Chương 14: CƠ DUYÊN

Trác Ngọc

Chương 14: CƠ DUYÊN

Chương 14: CƠ DUYÊN

Lãnh Phong nói đó chính là bão tuyết, một cơn bão tuyết cực mạnh và nó đã ở ngay liền kề chúng ta. Đỗ Tuyên và ta cũng cùng chung nhận định với Lãnh Phong. Lên núi tuyết ngay đêm đầu tiên đã gặp phải một trận cuồng phong, thật đúng là họa vô đơn chí.

Khuôn mặt Diệp Linh bây giờ đã tái đi. Cũng đúng thôi, cô là người duy nhất trong chúng ta không biết võ công, không đủ sức chống chọi với cơn bão tuyết, sợ hãi là chuyện rất bình thường.

Giọng cô run run:

- Bão tuyết... Chúng ta phải... phải làm thế nào bây giờ?

Đỗ Tuyên trấn an cô:

- Mọi người ở đây đều có võ công, bão tuyết không đáng lo ngại. Chỉ cần nấp vào sau cây đại cổ thụ kia, dùng nội công để chân bám chặt vào nến tuyết bên dưới rồi chờ cho cơn bão đi qua thôi. Muội đừng lo, huynh sẽ bảo vệ cho muội.

Diệp Linh có vẻ vẫn chưa hết sợ hãi, cô gật đầu một cái thật nhẹ, nhưng chân tay vẫn còn đang run rẩy.

Lãnh Phong đưa tay kéo ta đến dưới gốc cây cổ thụ, đoạn hối thúc mọi người:

- Bão tuyết sắp đến rồi, mọi người nhanh lại đây mau, nếu không sẽ không còn kịp.

Đỗ Tuyên nhanh chóng nắm tay Diệp Linh chạy về phía ta và Lãnh Phong.

Bàn tay Đỗ Tuyên nắm chặt tay của Diệp Linh, vừa lên tiếng dặn dò cô:

- Để an toàn, muội nhất định phải đứng thật yên trước khi cơn bão tan đi. Khi dùng nội công định thân phải tập trung và không được cử động, nếu không thì sẽ ngay lập tức mất hiệu lực và bị bão tuyết cuốn bay. Cơn bão này rất mạnh, theo ta nghĩ sẽ có cả lốc xoáy không nhỏ. Muội phải bám chặt lấy tay ta, dù thế nào cũng không được buông, cũng không được cử động nhé.

Diệp Linh gật đầu. Ba huynh đệ chúng ta liền dùng nội công định thân mình dính chặt vào nền tuyết.

Đúng như dự đoán, chỉ vài phút sau, một cơn gió cực mạnh bay đến, kéo theo cả một lớp tuyết dày. Mọi thứ tồn tại trên đường dường như đều đã bị nó cuốn phăng đi cả. Những thân cây mới được vài chục tuổi cũng bật rễ và đang chơi vơi giữa không trung, trong vòng lốc xoáy của gió và cát. Cây cổ thụ mà chúng ta đang nấp đúng là một cây đại cổ thụ, vì thế mới có thể đứng vững giữa thiên tai thế này. Tuy nhiên, nó cũng đang nghiêng dần theo chiều gió. Khung cảnh lúc này thực hoang tàn và dễ khiến cho người ta giật mình kinh hãi.

Lãnh Phong bảo ta và Đỗ Tuyên vận nội công để làm ấm cơ thể của mình, tránh bị gió tuyết làm cho đông cứng. Còn Diệp Linh, quả thật rất đáng lo lắng khi cô chẳng có một chút nội công để hộ thân nào cả. Trong cái lạnh buốt tận xương tủy, cộng thêm những đợt gió tuyết cứ tấp mãi vào người, nếu không bị nó cuốn đi thì nội tạng cũng có thể đông thành đá mà chết.

Đúng như chúng ta lo lắng, Diệp Linh không chịu nổi cái lạnh ghê gớm lúc này, bất chợt thu tay co mình lại, vô tình rời ra khỏi vòng bảo vệ của Đỗ Tuyên.

- Linh nhi!

Đỗ Tuyên hét lên và kịp thời chộp ngay lấy tay phải của Diệp Linh, trước khi cô bị cơn bão cuốn đi. Quá lo lắng cho Diệp Linh, Đỗ Tuyên đã quên mất rằng mình vừa cử động, đồng nghĩa với việc chân của Đỗ Tuyên không thể bám dính vào nền tuyết được nữa.

Ta và Lãnh Phong chỉ kịp hét lên một tiếng “Đại ca”, thì đã thấy Đỗ Tuyên kịp bám chặt vào cánh tay rắn chắc của Lãnh Phong. Tình thế lúc này thật nguy cấp, vì tuy Lãnh Phong đủ sức giữ cho thân mình đứng vững, kéo theo cả Đỗ Tuyên và Diệp Linh, nhưng một cơn gió mạnh vừa kéo đến, làm cho bàn tay Diệp Linh sắp rời khỏi tay của Đỗ Tuyên.

Tiếng Diệp Linh la lên trong nức nở:

- Muội sợ lắm, cứu muội…

Vừa gồng mình giữ Diệp Linh, Đỗ Tuyên sợ hãi sẽ vuột khỏi tay cô, hét lớn:

- Bám chặt lấy huynh. Muội nhất định không được buông tay, nhất định phải cố lên. Trận bão sắp qua rồi, muội cố một chút nữa, không được bỏ cuộc!

Diệp Linh gào lên trong tuyết:

- Muội không thể, muội không thể nữa rồi…

Cuồng phong lại kéo đến từng đợt nối tiếp nhau. Một thân cây gần đó vừa bật gốc, bị thổi bay vèo ngay sát bên cạnh chúng ta. Tình thế càng lúc càng trở nên nguy hiểm gấp bội phần.

Giọng Lãnh Phong vọng trong gió:

- Đại ca, huynh cố bám chặt vào đệ. Diệp Linh, cô phải cố lên, đừng buông tay đại ca!

Thế nhưng, sức gió quá mạnh, bàn tay Diệp Linh đã xa dần, chỉ còn một chút nữa thôi là rời hẳn tay của Đỗ Tuyên. Trong lúc này, chỉ có một cách...

Ta không còn thời gian để đắn đo suy nghĩ nữa, một tay bám lấy Lãnh Phong, tay còn lại chồm ra bắt được lấy cánh tay bên trái của Diệp Linh, vừa lúc Đỗ Tuyên đã không nắm được bàn tay cô nữa và hét lên tuyệt vọng.

Lúc này lại đến Lãnh Phong lo cho ta. Hắn gào lên:

- Lăng Bình!! Ngươi làm gì vậy?

Vẫn níu chặt lấy Diệp Linh, ta cố nói thật to thật rõ, bởi gió ngày càng lớn, và thanh âm của chúng ta dường như bị lấp đi mất phần nào:

- Đừng lo cho ta. Ta vẫn ổn. Lãnh Phong, ngươi cố đứng cho vững nhé. Đại ca, huynh bám chặt vào Lãnh Phong một chút, muội sẽ cố kéo Diệp Linh sát lại chúng ta hơn.

Đỗ Tuyên nhanh chóng làm theo lời ta. Thấy tình hình đã đến lúc tung đòn quyết định này, ta không chần chừ được nữa, vì phía xa, một cơn lốc xoáy cực lớn đang lao tới với tốc độ kinh hồn.

Hình như Lãnh Phong đoán được ý đồ của ta, hắn định giơ tay nắm lấy ta lại, nhưng may mắn là ta đã kịp nhìn ra suy nghĩ đó, nói nhanh:

- Tính mạng đại ca và Diệp Linh đang trong tay ngươi. Lãnh Phong, ngươi phải đứng cho vững, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ bỏ mạng!

Nói đoạn, ta dùng tất cả sức lực kéo Diệp Linh đẩy về phía Đỗ Tuyên – bấy giờ đã đứng vững và bám chặt vào Lãnh Phong. Tuy nhiên, để đẩy được Diệp Linh về phía hai người ấy trong lúc gió tuyết càn quét thế này, ta buộc phải dùng thân mình làm đòn bẩy, và đương nhiên sẽ bị đẩy bật về phía trước và rời tay Lãnh Phong.

Chính lúc ấy, cơn lốc xoáy mang theo lượng tuyết khổng lồ kia cũng vừa bay tới. Ta chỉ kịp nghe âm thanh đứt quãng trong gió tuyết, hình như là gọi tên ta, nhưng ta không thể nào nghe rõ được.

Ngay sau đó, ta không còn biết gì nữa cả.

- - oOo- -

Cố mở đôi mí mắt nặng trĩu để nhìn chung quanh. Ta đang ở đâu đây? Tại sao ta lại ở nơi này? Mọi thứ tối om, không một ánh sáng.

Ta nằm im, cố định hình lại mọi thứ trong đầu. Ta cùng Lãnh Phong, Đỗ Tuyên và Diệp Linh lên núi Tuyết Sơn tìm thần y để chữa trị cho Diệp Linh. Trong đêm đầu tiên ở Tuyết Sơn, chúng ta gặp bão tuyết. Diệp Linh suýt bị gió cuốn đi, sau đó ta dùng mình làm đòn bẩy để cứu Diệp Linh. Ngay lúc ấy, một cơn lốc xoáy cực lớn vừa đến.

Ta chỉ nhớ lại được bấy nhiêu đó. Còn đây là nơi nào, vì sao ta ở đây thì ta lại hoàn toàn không nhớ. Có lẽ ta đã bị mê man bất tỉnh cho đến tận lúc này chăng?

Nghĩ thế, định ngồi bật dậy để đi xem xét chung quanh, thì ta lại phát hiện mình không thể nào cử động được nữa. Bấy giờ, ta mới nhận ra sự đau nhức của từng thớ thịt trên cơ thể, và cảm giác từng khúc xương trong người dường như đã vỡ vụn, trở thành thứ vô tri có thể ném vào sọt rác. Đau đến thế này, vậy mà lúc mới tỉnh dậy ta lại không hề cảm thấy. Không biết có phải do thần thức ta lúc đó chưa ổn định để cảm nhận cơ thể hay không.

Mọi thứ vẫn tối đen như mực, không có chút le lói nào của ánh sáng. Có phải ta đã chết và đang ở âm ti địa phủ?

Không đúng! Ta rõ ràng đang còn sống và bị thương có lẽ không nhẹ. Nhưng nếu vậy, tại sao ở đây không có một chút ánh sáng nào? Không lẽ...

Một ý nghĩ thoáng qua làm ta giật mình sợ hãi. Không lẽ ta đã bị mù?

Định đưa tay sờ lên mắt mình, nhưng cánh tay ta vẫn không thể nào cử động được. Ta đang nằm bất động và đôi mắt chẳng nhìn thấy gì. Còn Lãnh Phong, Lãnh Phong đang ở đâu? Cơn bão tuyết ấy không làm khó được Lãnh Phong, nhưng lúc ta bị cuốn đi rồi, Lãnh Phong đã thế nào? Chắc hắn lo lắng cho ta lắm và đang đi khắp nơi tìm kiếm ta chăng? Hắn có thể tìm được ta ở đây và cứu ta không?

Lãnh Phong, bây giờ ngươi thế nào rồi? Ngươi đang ở đâu?

Một cảm giác sợ hãi thoáng qua. Ta đã bị thương rất nặng không thể cử động, đôi mắt lại không nhìn thấy gì, rồi sẽ ra sao đây? Ta chưa thể chết vào lúc này được. Ta còn phải tìm mẫu thân, tìm Lăng Phi và cứu phụ thân ra. Ta còn phải... còn phải gặp lại Lãnh Phong nữa.

Nghĩ đến đó, một dòng nước mắt nóng hổi sắp tràn ra khóe mắt, nhưng lần này, ta lại cắn môi cố ngăn không cho nó chảy ra. Không có phụ thân và mẫu thân ở đây, cũng không có cả Lãnh Phong, vì vậy ta không được phép để cho bản thân mình yếu đuối. Tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, kiên cường đối diện phía trước. Cô bé Lăng Bình bảy tuổi đã không còn khóc kể từ lúc theo mẫu thân chạy trốn vào rừng trúc, thì một Lăng Bình mười sáu tuổi ngày hôm nay lại càng không thể để cho những giọt nước mắt đó chảy ra. Thời gian có Lãnh Phong bên cạnh, ta đã để cho bản thân mình được phép yếu mềm trong nước mắt, nhưng vì lúc đó còn có Lãnh Phong.

Đang cố gắng thử nhúc nhích ngón tay xem thế nào, thì bên ngoài, một giọng nói trong vắt vang lên:

- Gia gia! Chúng ta về trễ quá, trong nhà tối om thế này, nhỡ vị tỷ tỷ ấy tỉnh dậy không biết có sợ hãi không.

Một giọng nói khác, nghe rất trầm và ấm, hình như là của một lão nhân:

- Theo tính toán của ta thì trong hôm nay, tiểu cô nương đó nhất định tỉnh dậy. Không chừng, nếu tỉnh dậy lúc trời đã tối hẳn thì lại cho rằng bản thân mình bị mù cũng nên.

Nói rồi, ông ta cười rất sảng khoái.

Giọng nói của cô gái lại vang lên:

- Gia gia! Người ta đã sợ hãi rồi, gia gia lại còn cười người ta nữa. Tỷ tỷ mà nghe, tỷ ấy sẽ giận gia gia cho mà xem. Để con vào đốt cây đèn xem tình hình tỷ tỷ xinh đẹp thế nào rồi.

Lão nhân kia đã thôi cười, giọng mắng yêu cô gái:

- Cái con bé này, lại còn dám nói gia gia như thế. Con không sợ gia gia đánh đòn con à?

Cô gái cười khúc khích:

- Từ lúc con sống với gia gia, có khi nào gia gia đánh mắng con đâu. Chắc gia gia cưng chiều quá nên con hư rồi cũng nên. Tại gia gia hết đó!

- Vậy hôm nay gia gia sẽ đánh đòn cho con biết sợ, con không dám hư nữa nhé.

- Con biết gia gia không nỡ đâu mà. Đúng không gia gia?

Giọng cô gái có vẻ thút thít.

Lão nhân phá lên cười rất thích thú:

- Cái con bé này...

Có vẻ đây là hai ông cháu. Theo những gì ta nghe được từ nãy đến giờ thì hình như ta đang ở trong nhà của họ. Nơi này tối đen như vậy là do trời đã về đêm và trong nhà chưa thắp một ngọn đèn nào. Điều ấy nghĩa là ta không phải bị mù. Nghĩ đến đó, ta thở phào nhẹ nhõm như trút đi một gánh nặng ngàn cân đang đè lên ngực suốt cả canh giờ vừa qua.

Theo những gì ta kịp suy đoán nhanh, thì có lẽ ta đã bị bão tuyết cuốn đi và may mắn được hai ông cháu nhà này phát hiện, đem về cứu chữa. Đây là nhà của họ, nhưng đây là nơi nào thì ta thực sự không biết. Ta vẫn đang ở Tuyết Sơn hay một nơi nào khác?

Chợt nhớ đến một việc, ta nhất thời giật mình kinh hãi. Rõ ràng đang trong bộ dạng một nam nhân, tại sao cô gái đó cứ luôn miệng gọi ta là “tỷ tỷ”?

Chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì tiếng bước chân đã gần ngay bên cạnh. Ta vội giả vờ nhắm mắt, nằm im như vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

- Gia gia, tỷ tỷ xinh đẹp vẫn chưa tỉnh. Con xuống bếp làm một ít đồ ăn cho bữa tối, sẵn tiện sắc cho tỷ tỷ chén thuốc luôn nhé!

Giọng của cô gái vọng ngay bên cạnh ta.

Có tiếng lão nhân đáp lại từ phía xa:

- Sương nhi, con nhớ chỉ cho nửa lạng Tuyết Liên thôi nhé. Quá liều không tốt hơn cho sức khỏe tiểu cô nương đâu. Lát ta sẽ qua xem con bé thế nào rồi.

Cô gái “vâng” một tiếng. Sau đó, ta nghe tiếng bước chân xa dần.

Nghĩ đã không còn ai đứng bên cạnh mình, ta từ từ mở hé đôi mắt. Ánh sáng màu vàng hắt ra từ ngọn đèn dầu được đặt trên một chiếc bàn gỗ nhỏ ngay giữa căn phòng quả thật làm cho cái không gian lạnh lẽo khi nãy ấm áp lên bội phần.

Bây giờ, ta mới nhìn thấy rõ được mình đang nằm trên một chiếc giường đặt ở góc căn phòng, cạnh cửa sổ đang được đóng kín. Không biết chiếc giường này được làm từ loại gỗ gì, mà ngay từ khi mới tỉnh dậy, ta đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu vô cùng. Không những thế, khắp cả căn phòng đều thoảng ra hương thơm dịu nhẹ mà cho dù cố suy nghĩ để nhận biết nó là loại hương gì, ta vẫn không thể nào biết được. Nó vừa quen, lại vừa rất lạ.

- Tiểu cô nương đã tỉnh rồi à? Ngươi thấy trong người thế nào rồi?

Đang mải mê suy nghĩ, ta giật nảy mình khi một giọng nói vang lên ngay phía trên đầu. Là một ông lão dáng người thanh mảnh với đầu tóc bạc trắng và chòm râu dài đến giữa ngực cũng màu trắng. Trên người ông khoác một bộ y phục màu lam nhạt, trông rất hiền từ và tạo cho người ta thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại và tỏ ra thản nhiên như chưa từng bị giọng nói bất ngờ đó làm cho kinh hãi.

Thật ra, với võ công của ta hiện nay không thể không phát hiện ra tiếng bước chân của một người đang đi đến, dù người đó có võ công đi chăng nữa. Nhưng từ nãy đến giờ, quả thật mọi thứ chung quanh ta rất tĩnh lặng. Ông lão này chắc chắn là một cao thủ.

Dù ông là người tốt hay người xấu, thì suy cho cùng cũng đã cứu ta một mạng. Chính vì thế, mặc cho trong lòng còn nhiều nghi hoặc và giữ sự đề phòng, ta vẫn trả lời ông với giọng điệu và lời lẽ đầy kính lễ:

- Lão bá bá, có phải người đã cứu Bình nhi?

Vừa nói, ta vừa gượng người cố ngồi dậy, nhưng cả cơ thể bây giờ vẫn không còn chịu nghe theo sự điều khiển của ta nữa.

Ông không trả lời, bước lại bên cạnh giường, kéo nhẹ cánh tay của ta ra và bắt mạch, sau đó lại kiểm tra kỹ đến đôi mắt.

Trầm ngâm một lát, ông thở dài:

- Tiểu cô nương nhà ngươi bị thương rất nặng, nhờ nội công trong người không tệ nên mới giữ được tính mạng, như thế đã là quá may mắn rồi. Các khớp xương và động mạch trên cơ thể ngươi đều bị tổn thương quá nặng, e rằng trong một thời gian ngắn, ngươi sẽ không thể nào cử động được

Không thể nào cử động được? Vậy làm sao ta có thể đi tìm Lãnh Phong, tìm mẫu thân và Lăng Phi? Lãnh Phong không tìm được ta chắc là lo lắng lắm.

Trong lòng ta lúc này rối bời, lo cho bệnh tình thì ít, mà lo cho Lãnh Phong thì nhiều. Không biết bây giờ hắn đang ở đâu, có thực sự bình an không?

- Tiểu cô nương, ngươi đang nghĩ gì vậy? Không cần phải lo lắng, dù ngươi có bị thương nặng hơn nữa thì ta vẫn có thể cứu được ngươi. Ngươi chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.

Vừa lúc đó, một cô bé chừng mười tuổi trong bộ y phục màu hồng tím rất dễ thương, trên tay bê chén thuốc còn nóng hổi bước lên. Cô bé nhìn ta rồi reo lên mừng rỡ:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, cuối cùng thì tỷ cũng đã tỉnh rồi. Tỷ biết không, tỷ đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy, làm muội và gia gia lo chết đi được!

Nói xong, cô bé nhìn ta cười tít cả mắt, trông cực kỳ đáng yêu. Cơ mà, ta đã hôn mê bất tỉnh đến ba ngày rồi sao?

Thấy ta nhìn cô bé không rời, ông lão cười và chỉ vào cô bé, giọng có vẻ hãnh diện:

- Cháu gái của ta đấy, nó tên là Sương Sương. Mấy ngày qua, Sương nhi lúc nào cũng lo lắng cho cô nương.

Ta nhìn Sương Sương, mỉm cười thân thiện:

- Sương Sương, thật đa tạ muội quá!

Cô bé đặt chén thuốc lên bàn, rồi quay về ngồi ở đuôi giường, tíu tít:

- Tỷ tỷ đừng nói vậy, vừa gặp tỷ tỷ, Sương Sương đã rất quý tỷ rồi.

Ta chưa kịp nói gì thì Sương Sương nhìn về phía ông của mình, nụ cười tươi tắn và đầy tự hào:

- Tỷ biết không, lúc Sương Sương và gia gia tìm thấy tỷ, tỷ dường như chỉ còn lại sót lại một chút hơi tàn. May mà gia gia của muội y thuật cao minh nên mới có thể cứu được tỷ đó.

Y thuật cao minh? Nếu không lầm thì ta vẫn đang ở Tuyết Sơn, vì không khí nơi này thực sự rất lạnh. Vậy lão gia gia này có thể là... Mạch Y Nhân? Thực ra, từ lúc mới gặp và được ông bắt mạch, ta đã ngờ ngợ đây chính là người mà chúng ta đang tìm kiếm. Hơn nữa, với khí hậu lạnh giá như Tuyết Sơn thì thật hiếm có ai đến đây sinh sống, vì vậy, chỉ có thể là ông. Đã suy đoán như thế, nhưng ta vẫn không khỏi ngỡ ngàng khi ông đúng thật là Mạch thần y.

Ta nhìn ông không chớp mắt, hồi lâu mới lên tiếng:

- Lão bá bá, Bình nhi có thể mạn phép hỏi người một việc được không?

Ông cười khà khà, tay vuốt vuốt chòm râu bạc:

- Ta có thể gọi tiểu cô nương là Bình nhi?

Sức khỏe của ta vẫn còn rất yếu, nói chuyện nãy giờ nên cơ thể cũng đã dần kiệt sức. Cố gắng lấy chút hơi và nở một nụ cười nhẹ, ta đáp:

- Bình nhi tên gọi là Lăng Bình. Lão bá bá, người cứ gọi Bình nhi là được!

Ngập ngừng một lát, ta hỏi tiếp:

- Lão bá bá, Bình nhi có điều thắc mắc, không biết người có phải là Mạch thần y mà mọi người ca tụng hay không?

Ông cười không đáp.

Vẫn là Sương Sương mau miệng:

- Gia gia của muội đúng là Mạch thần y mà mọi người nói đến. Tỷ tỷ xinh đẹp, à không, Sương Sương gọi tỷ là Bình tỷ nhé, có được không tỷ?

Vậy đây đúng là Mạch Y Nhân tiền bối mà chúng ta bôn ba ngàn dặm để tìm kiếm. Quả thật trong cái rủi cũng có cái may, chưa biết tìm ông ở đâu thì bây giờ ông đang ngồi trước mặt, còn chữa trị vết thương cho ta nữa.

Nhìn Sương Sương, ta cười hiền:

- Đương nhiên là được chứ. Sương Sương cứ gọi tỷ là Bình tỷ!

Bỗng nhiên ta nhớ tới một việc, vội hỏi nhanh:

- Mạch lão bá, Sương Sương, không biết lúc hai người tìm thấy Bình nhi thì có nhìn thấy người nào khác ở đó nữa không?

Sương Sương lắc đầu:

- Không có, lúc Sương Sương và gia gia tìm thấy Bình tỷ thì chỉ có mỗi tỷ thôi, không nhìn thấy ai khác nữa

Đoạn, cô bé hỏi tiếp:

- Bình tỷ, vậy ra không phải một mình tỷ đến núi Tuyết Sơn này sao?

Ta nhẹ lắc đầu, cảm giác khuôn mặt dường như đang nặng đi thấy rõ.

Mạch thần y có vẻ trầm ngâm. Một lát sau, ông lên tiếng:

- Thực ra, chúng ta tìm thấy con không phải là ngẫu nhiên. Tờ mờ sáng hôm đó, ta vừa ngủ dậy, định đi lên núi hái ít thuốc cần dùng thì bỗng nhiên nghe một giọng nói vọng trong không trung, bảo ta mau đi về hướng Đông Nam để cứu người. Còn nói rõ là phải qua hai thung lũng và ba ngọn đồi sẽ tìm thấy người cần cứu.

Một thoáng trầm ngâm, ông nói tiếp:

- Sau đó, ta gọi Sương Sương thức dậy và cùng đi theo chỉ dẫn. Quả thật là tìm thấy con đang nằm vùi sâu dưới cát, chỉ có mỗi cánh tay là trồi lên trên. Mọi việc thực sự rất lạ.

Ta cũng thấy lạ. Có một giọng nói bảo Mạch tiền bối đi cứu ta? Tại sao người đó biết ta bị thương đang cần cứu? Và tại sao lại biết cả vị trí ta đang gặp nạn? Nếu như thế, sao người ấy lại không cứu ta mà phải nhờ đến Mạch thần y?

Ngổn ngang với mớ câu hỏi, ta lên tiếng:

- Mạch lão bá, người bảo nghe giọng nói, vậy có thấy được hình dáng của người đó không?

Sương Sương trả lời thay ông:

- Sương Sương cũng đã hỏi gia gia như tỷ, nhưng gia gia bảo chỉ nghe giọng nói chứ không thấy một bóng người nào cả.

Mạch tiền bối vuốt vuốt chòm râu, không biết nghĩ gì mà thoáng chốc gật gật, thoáng chốc lại lắc lắc đầu.

Cả ba chúng ta im lặng như thế một hồi, rồi ông bảo Sương Sương hâm nóng lại chén thuốc, đút từng muỗng một cho ta. Sau đó, hai ông cháu ngồi ăn cơm lặng lẽ trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, không khí không còn rộn rã như khi hai người vừa đi hái thuốc về nữa. Có lẽ mỗi người đang theo đuổi những dòng suy nghĩ và thắc mắc của riêng mình.

Ta được Mạch tiền bối cho ăn một viên thuốc màu đen có vị rất thơm và ngọt. Ông bảo cơ thể ta chưa thể tiếp nhận thức ăn, và viên thuốc này có thể cung cấp cho ta đủ năng lượng cần thiết để thay thế.

Hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng của không gian giúp ta chìm sâu vào giấc ngủ một cách rất dễ dàng.

Chương mới hơn