần thảo cùng Dạ Khuyết. Kéo dãn cách xa với dạ khuyết hắn từ từ nói
"Không tệ, không tệ. Có bực này tu vi không uổng có kiêu ngạo báo thù. Haha
Nhưng, như thế hình như chưa đủ a. Vồn liếng còn hơi ít.
Nên chỉ như ánh nến loé lên rồi tắt nhanh trong cơn giông tố thôi.
Lý Tề Thiên ngươi trước tiên đi ra chỉ điểm đồ nhi của ngươi. Phải cẩn thận chỉ điểm cho hắn."
Một kẻ tóc rối rối bước ra hơi khom mình với thánh thượng. Hắn từ từ đi đến gần thái tử.
'Ngươi không nên quay về a đồ nhi. Ngươi nên lẩn vào nhân gian sống cuộc sống an nhàn mới là. Ngươi biết vì ngươi có bao người phải chết không?
Có bao gia đình li tán không. Không nên a. Dạy ngươi bao nhiêu năm, chiếu cố ngươi là không nên a... Bây giờ có lẽ ta nên làm!
Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới là. Cho ngươi tề tụ với cha mẹ ngươi.
Phản tặc."

Lời nói vừa dứt khí cơ quanh người hắn cũng từ mạnh mẽ lên. Kéo lên đến vượt qua Dạ Khuyết hồi lâu mới dừng lại.
Giờ đây bóng đêm gần tàn rồi chân chính tu vi của hắn cũng không phải là thần tướng cảnh mà là u linh giả như mặt trời mới mọc trong nhận thức của tất cả mọi người xung quanh.
Đã không ít kẻ rầm rì nghị luận.
"Không đơn giản a. Hoàng tộc đúng là hố sâu không đáy a. Cảnh giới trong truyền thuyết cũng có kẻ tu luyện ra đến."
"Hôm nay nếu không phải thái tử gia cũng đột phá tu vi ít người có thể áp đầu hắn được e là không người dám nghĩ hoàng tộc có loại quái vật này a."
"Thái tử vừa đột phá u linh không lâu. Nhưng Lý Tề Thiên thật là sâu không lường được."
Hoàng tộc còn cao thủ che lấp như vậy không? Ai cũng không dám chắc. Nhưng thánh thượng chắc chắn tu vi cũng là u linh giả. Những không có người biết hắn cảnh giới gì. Bởi vì chưa ai nhìn thấy hắn xuất thủ. Hay cũng có lẽ kẻ thấy hắn xuất thủ cũng đã chết.
Nội tâm mọi người một cảnh hỗn loạn. Vừa mừng vừa sợ. Mừng là hoàng tộc mạnh mẽ hôm nay kẻ phản loạn bị diệt và thiên hạ lại thái bình. Nhưng sợ cũng bởi vì hoàng tộc quá mạnh mẽ.
Ngày thường có mấy vị vương hầu tướng quân các loại cũng ý thế đè ép thánh thượng một đầu, cũng bởi vì thấy được cũng chỉ là thần vương cảnh cao thủ hoàng tộc cũng như cao thủ bình dân. Ý nghĩ vừa lên một trận rùng mình.
Nói đến thì chậm diễn biến thì nhanh. Lý Tề Thiên vừa nói xong Dạ Khuyết con mắt hơi co lại. Nhưng tâm bất định, kiếm bất tình. Hắn lạnh lẽo thanh âm trả lời.
"Ta bao năm học nghệ, vốn tôn sư bái thầy. Ta kính trọng kẻ giết cha mẹ ta. Ta quỳ lạy kẻ diệt gia tộc ta. Ta thế là cũng đủ lâu trong ảo mộng rồi.
Nay ta dùng kiếm báo sư lấy máu tẩy lễ vì Minh tộc thanh danh vì cha mẹ sinh hài. Vì ta một đời mới vĩ đại."
"Nên tất cả tất cả máu tươi phải dùng tế kiếm của ta."
Nói xong lướt thẳng Lý Tề Thiên xông lên.