Chương 12: TRỰC GIÁC

Trác Ngọc

Chương 12: TRỰC GIÁC

Chương 12: TRỰC GIÁC

Thủy Linh trấn là một thị trấn phồn hoa. Người dân nơi đây đông đúc và cuộc sống đa phần đều khá giả. Vừa bước vào trấn, một không khí nhộn nhịp, sầm uất đã hiện ra ngay trước mắt bốn người chúng ta, không thua kém kinh thành là mấy.

Đỗ Tuyên có lẽ do quá đói, vội vã tìm ngay một quán trọ để nghỉ chân và chủ yếu là muốn kêu vài món ăn ngon cho buổi tối.

- “Mộc Hương lầu”! Cái tên nghe có vẻ hay đấy. Quán cũng khá tốt, chúng ta nghỉ chân ở đây được chứ các đệ?

Đỗ Tuyên dừng xe ngựa trước một tửu lầu khá lớn, người ra kẻ vào tấp nập. Món ăn ở đây có lẽ giá cũng khá đắt, ta và Lãnh Phong lại đang phải xài tiền của Đỗ Tuyên nên trong lòng cảm thấy phân vân.

Thấy chúng ta ngập ngừng, Đỗ Tuyên hiểu ý, bèn cười xòa:

- Nhị đệ và tam đệ đừng bận tâm chuyện chi phí. Số ngân lượng huynh mang theo còn không ít, cứ thoải mái một chút. Ba ngày liền chúng ta không có chỗ trú chân, ăn toàn màn thầu nên chắc ai cũng đói và mệt lả rồi. Quyết định vậy nhé!

Vừa nói dứt lời, Đỗ Tuyên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe ngựa, giúp ta đỡ Diệp Linh xuống. Vì các vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn nên việc đi lại còn rất nhiều khó khăn.

Trong khi đó, Lãnh Phong dắt Hắc Long và Tiểu Bạch trao cho tiểu nhị của Mộc Hương lầu để y mang chúng ra sân sau uống nước và ăn cỏ. Đâu đó xong xuôi, cả bốn chúng ta cùng bước vào quán, chọn chiếc bàn trên lầu hai, cạnh bên cửa sổ để có thể nhìn ngắm Thủy Linh trấn về đêm – sầm uất và náo nhiệt.

Đưa mắt lơ đễnh nhìn xuống đường, ta bất giác mơ màng nhớ lại lúc mình còn bé. Khi đó, cứ vài ngày lại được phụ thân và mẫu thân dắt đến một tửu lầu rất đẹp nằm ở trung tâm kinh thành. Tửu lầu này vốn nổi tiếng với các món ăn ngon nên được nhiều người ưa chuộng. Phụ thân rất thích món đậu hũ kho tương với mùi vị đặc trưng của nơi đó mà không một chỗ nào khác có được. Ký ức còn rõ nét như mới ngày hôm qua, vậy mà cũng đã hơn chín năm trôi qua rồi...

- Xin hỏi khách quan muốn dùng món gì ạ?

Tiếng tiểu nhị vang lên bên tai lôi ta trở về với thực tại.

Vẻ mặt của Đỗ Tuyên phấn khởi vô cùng, có lẽ do quá đói mà lại sắp được ăn ngon:

- Ở đây có những món gì vậy?

Tên tiểu nhị vắt chiếc khăn lau bàn lên cổ, rồi hăng hái đọc vanh vách tên các món ăn. Nào cá chiên xù sốt chua ngọt, nào sườn ram me, nào gà hầm hạt sen, nào ếch hấp sả,...

Đỗ Tuyên dường như không còn đủ kiên nhẫn để chờ tiểu nhị đọc hết cái danh sách dài đằng đẵng ấy, vội xua xua tay:

- Thôi thôi, có món gì ngon mang hết ra đây cho ta. Đủ bốn người ăn nhé. À, thêm một vò rượu Quế Hương lớn nữa.

Đoạn, đại ca quay sang chúng ta hồ hởi:

- Các đệ và Diệp cô nương muốn gọi thêm gì không?

Ai cũng nhìn Đỗ Tuyên, mỉm cười khẽ lắc đầu.

Khi tiểu nhị vừa quay lưng định vào bếp, thì Lãnh Phong bỗng gọi giật lại:

- Tiểu nhị, ở đây có cho thuê trọ qua đêm không vậy?

Y vội vàng quay lại, cười rạng rỡ:

- Có chứ. Tửu lầu của chúng tôi không những có phòng trọ qua đêm mà còn là phòng đẹp nhất ở trấn Thủy Linh này nữa. Khách quan muốn đặt mấy phòng để tôi chuẩn bị?

Lãnh Phong chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Tuyên đã nhanh miệng:

- Cho chúng ta ba phòng nhé. Một phòng đôi và hai phòng đơn.

Đợi tiểu nhị đi rồi, ta nhìn Đỗ Tuyên thắc mắc:

- Đại ca, sao lại là ba phòng?

Đỗ Tuyên rót nhanh tách trà đưa lên miệng. Uống xong một ngụm, cười:

- Chẳng phải Bình đệ rất thích tự kỷ một mình đó sao? Hay đệ đổi ý muốn sang ở chung với ta và Phong đệ?

Ta vội xua xua tay, nói nhanh:

- Đệ nào có đổi ý gì đâu. Chỉ là thấy đại ca quan tâm như thế, quả thật đệ rất cảm kích.

Đỗ Tuyên nhìn ta lom lom, giọng ra vẻ hờn trách:

- Huynh chẳng phải là đại ca của đệ sao? Quan tâm đến sở thích của đệ một chút thì có gì là lạ!

Ta chỉ biết cười xòa rồi lảng sang chuyện khác.

Trong lúc đó, Lãnh Phong vẫn im lặng.

Món ăn ở Mộc Hương lầu quả thực rất ngon. Sau khi đã ăn uống no say, chúng ta lại bàn bạc về chuyến đi đến núi Tuyết Sơn sẽ được khởi hành tiếp tục vào ngày mai. Đỗ Tuyên được giao nhiệm vụ ở lại tửu lầu chăm lo cho Diệp Linh, còn ta và Lãnh Phong sẽ ra trấn mua một vài vật dụng cần thiết cho những ngày bôn ba sắp tới.

Thật ra, việc sắp xếp cho Đỗ Tuyên không đi cùng cũng là vì một nguyên nhân khác. Số là từ ngày rời khỏi nhà Mạc đại thẩm ở chân núi Hoành Lâm đến giờ, ta vẫn chưa có cơ hội trò chuyện riêng với Lãnh Phong. Đỗ Tuyên lúc nào cũng kè kè bên cạnh chúng ta như hình với bóng, khiến một số việc dù rất muốn kể cho Lãnh Phong nghe nhưng ta cũng không biết phải làm thế nào, đành ngậm ngùi mà chờ đợi.

Ra khỏi Mộc Hương lầu, đập ngay vào mắt ta là những xâu kẹo hồ lô đỏ au, ngọt lịm. Chợt nhớ ngày xưa, mỗi dịp được cùng phụ thân đi chơi phố, Người vẫn hay mua chúng cho ta. Lúc đó, ta vừa ăn lại vừa không ngừng hỏi phụ thân, rằng như thế nào mà người ta lại có thể làm ra được những xâu kẹo ngon như thế. Phụ thân cười hiền, xoa đầu và từ tốn giảng giải cho ta nghe về từng công đoạn làm kẹo hồ lô, những công đoạn mà với một con nhóc bé xíu như ta ngày đó, nó thực sự phức tạp và khó nhớ vô cùng.

- Của ngươi này!

Tiếng Lãnh Phong bất chợt vang lên, cắt ngang dòng ký ức ngọt ngào. Ngơ ngác quay sang, ta bắt gặp một xâu kẹo đang chìa ra trước mặt và nụ cười thật hiền của hắn.

Ta thoáng giật mình, ngỡ ngàng. Không hẳn vì hành động bất ngờ của hắn, mà vì Lãnh Phong... hắn hình như hơi khác so với khi xưa.

Từ ngày rời khỏi làng Hoa Sơn, mang theo Diệp Linh thương tích đầy mình, ta dường như cũng vô tình ít chú ý tới Lãnh Phong hơn. Giờ đây nhìn lại, hắn đang đứng đó, trước mặt ta, chững chạc và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Mà cũng phải thôi, Lãnh Phong đã mười lăm tuổi tròn, đâu còn là Đường thiếu gia mười một tuổi mắt tròn xoe, ngây thơ và đáng yêu khi còn ở Tru Nhân giáo nữa. Trước mặt ta bây giờ đã là Lãnh Phong – người đã cùng ta trải qua một năm bôn ba xuôi ngược đầy sóng gió. Nghĩ lại thì sau một năm ấy, hắn trưởng thành cũng là lẽ đương nhiên, huống hồ ngày trước, Lãnh Phong vốn đã như một ông cụ non già trước tuổi!

Thấy ta đơ mặt sững sờ nhìn hắn hồi lâu, Lãnh Phong tỏ ra ngạc nhiên, rồi đưa bàn tay trái lên che một bên má, tròn mắt ngó ta lom lom:

- Bình nhi, ngươi sao thế? Bộ mặt ta có dính lọ nghẹ à?

Ta bật cười. Cái vẻ chững chạc khi nãy ở hắn biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại một tên nhóc Lãnh Phong vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu trước mặt.

Bèn đưa tay bẹo má hắn:

- Đúng là bị dính lọ nghẹ đấy, Lãnh công tử à. Để bổn tiểu thư lau sạch nó đi giúp công tử nhé.

Vừa nói, ta lại vừa kéo má hắn mạnh thêm chút nữa.

Bị nhéo đau, Lãnh Phong la lên oai oái, làm bộ rất đáng thương:

- Á á, bổn công tử đã có ý tốt mua kẹo cho Lăng tiểu thư ăn, vậy mà tiểu thư còn bắt nạt ta.

Nhìn hắn, ta không nhịn được mà bật cười giòn tan. Đoạn chồm người tới chộp ngay lấy cây kẹo hồ lô khi nhận thấy hắn đang có ý giấu nó sau ra lưng, la lên:

- Kẹo của ta!

Không biết có phải giả bộ hay không, chỉ thấy Lãnh Phong thở dài, chép chép miệng:

- Bình nhi, ngươi lúc nào cũng bắt nạt ta.

Nguýt một cái rõ dài, ta cũng giả bộ chẳng để ý đến hắn nữa, rồi cắn lấy một viên kẹo. Vị ngọt lịm của kẹo tan dần vào cổ họng, nhưng sao lại nghe có một cái gì đó đắng ngắt.

Lãnh Phong thấy ta đang tươi cười vui vẻ bỗng dưng khựng lại, có lẽ đoán biết được trong lòng lại nhớ tới người thân, liền nắm lấy tay ta, siết nhẹ:

- Rồi chúng ta sẽ tìm được mẹ ngươi và quay về kinh thành cứu cả cha ngươi nữa. Bình nhi, ngươi phải vững tin lên.

Giọng nói của Lãnh Phong thật ấm, nhưng bàn tay của hắn còn ấm hơn. Một cảm giác được chở che, bảo vệ như làn nước ấm áp dịu nhẹ dâng lên trong lòng ta, dễ chịu vô cùng.

Chợt nhớ ra mình đang trong bộ dạng của một nam nhân, nếu người ngoài nhìn vào thấy cảnh tượng này, có khi nào lại cho rằng hai gã nam nhân đang tay trong tay giữa phố này có vấn đề gì chăng. Nghĩ thế, ta bèn vội vàng rút tay lại.

Thấy hành động bất ngờ của ta, Lãnh Phong có vẻ ngỡ ngàng, gương mặt thoáng nét buồn.

Sợ Lãnh Phong hiểu nhầm hành động của mình, ta lại vội vàng giải thích, giọng có vẻ lắp bắp:

- Không phải... không phải như ngươi nghĩ đâu Lãnh Phong... Ta... ta đang trong bộ dạng của một nam nhân, nếu... nếu người ngoài nhìn thấy thì... thì...

Lãnh Phong ớ người ra, nhưng rất nhanh, hắn bật cười. Ánh mắt nhìn ta như phát hiện ra một điều gì đó thú vị lắm.

Bị hắn cười chọc quê, ta không biết nên khóc hay nên cười, nhất thời khuôn mặt rất khó coi. Ta tiện tay nhéo vào hông hắn một cái thật mạnh, rồi mặc kệ hắn đang la oai oái, liền quay người bỏ đi trước, cố giấu khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì thẹn của mình.

Phá sau lưng, Lãnh Phong vội vã chạy theo.

Hai chúng ta lại sánh bước ngang nhau...

- Lãnh Phong này!

Không nhìn Lãnh Phong, ta vẫn bước đều, giọng nhẹ bẫng.

- Hả?

- Có thật sẽ tìm được mẫu thân và cứu được phụ thân ta không?

- Có chứ. Ta sẽ cùng ngươi tìm cho đến lúc gặp được người thân của ngươi, dù cho phải đến cùng trời cuối đất.

Bàn tay Lãnh Phong lại siết lấy tay ta, dường như còn chặt hơn khi nãy.

- Có một chuyện ta muốn kể cho ngươi nghe, mà dạo gần đây không có cơ hội.

- Chuyện về Mạc đại thẩm đúng không?

Ngạc nhiên, ta khựng người lại nhìn Lãnh Phong:

- Sao ngươi biết?

Hắn mỉm cười vẻ rất thản nhiên, lại kéo tay ta bước tiếp:

- Nhìn thái độ của ngươi là có thể dễ dàng đoán ra mà. Hơn nữa, vợ chồng Mạc đại thúc đối xử với ngươi cũng rất đặc biệt.

Trong giọng nói của ta tỏ rõ sự thán phục:

- Ngươi thật tinh ý. Mạc đại thẩm thực ra là biểu tỷ của mẫu thân ta. Lúc thẩm ấy theo Mạc đại bá đến núi Hoành Lâm sinh sống thì mẫu thân ta còn rất nhỏ. Nghe nói là Mạc đại thẩm nhận ra mẫu thân vì mẫu thân rất giống bà ngoại.

Lãnh Phong cười:

- Và thẩm ấy nhận ra ngươi cũng vì ngươi rất giống mẹ đúng không?

- Ừ. Thẩm ấy nói ta rất giống mẫu thân...

Ngừng một lát, ta nói tiếp:

- Mạc đại thẩm còn bảo Lăng Phi rất xinh xắn đáng yêu, nhưng nó không giống mẹ. Theo như mẫu thân ta nói với thẩm ấy thì nó càng lớn càng giống phụ thân ta...

- Rồi ngươi sẽ mau chóng gặp lại mẫu thân và Lăng Phi thôi.

- Thật không?

- Thật!

- Lãnh Phong, ta tin ngươi!

Hai bàn tay vẫn siết chặt lấy tay, không ai nhìn ai, chân bước nhẹ, những lời tâm sự về nỗi nhớ người thân cứ trào ra, bất tận.

Màn đêm buông xuống một cách nặng nề, nhưng ánh sáng của những ngọn đèn trong khu chợ về đêm lại tỏa rạng như một niềm tin ấm áp.

--oOo --

Đến tầm giữa giờ Tuất, ta và Lãnh Phong mới về đến Mộc Hương lầu. Đỗ Tuyên cùng Diệp Linh đang ngồi trò chuyện quanh chiếc bàn gỗ đặt ở giữa phòng, trên bàn là một ấm trà còn nóng hổi. Thần sắc của Diệp Linh trông đã khá hơn trước rất nhiều.

Thấy chúng ta, Đỗ Tuyên thở dài, trách nhẹ:

- Cuối cùng thì hai người cũng chịu về rồi đấy à?

Lãnh Phong chỉ mỉm cười.

Ta liền đưa ngón tay chỉ những thứ lỉnh kỉnh trên tay Lãnh Phong, cùng một bọc lớn mình đang cầm, nhìn Đỗ Tuyên có ý giải thích:

- Con đường phía trước có lẽ không tìm được thức ăn hay quán trọ, chúng đệ phải đi mua rất nhiều lương khô và những vật dụng cần thiết. Đại ca, huynh xem, đệ còn phải đi mua cho Diệp cô nương vài bộ y phục nữa.

Dứt câu, ta làm ra vẻ giận dỗi khiến Đỗ Tuyên cười xòa:

- Được được, ta biết rồi. Ta lỡ lời, nhị đệ đừng để bụng.

Diệp Linh đã đứng lên khỏi ghế, nhìn chúng ta ngập ngừng nói:

- Lăng huynh! Lãnh huynh! Đỗ huynh! Thật phiền cho các huynh. Tôi và các huynh vốn chẳng hề quen biết nhau, vậy mà các huynh phải bận lòng vì tôi nhiều quá. Tôi thật tình cảm thấy... cảm thấy rất ái ngại...

Nghe vậy, Đỗ Tuyên bật cười, nhẹ nhàng đáp:

- Diệp cô nương quá lời rồi. Chúng ta gặp được nhau cũng coi như có duyên. Trước lạ sau quen, cô nương cũng đừng nên bận lòng nhiều như vậy.

Thấy Diệp Linh còn bối rối, không khí lại có phần ngượng ngập, ta cười cười góp lời:

- Đại ca nói đúng đấy. Diệp cô nương đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ cô nương đã không còn người nào thân thích, hãy xem ba người chúng ta là đại huynh của cô nương, có việc gì thì cứ nói, đừng ngại nhé.

Đoạn quay sang Lãnh Phong:

- Đúng không, Lãnh Phong?

Lãnh Phong mỉm cười, nhẹ gật đầu.

Đôi mắt Diệp Linh đã nhòa lệ, không biết vì cảm động hay vì cô đang nhớ bà nội của mình:

- Diệp Linh thật không biết lấy gì để báo đáp ơn đức của các huynh. Mọi người đừng gọi Diệp Linh là Diệp cô nương, cứ gọi “Linh muội” là được rồi.

Tất nhiên, chúng ta đều vui vẻ đồng ý. Đỗ Tuyên nhìn Diệp Linh trìu mến:

- Linh muội, muội cũng có thể gọi chúng ta là Tuyên ca, Bình ca và Phong ca là được rồi. Như thế có vẻ thân mật hơn.

Diệp Linh “dạ” một tiếng rồi cuối đầu e thẹn.

Cô gái này quả thực rất nhu mì, hiền thục, đủ làm bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Thảo nào Đỗ Tuyên có vẻ khác lạ như thế.

Đêm cũng đã khá khuya. Ta liền giục Diệp Linh về phòng, sẵn tiện mang mấy bộ y phục mới mua qua phòng cho cô ấy. Số là nãy giờ, mãi trò chuyện, chúng ta quên mất rằng đang “lấn sân” sang phòng của Đỗ Tuyên và Lãnh Phong.

Bấy giờ, Diệp Linh di chuyển cũng đã khá hơn, không còn khó nhọc như trước nữa. Thật đáng mừng cho cô ấy.

Về đến phòng, cô mở túi y phục ra xem rồi cảm ơn không ngớt, đến nỗi đến chính ta cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Chỉ là vài bộ y phục thôi mà, có gì to tát đâu cơ chứ.

- Linh muội, muội xem có cần gì nữa không, để ngày mai trước khi lên đường, ta sẽ tranh thủ tìm mua cho muội.

Tay rót trà, Diệp Linh miệng mỉm cười e thẹn, ánh mắt nhìn ta long lanh có vẻ gì khác lạ:

- Như thế này đã quá đủ rồi. Bình ca, huynh thật chu đáo!

Chẳng hiểu sao, cái nhìn của Diệp Linh làm ta có cảm giác hơi... bất an. Kiếm cớ cáo từ rồi quay lưng định trở về phòng mình, thì giọng của cô lại vang lên, rất nhẹ:

- Bình ca!

Ta giật thót cả người, ngập ngừng quay lại:

- Muội còn cần ta giúp gì không?

Diệp Linh chợt bước về phía ta, được vài bước hình như vết thương lại trở chứng khiến cô suýt ngã nhào. Theo quán tính, ta vội vàng chạy tới đỡ lấy cô. Bỗng phát hiện ra Diệp Linh lúc này... dường như đang nằm gọn trong vòng tay ta. Nhưng cứ nghĩ đơn giản là nữ nhân với nhau, ta không để ý lắm, liền đỡ Diệp Linh ngồi lên giường.

Bất chợt, cô chìa ra trước mặt ta một chiếc khăn tay bằng lụa mỏng màu trắng rất đẹp, trên có thêu nổi một cành hoa sen trắng. Hóa ra là chiếc khăn lúc chiều ta đã đưa cho Diệp Linh khi ngồi trên xe ngựa.

Giọng Diệp Linh nhỏ nhẹ, có đôi nét ngượng ngùng:

- Bình ca, gửi lại huynh chiếc khăn. Trong lúc huynh và Phong ca ca ra ngoài, muội đã giặt sạch nó rồi.

Ta mỉm cười, thản nhiên đưa tay đón lấy chiếc khăn rồi cất trở lại vào trong tay áo.

Cô lại lên tiếng, giọng ngập ngừng:

- Muội có chút thắc mắc, không biết có tiện hỏi Bình ca hay không?

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, ta vô tư đáp:

- Muội cứ hỏi đi, đâu có gì không tiện chứ.

Diệp Linh cuối mặt, tay mân mê tà áo:

- Huynh là nam nhân, chắc không dùng chiếc khăn tay rất nữ tính này. Có phải...

Cô bỗng im lặng.

Ta giật nảy mình. Không lẽ, Diệp Linh đã phát hiện ra ta là thân nữ nhi?

Nghĩ thế, nhưng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nhìn cô thản nhiên đáp:

- Ta vẫn chưa hiểu ý muội. Muội có thể hỏi rõ hơn không?

Diệp Linh vẫn mân mê tà áo, có vẻ dùng nhiều lực hơn lúc nãy, vì nó đã nhăn thành nếp trong bàn tay cô:

- Muội muốn hỏi, có phải chiếc khăn tay này là của một nữ nhân trao cho huynh làm tín vật hay không?

Nói xong, khuôn mặt Diệp Linh dường như ửng hồng, nhưng cũng có thể không phải. Vì cô vẫn cúi mặt xuống nên thực sự ta không nhìn rõ lắm.

Nghe vậy, trong lòng ta khẽ thở phào. Thì ra Diệp Linh chỉ hiểu nhầm nó là tín vật đính ước tình yêu của một nữ tử nào đó đã trao cho ta, chứ không phải đã phát giác ra ta đích thị là một nữ nhân.

Trong lòng đã thoải mái, nhẹ nhõm hơn nhiều, ta lập tức nở nụ cười thân thiện:

- À không. Chắc Linh muội còn nhớ câu chuyện về người biểu muội mà ta kể lúc chiều chứ? Chiếc khăn này chính là của muội ấy.

Diệp Linh cũng cỏ vẻ như vừa thở phào rất nhẹ. Ta còn đang cảm thấy khó hiểu thì câu nói của cô đã lôi ta ra khỏi những suy nghĩ mông lung đó.

- Bình ca, đường kim mũi chỉ trên chiếc khăn tay rất sắc sảo. Vừa thanh cao lại uyển chuyển, mềm mại vô cùng. Từ nhỏ, muội đã được bà nội dạy cho thêu thùa làm kế sinh nhai, nhưng quả thật muội cũng không thể thêu được một chiếc khăn hoàn hảo như thế. Tay nghề của biểu muội huynh chắc phải rất khá.

Câu nói ấy vô tình làm trái tim ta bỗng dưng nhói lên, vội vàng cầm tách trà đưa lên miệng vờ uống để che đi biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Từ nhỏ vốn chỉ yêu kiếm pháp và không thích thú gì với việc thiêu thùa may vá thì làm sao ta có thể thêu được một chiếc khăn tay tuyệt mỹ như vậy. Những nét thêu tinh tế và mềm mại thế này chỉ có thể là của mẫu thân làm ra mà thôi. Đó cũng là vật kỷ niệm duy nhất của mẫu thân mà ta còn giữ được bên mình, sau khi bất ngờ bị tên lão Tứ bắt đi. Bây giờ nghe Diệp Linh vô tình khơi lại, bao kỷ niệm với mẫu thân cứ thế ùa về, cứa nát trái tim ta.

Nhưng việc chiếc khăn đó do ai thêu cũng không cần thiết phải giải thích với Diệp Linh, do vậy ta chỉ mỉm cười gượng gạo, định gật đầu chào rồi cáo từ về phòng với lý do nghỉ ngơi sớm để sáng mai tiếp tục lên đường đến Tuyết Sơn tìm Mạnh Tử Nhân tiền bối.

Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng thì Diệp Linh lại lên tiếng, giọng ngập ngừng:

- Bình ca...

Nở một nụ cười nhẹ, ta nhìn cô chờ đợi.

Diệp Linh tỏ ra bối rối. Ta nhìn thấy trong đáy mắt cô là một nỗi buồn sâu thẳm.

Dịu dàng, ta nói:

- Có chuyện gì, muội cứ nói đi, đừng ngại.

Thở dài, Diệp Linh cúi gằm mặt xuống. Một lát sau, cô trầm giọng:

- Bình ca, có phải là muội... muội... đáng sợ lắm không?...

Vẫn chưa hiểu ý cô, ta ngạc nhiên:

- Sao muội lại hỏi như vậy? Muội đáng yêu lắm, sao lại có thể đáng sợ được?

Từ trong đáy mắt lăn ra hai giọt nước, tiếng Diệp Linh nghẹn ngào:

- Nhưng cả cơ thể muội đã bị hủy hoại, trông thật kinh tởm. Bản thân muội khi nhìn cũng cảm thấy sợ hãi và ghét bỏ chính mình... Muội...

Chưa nói dứt câu, cô òa lên nức nở.

Loại tâm trạng này ta hiểu, vì ta cũng là thân nữ nhi, lẽ nào lại không cảm nhận được mặc cảm của cô trong hoàn cảnh bấy giờ.

Vuốt nhẹ mái tóc Diệp Linh như ngày xưa ta vẫn thường dỗ dành Lăng Phi khi con bé khóc vì bị mẫu thân mắng, ta ra giọng một người chị vỗ về em gái của mình:

- Muội đừng nghĩ vậy. Chẳng phải chúng ta đang trên đường đi tìm Mạch thần y để chữa trị cho muội đó sao? Hơn nữa, dù muội có bị những vết bỏng làm cho cơ thể không được toàn vẹn như ban đầu, thì điều đó cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Nét đẹp của một con người nằm trong chính tâm hồn của người ấy. Muội là một cô gái đoan trang, thùy mị và rất mực ngoan hiền. Trong mắt ta, muội luôn là cô gái xinh đẹp nhất.

Đến sau này, ta mới nhớ rằng khi đó ta đã quên mất mình đang trong bộ dạng một nam nhân. Những hành động đó quả thật rất dễ khiến cho cô gái ngây thơ ấy hiểu nhầm.

Diệp Linh như vẫn không tin vào những lời ta nói, hoặc cũng có thể cô muốn nghe lại nó một lần nữa.

- Huynh... có thật là huynh nghĩ như vậy không?

Ta mỉm cười thật nhẹ:

- Tất nhiên rồi. Muội là một cô gái rất đáng yêu!

--oOo --

Nằm trên giường, gối trên đống y phục của mình, ta trằn trọc chưa muốn ngủ. Bao nhiêu nỗi nhớ người thân cứ ùa về không ngừng, từng giây phút làm choáng ngợp cả trái tim. Còn cả Diệp Linh nữa, thái độ của cô ấy quả thật rất kỳ lạ, làm cho ta có cảm giác bất an thế nào mà chính ta cũng chưa giải đáp được.

Suy nghĩ mông lung một hồi, cuối cùng ta cũng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Ngày mai sẽ tiếp tục một cuộc hành trình.