Chương 4: NỤ HOA HÉ NỞ

Trác Ngọc

Chương 4: NỤ HOA HÉ NỞ

Chương 4: NỤ HOA HÉ NỞ

Từ ngày có Đường Thiên, cuộc sống trong cái nhà giam này của ta bớt buồn tẻ đi rất nhiều.
Tên hài tử đáng ghét hắn, ngoài việc cứ mở miệng là gọi ta một tiếng Bình Nhi, hai tiếng Bình Nhi, khiến máu nóng trong người ta sôi sục, thì có lẽ cái gì cũng tốt. Tốt không phải do tính cách con người hắn tốt đẹp, mà bởi cái cách hắn đối xử với ta quả thực rất tốt. Hắn còn đặc biệt đem cho ta vài bộ y phục màu trắng đúng theo ý thích của ta để thay đổi.
Hàng ngày, hắn đều đến chơi với ta, dạy ta luyện kiếm. Cứ thế theo thời gian, võ công của ta cũng có những tiến bộ vượt bậc, tình cảm giữa ta và hắn cũng tốt hơn. Miễn cưỡng đồng ý để Đường Thiên hắn gọi một tiếng Bình Nhi, nhưng đương nhiên, trong lòng ta luôn cho rằng, hắn là một đệ đệ tốt.
Một thiếu gia, quý tử của giáo chủ ma giáo thuộc hàng nhất đẳng trong giang hồ, được thương yêu chiều chuộng như hắn, ta cứ ngỡ hắn thực sự không biết buồn phiền là gì. Thế nhưng, có lẽ ta đã nhầm. Càng bất ngờ hơn khi ta biết rằng hắn vốn không biết chữ!
Hôm đó, Đường Thiên đến chỗ ta muộn hơn thường lệ. Trên tay hắn cầm một con châu chấu được tết bằng cỏ thơm. Không nói nhiều như mọi khi, lần này hắn chỉ lặng lặng đi vào góc động, ngồi trên đống rơm khô, khuôn mặt có vẻ mang nhiều tâm sự.
Ta đến gần, ngồi xuống bên cạnh. Tay hắn vẫn mân mê con châu chấu, không nói gì. Ta cũng im lặng, cho rằng lúc này không nên cãi nhau với hắn một trận như mọi khi. Vốn là ta và hắn vẫn luôn khắc khẩu, nhưng ta cũng đủ nhạy bén để hiểu đây không phải là thời điểm thích hợp để lên tiếng châm chọc một chút nào.
Đường Thiên ngồi yên như thế một hồi lâu, bỗng đưa tay chìa con châu chấu về phía ta.
Giọng hắn buồn buồn:
- Bình Nhi, cho ngươi này!
Không đưa tay cầm con châu chấu, ta chỉ nhìn hắn, nói:
- Nãy giờ thấy ngươi ngắm nó kỹ như vậy, chắc là ngươi thích nó lắm. Thích vậy sao còn đem nó cho ta?
Hắn ngước mắt nhìn ta, nhưng giọng thì lại càng chùng xuống:
- Ta thích con châu chấu mà mẫu thân làm cho ta chơi khi ta còn nhỏ. Còn con châu chấu này là do chính ta làm.
Ta vẫn chưa hiểu vấn đề, vừa đưa tay cầm lấy con vật đáng yêu bằng cỏ trên tay hắn, ngây ngô hỏi:
- Ngươi thích như vậy, sao không nói mẫu thân ngươi làm cho một con nữa?
- Mẫu thân ta mất rồi.
Hắn nói tiếp, giọng đã có vẻ nghèn nghẹn:
- Mẫu thân ta mất năm ta lên tám tuổi, cũng đã được ba năm rồi.
Ta bỗng dưng thấy tay chân mình vụng về, không biết phải làm sao để an ủi hắn. Có lẽ là hắn đang buồn lắm, nhớ mẫu thân lắm. Tâm tư này, ta hiểu hơn ai hết. Nhưng có lẽ hắn còn thê thảm hơn ta. Phụ thân bị giam cầm, nhưng ít ra, ta cũng còn có thể hy vọng một ngày cứu được phụ thân, cả gia đình sẽ được đoàn tụ. Nhưng còn hắn...
Ta vốn định nói một vài câu dễ nghe, để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng một tiểu nha đầu từ sau biến cố gia đình, vốn luôn cố dồn nén tình cảm để tạo ra cái vẻ ngoài lạnh lùng như ta, quả thực là quá vụng về để an ủi hắn. Không chừng nói ra câu nào, lại làm hắn buồn tủi hơn thì chẳng phải phản tác dụng hay sao?
Cuối cùng, chẳng hiểu thế nào mà ta buột miệng:
- Ngươi buồn lắm hả?
Miệng hắn rõ ràng là có nhếch lên một nụ cười, nhưng ta nhìn thế nào, cũng không thể nhìn ra được là hắn đang cười:
- Ta thực là rất nhớ mẫu thân.
- …
- Hôm nay là ngày giỗ lần thứ ba của mẫu thân ta.
Tay ta mân mê con châu chấu mà Đường Thiên đã làm, không biết trong cái hoàn cảnh này, ta phải nói làm sao để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn tiếp tục kể, mắt đã bắt đầu rơm rớm nước, nhưng ta vẫn không thấy nó chảy ra:
- Nhiều lúc, ta rất ghét phụ thân
- …
- Mẫu thân ta vốn không thích chém giết. Người chỉ muốn cả nhà được sống một cuộc sống yên bình, không có máu, không có lo sợ.
- Có một lần, phụ thân ta ra ngoài lo đại sự, ta bắt gặp mẫu thân đang ngồi khóc. Người đang may áo cho ta, mũi kim đâm vào tay mà cũng không hề hay biết.
- Mẫu thân nói với ta, người rất lo cho phụ thân. Phụ thân giết nhiều người như thế, không chỉ người giang hồ, mà cả dân chúng lương thiện cũng đều oán thán, sẽ có rất nhiều người muốn giết phụ thân để báo thù.
- Mẫu thân ta rất lo cho sự an nguy của phụ thân, lại càng buồn phiền vì phụ thân phạm quá nhiều tội ác. Người có nói với phụ thân, nhưng phụ thân luôn gạt đi, bảo nam nhân phải làm nên đại sự.
- Mẫu thân ta cứ sống trong tâm trạng như thế mà tích tụ u uất, lâm bệnh nặng rồi qua đời.
- Lúc mẫu thân mất, phụ thân ta cũng đau buồn lắm, mấy ngày liền ngồi bên quan tài của mẫu thân. Nhưng cái chết của mẫu thân rõ ràng do ông gián tiếp gây ra.
- Ta thực sự rất muốn hận phụ thân, nhưng trước lúc mẫu thân lâm chung, luôn dặn ta không được oán trách ông. Ông dù gì cũng là phụ thân ta, là người thân duy nhất trên đời này của ta.
- Nhưng ta quả thật không thể không hận. Bình Nhi, ngươi nói xem, ta phải làm thế nào thì mới đúng?
Ngồi im lắng nghe, ta lặng người.
Con người này của Đường Thiên, quả thật nửa năm qua ta chưa bao giờ nhìn thấy. Ta chỉ biết, hắn luôn muốn chọc tức ta, chọc ta đến phát điên phải cãi nhau với hắn. Đâu ngờ được rằng, đằng sau cái vẻ ngoài đáng yêu và đáng ghét đó, nội tâm hắn lại đau khổ như vậy.
Lần đầu tiên, ta thật nhẹ giọng nói với hắn:
- Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân ngươi, hay là ngươi viết một lá thư, sau đó đem ra mộ của người mà đốt. Ta tin là mẫu thân ngươi nhất định sẽ đọc được.
Im lặng hồi lâu, lát sau hắn lên tiếng, giọng bối rối:
- Ta... ta không biết chữ.
Ta há hốc miệng nhìn hắn. Quả thật là điều ta không nghĩ đến. Một đại thiếu gia như hắn mà lại không biết chữ sao? Quá ngạc nhiên, ta bất ngờ líu lưỡi, không nói được gì.
Hắn lại nói:
- Thực ra không phải là ta không biết chữ nào, nhưng không đủ để ta viết một lá thư cho mẫu thân.
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
- Lúc mẫu thân ta còn sống, có lén dạy cho ta viết vài chữ, nhưng từ khi người mất đi, thì không còn ai dạy cho ta nữa.
- …
- Ngươi ngạc nhiên sao? Phụ thân ta là người chỉ biết tới chém giết. Ông cho rằng, đã là nam nhân mà học chữ nghĩa văn chương thì sẽ khiến cho con người mềm yếu đi, không thể làm nên đại sự. Vì vậy, ông không cho ta học chữ.
Im lặng một hồi, ta ngập ngừng:
- Đường Thiên, ngươi... có muốn ta dạy ngươi viết chữ không?
Hắn mở to đôi mắt trong veo nhìn ta, rồi lại như nhớ ra điều gì đó, miệng hơi mỉm cười:
- Ta quên mất, Bình Nhi là ái nữ của Lăng thừa tướng, đương nhiên trong bụng phải một bồ văn chương.
Ta ngại ngùng:
- Thực ra là cũng chỉ đủ để dùng thôi. Năm năm nay, tuy mẫu thân vẫn ép ta ngày ngày luyện chữ, đọc kinh thư, nhưng tâm tư ta vẫn để ở kiếm pháp. Ta luôn cho rằng, chỉ có luyện kiếm thật giỏi mới có thể quay về cứu phụ thân ra.
Khuôn mặt Đường Thiên đã đỡ khó coi hơn trước. Hắn nhìn ta, lần đầu tiên thấy ánh mắt hắn thật dịu dàng:
- Vậy từ nay, ta dạy ngươi luyện võ, ngươi dạy ta viết chữ, được không?
Trong phút chốc, ta bỗng biến thành một đứa trẻ con như Lăng Phi, chìa ngón tay nhỏ nhất ra, đòi móc nghéo như một khế ước đã được đóng dấu và có hiệu lực ngay từ thời điểm này.
Đường Thiên bật cười. Bây giờ, ta thấy nụ cười của hắn trông thật đáng yêu, không còn cái vẻ gian xảo như trước giờ ta vẫn nghĩ nữa. Có lẽ, ta đã hiểu hơn về con người hắn, cũng không còn khó chịu khi hắn gọi ta hai tiếng “Bình Nhi”, không còn ghét khi hắn luôn chọc ta tức giận.
--oOo --
Đường Thiên chạy xộc vào, trên tay hắn cầm một con diều hình cánh bướm, khuôn mặt ra vẻ hớn hở vô cùng.
- Bình Nhi, hôm nay đi thả diều với ta nhé. Ngươi xem, ta làm con diều này có đẹp không?
Ta bỗng dưng đơ người, ngơ ngác nhìn hắn:
- Đi thả diều? Ta được ra ngoài sao?
Gãi gãi đầu, khuôn mặt hắn tỏ ra đau khổ:
- Nhưng ngươi phải hứa với ta là không được chạy trốn nhé. Nếu không, ta sẽ bị phụ thân đánh chết.
Bị nhốt trong hang động này đã hơn nửa năm, đến cả ánh mặt trời cũng không được nhìn thấy. Được ra ngoài với ta bây giờ là một điều quá tốt. Đương nhiên, ta muốn sẽ thừa cơ hội trốn đi, về tìm mẫu thân và đi cứu phụ thân. Nhưng, ta đương nhiên càng không muốn Đường Thiên vì ta mà bị phụ thân đánh chết. Tâm trạng vừa vui, lại vừa có vẻ gì thất vọng, ta gật đầu, không nhìn hắn.
Đường Thiên đưa ta đến một ngọn đồi gần đó. Lâu ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời, mắt ta vẫn chưa thể làm quen ngay được, cứ phải nhíu lại. Khuôn mặt bây giờ trông thật đau khổ vô cùng, nhưng cũng lại thực hạnh phúc.
Đường Thiên như đã nghĩ đến vấn đề này trước. Hắn mang theo một cây dù, vừa đi bên cạnh che cho ta, vừa tủm tỉm cười.
Mãi một lúc lâu sau, mắt ta mới làm quen được với cảnh vật chung quanh. Ánh sáng quả là kỳ diệu, ta như được sống lại thêm một lần nữa, tự dưng có cảm giác muốn bay lên giữa bầu trời kia, hòa mình vào thiên nhiên đầy sức sống. Nhưng rồi bản thân chợt nhớ ra, rằng ta đâu có biết bay. Miễn cưỡng, khinh công cũng chỉ giúp ta bay lên tới ngọn cây và tựa lưng vào đó. Tưởng tượng rồi thất vọng, ta đành tặc lưỡi quay lại với thực tế.
Sớm mai, gió trên đỉnh đồi lồng lộng, thật thích hợp cho việc thả diều. Đường Thiên quả là biết chọn nơi lý tưởng.
Quên mất rằng đã từ lâu không cho phép mình được thoải mái vui vẻ, chân ta cứ tung tăng chạy từ nơi này đến nơi khác. Đường Thiên chỉ ngồi yên trên một tảng đá, chống cằm nhìn ta, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu.
Trên tay cầm một bông hoa vừa hái được, ta quay lại nhìn hắn:
- Ngươi sao cứ ngồi yên ở đó? Lại đây chơi với ta!
Hắn vẫn chống cằm, giọng ra vẻ suy tư:
- Ở một nơi đủ ánh sáng thế này ta mới nhìn rõ. Bình Nhi, ngươi quả thật rất xinh đẹp.
Bỗng dưng được khen một cách bất ngờ, ta cảm giác mặt mình nóng ran. Trong phút chốc chỉ muốn bước đến băm vằm cái tên đang làm mình bối rối.
Nghĩ rằng, khuôn mặt mình bây giờ đã đỏ lên quá mức bình thường, ta đành quay mặt đi chỗ khác, cố lấy giọng bình thường để che đi sự xấu hổ:
- Bản cô nương ta vốn đã xinh đẹp từ bé, đến bây giờ ngươi mới nhận ra thì quả là đáng tiếc cho ngươi.
Hắn tặc lưỡi:
- Cũng tại trong động không đủ ánh sáng để ta nhìn thấy ngươi thôi. Nhưng không sao, bây giờ nhận ra thì vẫn còn kịp mà.
Hắn lại giở giọng chọc ghẹo ta. Ta nghiến răng, quay lại định rút kiếm phang cho hắn một nhát:
- Ngươi...
Nhận thấy nguy hiểm, hắn vội nhảy sang một bên, còn cố nói thêm:
- Ta quả thực rất thích nhìn dáng người thanh mảnh và y phục trắng muốt của ngươi trong gió. Trông thật dịu dàng đáng yêu, chẳng giống tính cánh của ngươi chút nào cả.
Nói xong, tự biết hậu quả phải gánh chịu, hắn cười giòn tan và quay người bỏ chạy. Với khuôn mặt nóng ran, vừa vì xấu hổ, vừa vì tức tối do bị hắn chọc ghẹo, ta một mực cầm kiếm đuổi theo.
Những ánh nắng của buổi sớm mai len qua kẽ lá, khẽ chiếu xuống ngọn đồi. Khung cảnh thật ấm áp vô cùng.