Chương 15: HỘI NGỘ

Trác Ngọc

Chương 15: HỘI NGỘ

Chương 15: HỘI NGỘ

- Băng nhi!

Một nam nhân hướng về phía ta, bước chân chàng dường như không hề chạm đất, giống như lướt đi trên không vậy, động tác rất nhanh và cực kỳ dứt khoát. Thoáng chốc từ phía rất xa, thế mà chưa đầy một cái chớp mắt đã đứng ngay trước mặt ta.

"Khinh công thật lợi hại!" - ta thầm nghĩ.

Thật ra mà nói, ta đã được mẫu thân cho luyện võ từ năm lên ba tuổi, tuy chưa thể sánh với các cao thủ trong giang hồ về nội công hay kiếm thuật, nhưng nói đến khinh công thì chắc cũng không thua kém mấy người. Nhan Y hiệp nữ ngày xưa thoắt ẩn thoắt hiện trên giang hồ chính là nhờ đến khinh công, vậy thì con gái của người cũng không thể quá tệ. Thế nhưng, đứng trước công phu của nam nhân này, ta thấy khinh công của mình thật tệ hại biết chừng nào. Lúc đó, ta thật không thể nào có thể nghĩ được là nam nhân kia thực chất đang… bay, đơn giản như chim bay trên bầu trời vậy.

Nam nhân kia nhìn tầm hai ba, hai bốn tuổi. Chàng vận y phục màu trắng như tuyết, khuôn mặt với những đường nét thanh tú nhưng lại toát ra sự uy lực, kiên cường. Một đôi mắt đẹp, sâu thẳm như đi vào tận tâm can người khác. Đôi mắt này rất quen thuộc, con người này cũng dường như rất thân thuộc, nhưng ta không thể nhớ ra nổi chàng là ai, đã gặp ở đâu.

Ta né người sang một bên, nhường đường. Dù nam nhân kia đang nhìn thẳng vào ta, nhưng ta vẫn cho rằng chàng đang nhìn một người nào đó, người có tên là Băng nhi mà chàng vừa gọi. Thế nhưng, ta thực sự ngạc nhiên khi chàng dừng lại ngay trước mặt ta, giơ bàn tay như muốn chạm nhẹ vào gò má ta, nửa chừng thì chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên khựng lại.

Giọng trầm ấm, ánh mắt chàng lại như có chút xót xa:

- Băng nhi, thật khổ cho nàng quá…

Ta ngơ ngác, tròn mắt nhìn người đang đứng đối diện mình:

- Huynh đang nói chuyện với ta ư?

Chàng không đáp trả, chỉ khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng ta cũng lên tiếng trước để nói ra thắc mắc trong lòng mình:

- Huynh vừa gọi ta là Băng nhi, không biết có phải nhầm người không? Tên ta là Lăng Bình.

Ánh mắt chàng nhìn ta như chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm:

- Ta không nhầm. Băng nhi! Nàng đúng thực là Băng nhi, người mà ta ngày đêm thương nhớ. Nhưng nàng đã không còn nhớ gì nữa rồi.

"Băng nhi" - cái tên này rất quen, hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, thế nhưng trong chốc lát thì ta không thể nhớ ra được mình đã từng nghe thấy ở đâu.

Ta đưa tay vỗ vỗ trán. Có một cái gì đó lướt qua trong trí nhớ.

À, đúng rồi! Là cô gái trong giấc mơ của ta. Cô gái Băng Liên hay được chàng trai Thần Quân gọi thân mật là "Băng nhi" trong một câu chuyện dài mà ta tích góp được qua những giấc mơ chập chờn từ những ngày còn thơ bé. Còn người nam nhân đang đứng trước mặt ta đây... Chậc, đúng là rất giống! Từ ánh mắt, y phục, cử chỉ cho đến cả khuôn mặt. Chàng đích thị là Thần Quân. Thế nhưng...

Tim ta chợt nhói lên một cái đau điếng, chẳng biết tại vì sao.

Huynh ấy gọi ta là Băng nhi, tức là cô gái trong giấc mơ đó? Có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng? Ta sao lại có thể là Băng Liên cho được?

Như nhìn thấu được tâm ý và suy nghĩ của ta, người nam nhân lên tiếng:

- Ta đúng là Thần Quân. Và nàng cũng chính là Băng Liên cửu công chúa trên thiên đình. Băng nhi, vì đầu thai chuyển kiếp nên nàng đã quên đi mọi chuyện, nhưng ta tin trong tiềm thức của nàng vẫn còn lưu giữ một vài ký ức.

Ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Vừa bất ngờ khi gặp người luôn xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ, lại giật mình vì chàng như đọc được suy nghĩ đang chảy trong trí óc ta.

Nhất thời đơ ra vì kinh ngạc, ta như bị chôn chặt một chỗ, lắp bắp:

- Huynh... huynh biết ta đang nghĩ gì ư?

Mỉm cười thật nhẹ, nhưng sâu trong nụ cười đó của chàng, ta vẫn nhận ra một nỗi buồn ẩn chứa nơi khuôn mặt điềm tĩnh ấy:

- Băng nhi, ta và nàng tâm ý tương thông, chỉ cần nhìn vào mắt nàng, ta có thể hiểu được nàng đang muốn gì, cần gì.

Bàn tay rắn chắc lại đưa nhẹ về phía trước, và dừng ngay bên gò má ta, không chạm.

Trong lòng ta lúc này bỗng trỗi lên niềm thương tâm vô hạn, cũng chẳng hiểu được là vì sao. Một cái nhói nơi tim làm đau buốt, một cái gì đó nghẹn đắng nơi cuống họng không thể bật được thành lời. Ta là Băng Liên và người nam nhân đang đứng trước mặt ta chính là Thần Quân, người đã cùng ta trải qua sinh tử luân hồi vẫn không thay lòng đổi dạ đây sao?

Không thể! Không thể nào!!

Ta đưa hai tay ôm lấy cái đầu đang tê buốt của mình, quỵ chân xuống, nghe đau thương trào dâng, đè nặng lên cả lồng ngực đang cố thở từng hơi thở dốc.

Nếu ta đúng thực là Băng Liên, nếu thực là như thế thì tại sao ta lại không nhớ ra được?? Nếu ta là Băng Liên, với những gì đã từng trải qua cùng Thần Quân, ta sẽ không bao giờ quên mất chàng!

Không bao giờ!!

Dù cho ta có phải trải qua thiên kiếp như trong giấc mơ ấy!! Huống chi bây giờ, trong lòng ta chỉ có Lãnh Phong và không nhớ gì đến người nam nhân đang đứng trước mặt ta nữa cả.

Một ý nghĩ chợt lóe sáng trong trí óc gần như mê muội hoàn toàn trước những gì đang diễn ra. Ta lên tiếng hỏi:

- Giọng nói vọng trong không gian bảo Mạch thần y đến cứu ta có phải là huynh không?

- Đúng vậy.

- Tại sao huynh lại muốn ông ấy cứu ta?

Lời nói phát ra không kịp suy nghĩ, đến lúc nó đã thành thanh âm thì ta mới nhận thấy mình quá ư là ngu ngốc. Nếu ta đúng thật là Băng Liên, là nương tử trước kia của chàng thì hẳn nhiên chàng ấy sẽ làm như vậy.

Thần Quân nhìn ta, rất dịu dàng. Chàng cười buồn:

- Vì một số lý do mà ta không thể tự tay cứu nàng được. Trong khoảng thời gian mười tám năm, những điều xảy ra ở trần gian, nàng đều phải tự mình vượt qua tất cả. Gặp được Mạch thần y cũng là một trong các nhân duyên của nàng, hãy cố nắm bắt lấy những cơ hội mà nàng có được, sẽ rất có ích về sau.

Ngừng một lát, chàng nói tiếp:

- Quả đào tiên của Bồ Tát Quán Thế Âm cho nàng chỉ còn tác dụng trong hai năm nữa. Đến lúc đó, cả Thiên giới và Ma giới đều sẽ phát hiện ra nàng. Hãy tận dụng tốt thời gian còn lại. Đã đến giờ ta phải đi xử lý một số chuyện quan trọng, nàng hãy tự bảo vệ lấy mình.

Ta vẫn còn bàng hoàng vì những điều vừa nghe thấy, không thể nào tin được tại sao mình lại là Cửu công chúa Băng Liên. Đến lúc Thần Quân quay người chuẩn bị rời đi, ta mới vội vã gọi giật:

- Khoan đã! Ta còn điều chưa rõ.

Thần Quân dừng lại.

Ta nói nhanh như sợ chàng đi mất, sẽ không còn ai có thể giải đáp cho mình:

- Quả đào tiên mà Băng Liên được ăn có thể làm cho tất cả Thiên giới, Ma giới và Nhân giới không thể phát hiện ra nàng ấy. Nếu ta thực sự là Băng Liên, tại sao huynh có thể tìm thấy ta?

Không quay đầu, chàng đáp:

- Là tâm thức.

Nói xong liền rời đi. Không gian mờ ảo, lạ lẫm cũng nhòa dần ngay sau đó.

--oOo –

Ta giật mình thức dậy lúc trời đã sáng hẳn. Thì ra việc gặp Thần Quân chỉ là một giấc mơ. Sương Sương đang ngồi ngay bên cạnh, nhìn ta đầy lo lắng.

Thấy ta đã tỉnh lại và mỉm cười, cô bé reo lên mừng rỡ:

- A, Bình tỷ đã tỉnh rồi. Tỷ làm Sương Sương lo quá. Gia gia bảo với công dụng của thuốc thì đến tầm giữa giờ Mão* tỷ sẽ tỉnh dậy. Nhưng đã qua giờ Thìn** rồi mà thấy tỷ vẫn ngủ say, người đẫm mồ hôi. Sương Sương cứ sợ rằng tỷ lại hôn mê như trước.

Sương Sương quả là một cô bé rất đáng yêu và đầy nhiệt tình, vì thế, ta cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều khi ở đây.

Mỉm cười, ta nhìn cô bé với đầy sự thiện cảm:

- Tỷ không sao, chỉ là muốn ngủ thêm một chút. Sương Sương, muội thật tốt, tỷ lại hay phiền muội thế này…

Bình tỷ đừng nói vậy, vì Sương Sương quý tỷ mà. Đến giờ uống thuốc rồi, để Sương Sương đi hâm nóng thuốc cho tỷ. Tỷ đợi một lát nhé!

Nói rồi, cô bé nhảy chân sáo rời đi, lát sau bê lên một chén thuốc nóng hổi. Mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng.

Nhẹ nhàng đút cho ta từng muỗng thuốc, Sương Sương vui vẻ nói:

- Gia gia bảo tỷ chỉ cần uống thuốc này thêm hai ngày nữa là có thể ngồi dậy và cử động được hai tay. Sau bảy ngày thì chân cũng có thể đi lại được.

Ta mừng rỡ:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật. Trước nay gia gia đã nói thì không bao giờ sai được. Tỷ đừng lo lắng, cố gắng vài ngày nữa là có thể thoải mái hơn rồi. Sương Sương biết phải nằm yên như thế này chắc tỷ khó chịu lắm.

Cô bé cười híp mắt, nụ cười thật ngây thơ và đáng yêu, giống hệt như Lăng Phi ngày ấy…

Ta chợt chạnh lòng. Cũng may mà gặp được Mạch thần y. Đợi chân ta có thể cử động được, nhất định phải nhanh chóng đi tìm bọn Lãnh Phong, nhờ Mạch thần y chữa trị cho Diệp Linh để còn lên đường tìm mẫu thân và Lăng Phi nữa.

Nghĩ đến người thân, tâm trạng ta như chùng hẳn xuống.

Nhìn Sương Sương, ta nhẹ giọng:

- Ơn nghĩa này của Mạch lão bá và muội, tỷ không biết khi nào mới có thể đáp trả hết…

Đút cho ta muỗng thuốc cuối cùng, Sương Sương nhíu mày, thở nhẹ ra vẻ bà cụ non:

- Tỷ nói vậy Sương Sương sẽ buồn đó!

Ta cười:

- Được rồi, tỷ không nói thế nữa. À, Sương Sương này, tỷ có một điều rất thắc mắc.

Sau khi đặt chén thuốc đã được uống cạn lên bàn, cô bé quay lại ngồi bên cạnh ta, cười tươi:

- Là chuyện gì vậy, Bình tỷ?

- Lúc bị bão tuyết cuốn đi, tỷ vẫn đang trong bộ dạng một nam nhân. Vậy sao Mạch lão bá và muội lại biết tỷ là nữ nhân?

Sương Sương "à" lên một tiếng:

- Có lẽ do trận cuồng phong làm tóc của tỷ bị xõa ra, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp và nữ tính như vậy, dù có mặc y phục của nam nhân thì cũng không khó để nhận biết đâu.

Ngưng một lát, con bé nghiêng đầu cười:

- Y phục của Bình tỷ là do Sương Sương thay đó. Cũng may, trong nhà còn vài bộ y phục của mẫu thân để lại ngày trước, tuy hơi rộng so với tỷ nhưng cũng không đến nỗi nào.

- Vậy mẫu thân muội đâu? Từ hôm qua đến giờ tỷ không nhìn thấy?

- Mẫu thân đã mất lúc Sương Sương hai tháng tuổi.

Khuôn mặt thoáng nét buồn đã thay chỗ cho sự vui tươi, nhí nhảnh thường ngày của cô bé.

- Thế còn phụ thân của muội?

- Sương Sương không biết. Lúc mẫu thân gặp được gia gia thì chỉ còn những hơi thở cuối cùng, vừa kịp gửi gắm Sương Sương...

Ngừng một lát, Sương Sương kể tiếp:

- Thực ra, Sương Sương không phải là cháu ruột của gia gia. Sương Sương chỉ là trẻ mồ côi được gia gia cưu mang, thương yêu và chìu chuộng.

Nói đến đây, nụ cười tươi tắn, đáng yêu đã trở lại trên môi cô bé.

- Gia gia thực sự là một người rất, rất tốt, đúng không Bình tỷ?

Ta nhất thời hơi bất ngờ trước những điều vừa biết, chỉ khẽ chớp mắt tỏ vẻ đồng tình.

Những ngày sau đó, Sương Sương đều chăm sóc ta rất chu đáo. Ta vẫn chưa ăn được. Mỗi buổi, ngoài thuốc trị thương ra, ta còn phải uống một viên thuốc để bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể.

Đúng như Mạch lão bá đã nói, sau hai ngày, cánh tay của ta bắt đầu cử động được, dù chưa thoải mái cho lắm. Năm ngày sau thì chân cũng có thể co giãn và tập đi từng bước chập chững quanh căn phòng. Mạch tiền bối quả không hổ danh thần y một chút nào.

Quãng thời gian này, ngoài những lúc chuyện trò cùng Sương Sương, còn lại thì ta đều dành để lo lắng cho bọn Lãnh Phong và suy nghĩ về một câu nói mà đến tận bây giờ ta vẫn chưa thể nào hiểu được.

"Tâm thức!"

Thần Quân bảo ta chính là Băng Liên, và chàng tìm thấy được ta là nhờ vào tâm thức. Tâm thức đó là gì? Tại sao nó có thể vượt qua được cả tác dụng của quả đào tiên mà Bồ Tát Quán Thế Âm đã cho Băng Liên ăn trước ngày hạ phàm lịch kiếp?

Ta nhớ, những ngày còn ở trong rừng trúc, ta đã từng đọc qua một cuốn sách nói về vấn đề này. Tâm thức chính là trí tuệ, tâm trí và tiềm thức. Như vậy, ngoài trí tuệ tuyệt vời và tâm trí tĩnh lặng của vị Ngọc Đế tương lai trên tầng trời thứ ba mươi, Thần Quân hẳn phải dành cho vị thê tử của một một tình cảm vô cùng sâu nặng. Chính tình cảm đó tạo cho hai người sự tương thông, kết nối mà không ai và không có gì ngăn cản được.

"À" một tiếng, ta bỗng nghĩ đến một việc, chính là lý do tại sao ta nằm mộng thấy câu chuyện về Băng Liên. Chính là hình bóng Thần Quân cùng quãng thời gian bên chàng vẫn nằm nguyên vẹn trong tâm trí và tiềm thức sâu thẳm của ta. Lại nhờ thêm chút trí tuệ vốn có của một người ở cương vị cửu công chúa trên thiên đình mà nó được tái hiện một cách rõ nét như vậy.

Nhưng, có lẽ nào lại như thế?

Ta vẫn không thể tin được ta lại là Băng Liên. Có thể... có thể đó chỉ là một giấc mơ không hơn không kém. Chỉ là một giấc mơ do cơ thể mệt mỏi của ta sinh ra! Thần Quân chỉ là một hình bóng trong trí tưởng tượng phong phú của tiểu cô nương quá rỗi rãi khi bị nhốt ở nhà lao Tru Nhân giáo.

Khẽ xoay người trên chiếc giường thoang thoảng mùi hương vô cùng dễ chịu, hình bóng Lãnh Phong nhẹ nhàng đưa ta vào giấc ngủ. Ta nhất định sẽ mau khỏe lại để còn đi tìm bọn người hắn nữa.

--oOo--

Mặt trời rọi những tia nắng yếu ớt trên ngọn đồi tuyết, len qua tàng cây lớn và đậu khẽ trên nóc ngôi nhà nhỏ. Không khí vẫn lạnh cắt da cắt thịt như thường ngày.

Ta ngồi bên cạnh, đưa tay nhặt một bông thuốc đang được Mạch thần y phơi trước hiên nhà, nhíu mày hỏi:

- Bình nhi thấy nhà của Mạch lão bá có mùi hương vừa rất lạ mà cũng rất quen. Mùi hương này khi người ta hít vào lại cảm thấy dễ chịu và thư thái đến như vậy, nhưng Bình nhi lại không biết đó là thứ hương gì.

Mạch thần y cười khà khà:

- Con đưa tay cho ta xem nào!

Rồi nhẹ bắt mạch cho ta, ông tiếp:

- Mạch đã ổn định hơn nhiều, khí huyết cũng khá tốt. Xem ra con phục hồi rất nhanh đấy.

- Tất cả là nhờ vào những bài thuốc siêu phàm của Mạch lão bá!

- Thuốc đúng là tốt, nhưng nếu con không phải là người luyện võ, không có nội lực đủ mạnh thì ta cũng không cứu nổi con.

Nhẹ mỉm cười nhìn Mạch thần y có ý đa tạ, bàn tay ta khẽ vân vê một mẩu thuốc nhỏ. Lại chợt "à" lên một tiếng:

- Mạch lão bá, Người vẫn chưa cho Bình nhi biết về mùi hương trong nhà!

Vuốt vuốt chòm râu dài, ông cười:

- Con thử nghĩ kỹ lại xem có nhận ra đó là mùi hương gì không?

Ta nhắm mắt, khẽ hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhớ lại. Thực sự mùi hương này rất quen, nhưng nếu phải nói cụ thể nó là cái gì thì ta không tài nào nói được. Mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng, rất êm và như là thuốc dẫn đưa cảm giác dễ chịu ấy len vào từng làn da, thớ thịt. Mùi hương này...

- Là mùi thuốc!

Khuôn mặt ta sáng rỡ.

Mạch thần y cười đắc ý:

- Tốt lắm, tốt lắm. Đó đích thực là hương thơm của thuốc. Chiếc giường mà con đã nằm và bàn ghế, vật dụng trong nhà đều được làm từ thân những cây thuốc quý lâu năm. Chúng có tác dụng giảm mệt mỏi, phục hồi năng lượng, và phục hồi cả nội lực của những người học võ như con nữa.

- Thảo nào...

- Được rồi, con vào xem Sương Sương đã sắc thuốc xong chưa. Cũng đã đến giờ phải uống thuốc rồi.

Ta vừa dợm người đứng dậy thì Mạch thần y nói tiếp:

- Sức khỏe của con còn yếu, đi lại phải hết sức cẩn thận, đừng cố quá sức sẽ bị ngất ra đó đấy.

Ta nhoẻn miệng cười:

- Bình nhi biết rồi ạ!

--oOo--

Qua hai hôm sau, ta thấy trong người đã có chút sức lực hơn, cảm thấy đã đến lúc phải lên đường đi tìm bọn Lãnh Phong rồi.

Nghĩ thế, ta tìm đến Mạch thần y, nói về ý định muốn lên đường của mình. Người lúc này đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, nhâm nhi tách trà tỏa mùi thơm thoang thoảng vô cùng dễ chịu.

Sau một thời gian ở nơi đây, ta phát hiện ra rằng, tất cả những gì Mạch thần y sử dụng trong nhà, dù là vật dụng, thức ăn hay nước uống, đều là những vị thuốc cả. Có những vị thuốc không hẳn dùng để chữa bệnh, nhưng chúng cũng có công dụng thải bớt những chất độc ra khỏi cơ thể - nếu có. Chính vì thế, sau nửa tuần trăng ở đây, ta cũng cảm thấy thân mình "nhẹ nhàng" đi rất nhiều, một cảm giác nhẹ nhàng khó mô tả được.

Ta ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh ông, vừa rót một ly trà cho mình, vừa nói:

- Mạch bão bá, Bình nhi có chuyện này muốn nói với người!

Không ngước mặt lên nhìn ta, Mạch tiền bối đáp:

- Không được!

Ngạc nhiên, ta hơi khựng lại. Không lẽ ông biết ta định nói gì hay sao?

Chưa kịp lên tiếng, thì Mạch tiền bối nhìn ta đầy nghiêm nghị:

- Đừng thấy con có chút sức lực là tưởng mình đã khỏe. Với nội thương và cả ngoại thương của con hiện nay, chỉ cần đi một dặm ở núi tuyết như thế này là có thể mất mạng rồi.

Ta ngập ngừng:

- Lão bá, sao người lại biết con muốn đi?

- Với tính khí của con thì ta chẳng lạ gì. Chưa tìm được bằng hữu thì con nhất định cũng chẳng ngồi yên ở đây được. Nhưng với tình trạng của con hiện giờ không thể đi được. Cứ chữa cho khỏi hẳn rồi đi tìm cũng không muộn.

Biết không thể thuyết phục được Mạch tiền bối, ta im lặng không nói thêm gì nữa. Khẽ nhấp một ngụm trà, ngồi bên cạnh ông mà theo đuổi những toan tính riêng.

Tuyết Sơn là một vùng núi quanh năm giá lạnh, tuyết phủ đầy không bao giờ tan chảy.

Lãnh Phong vốn được cha hắn tôi luyện trong hầm băng nhiều năm trời, đương nhiên sẽ đủ sức chịu đựng.

Một người sức dài vai rộng, lại đang tuổi khỏe mạnh nhất, võ nghệ không phải hạng tầm thường như Đỗ Tuyên đại ca cũng không đến nỗi phải bỏ mạng nơi đây.

Duy chỉ có Diệp Linh – một cô gái yếu ớt không chút nội công, lại cũng không quen sương gió, liệu có thể gắng gượng được bao lâu?

Ta phải mau chóng tìm thấy bọn họ! Không phải chỉ vì Diệp Linh, mà quả thật ta cũng không đành lòng để Lãnh Phong hắn chịu khổ cực thêm một thời khắc nào nữa.

Nghĩ thế, chờ lúc nửa đêm khi mọi người đã ngủ say, ta nhẹ nhàng mở then cửa ra ngoài, mang theo một tay nải nhỏ chứa vài chiếc bánh cho những ngày đường tìm kiếm. Định bụng rằng, sau khi tìm được bọn Lãnh Phong sẽ quay trở về xin lỗi Mạch tiền bối sau vậy.

Nhưng có lẽ Mạch tiền bối nói không sai. Sức khỏe của ta hoàn toàn chưa hề đủ bình phục để đi quá xa trong tiết trời khắc nghiệt và địa hình hiểm trở của Tuyết Sơn này. Chưa được một dặm đường, đôi bàn chân đã bắt đầu như tảng đá nặng không thể nào nhấc lên nổi. Từng cơn đau nhức len vào khớp xương, thớ thịt vốn chưa lành nguyên vẹn trong cơ thể, khiến ta có cảm giác như chúng đang bắt đầu vỡ ra từng vụn nhỏ, đau thấu tận tâm can.

Sự quyết tâm tìm lại được Lãnh Phong đã giúp ta có thêm sự kiên định.

Cố dùng tất cả chút sức lực còn lại của mình để lê từng bước nhỏ trên nền tuyết dày đặc, khung cảnh trước mắt ta bỗng nhòa dần. Từng chút, từng chút sinh khí còn sót lại trong cơ thể dường như cũng đang kéo nhau đi khỏi. Mọi ý thức cũng dần mất đi.

Không lẽ ta được quý nhân giúp đỡ, qua đại nạn không chết mà bây giờ đành phải bỏ mạng tại đây sao?

Mạch thần y bảo rằng sức khỏe của ta còn rất yếu, không được cố gắng quá sức, nếu không sẽ có thể mất mạng như chơi. Nhưng chưa tìm thấy bọn Lãnh Phong, ta làm sao có thể an tâm ở nhà Mạch thần y chữa trị cho được?

Vừa lúc ấy, ta cảm thấy một luồng khí nóng bỗng nhiên quặng lên thật mạnh ở nơi bụng, rồi nôn thốc ra ngoài một ngụm máu tươi. Đất trời chao đảo, và ta cũng không thể nào gượng dậy được nữa...

Lãnh Phong, ngươi đang ở đâu?...

--o0o--

Lúc tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên chiếc giường được làm từ những cây thuốc quý trong nhà Mạch thần y. Bên cạnh ta vẫn là Sương Sương với khuôn mặt đầy lo lắng.

- Bình tỷ, tỷ tỉnh rồi!

Đoạn cô bé hướng ra ngoài:

- Gia gia, tỷ tỷ đã tỉnh lại rồi!

Mạch thần y vội vàng chạy vào, kiểm tra lại thương tích trên cơ thể ta. Sau khi mắng ta một trận và hỏi rõ ngọn nguồn, ông hứa sẽ giúp ta tìm bọn Lãnh Phong.

Những ngày sau đó, ta vừa chữa trị, vừa theo Mạch thần y hỏi han về một vài vị thuốc và công dụng của nó. Ông có vẻ rất vui và luôn tận tình giải thích. Ta cảm thấy vị thần y này không quái dị như người ta vẫn thường nói, ngược lại còn rất ồn hậu và dễ gần.

Mạch thần y cũng giữ đúng lời hứa tìm kiếm bọn Lãnh Phong. Mỗi ngày, ông và Sương Sương đều chia nhau ra tìm kiếm. Tuy nhiên, việc tìm người quả là không dễ dàng giữa núi tuyết mênh mông. Những cái lắc đầu lúc hoàng hôn xuống bóng cũng là tiếng thở dài của hai người đã mệt mỏi đi tìm, và sự thất vọng xen lẫn lo lắng tột cùng của một người ở nhà chờ đợi.

Sang ngày thứ mười, sức khỏe ta đã dần hồi phục, nhưng tin tức về Lãnh Phong vẫn chưa về.

Trong thời gian này, ta đã thay lại y phục của nam nhân, không còn dùng y phục của mẹ Sương Sương nữa. Như thế là để một ngày nào đó khi gặp lại Đỗ Tuyên và Diệp Linh cũng không quá khó xử.

Ngày thứ mười hai kể từ lúc ta được nhặt lại về trong gió tuyết với một cái mạng sắp tàn. Ta ngồi trên ngạch cửa, hướng ra ngoài chờ đợi như mọi ngày, nhưng khác với những ngày đầu tràn trề hy vọng, thì lần này ta gần như không có chút niềm tin tái ngộ nào nữa.

Bao nhiêu viễn cảnh về những tình huống không may cứ lỏn vởn trong trí óc ta. Ta vốn cho rằng, với sự quen thuộc về Tuyết Sơn như ông cháu Mạch tiền bối, việc tìm kiếm sẽ không mấy khó khăn. Ta thực sự tin rằng họ sẽ mau chóng tìm được bằng hữu của ta. Nhưng đã bao lâu như vậy rồi, có khi nào tất cả đã chìm sâu dưới lòng tuyết, nên mới không thể tìm thấy như vậy?...

Nghĩ đến những giây phút cuối cùng của Lãnh Phong lại không có ta bên cạnh, trái tim ta nhói buốt. Lúc đó, hắn có hận ta lắm không?

Vì ta, Lãnh Phong mới rời Tru Nhân giáo và chịu nhiều khổ cực đến như vậy. Nếu không có ta, bây giờ hắn vẫn đang làm Đường thiếu gia có thể hô mưa gọi gió, sao có thể rơi vào hiểm cảnh như hiện nay được. Là ta có lỗi với hắn…

Vừa lúc đó, từ xa bỗng thấp thoáng bóng người. Mạch tiền bối đã về, bên cạnh là Sương Sương.

Trái tim ta gần như tuyệt vọng. Vậy là hôm nay lại không tìm thấy bọn họ rồi.

Bỗng ngay sau đó lại thấp thoáng thêm một bóng người. Ta dụi dụi mắt, rồi cố nhìn cho thật kỹ.

Không thể nào sai được, đó chính là Lãnh Phong!!

Ta bật ngay dậy, cố gắng chạy thật nhanh về phía họ. Nước mắt không biết tự lúc nào đã chảy dài trên hai gò má, nhưng lần này không phải là đau thương, không phải là tức tưởi, mà là những giọt nước mắt của sự vui mừng và hạnh phúc tột độ.

- Lãnh Phong!!

Ta quỵ chân xuống nền tuyết khi còn cách họ khoảng chục thước, bởi những cơn đau buốt trong mỗi mảnh xương lại trỗi dậy thấu tim gan vì dùng sức chạy quá nhanh.

Lãnh Phong nhìn thấy ta khi ta vừa quỵ ngã. Hắn vội chạy như bay đến, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt tột độ:

- Lăng Bình!!!

Hắn đưa tay ôm lấy hai bờ vai ta. Ta nhận ra hai bàn tay hắn run lên bần bật, không biết vì quá lạnh hay vì lo lắng, hay vì vui mừng khi tìm thấy được ta. Đôi mắt hắn lúc này rơm rớm ướt, nhưng vẫn như những lần trước, ta không thấy nó chảy ra bao giờ.

Lúc này, Đỗ Tuyên và Diệp Linh cũng vừa chạy đến. Diệp Linh ôm chầm lấy ta khóc nức nở.

Lãnh Phong lúc này đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn nghiêm giọng:

- Ngươi thật ương bướng. Ngươi làm như thế có biết người khác sẽ lo lắng cho ngươi không??

Đỗ Tuyên cười xòa:

- Được rồi, tam đệ. Tìm thấy nhị đệ là tốt lắm rồi, đừng mắng đệ ấy nữa.

Nếu là mọi khi, ta sẽ cố chọc cho Lãnh Phong cười để giảng hòa và coi như xí xóa việc ta làm cho hắn lo lắng. Nhưng lần này, những cung bậc cảm xúc trong ta như rối loạn, vừa hạnh phúc lẫn xót xa, ta không thể nào bật lên nổi một câu bông đùa, chỉ đưa mắt nhìn Lãnh Phong với cảm giác đầy hối lỗi. Hối lỗi không phải vì ta đã quyết định cứu Diệp Linh ngày hôm ấy, mà là vì ta biết hắn đã lo cho ta nhiều lắm.

Lúc này, Mạch tiền bối từ phía sau bước đến cùng với Sương Sương.

Câu nói của ông phá tan cái tình cảnh vừa hạnh phúc, lại vừa khó xử của chúng ta:

- Các ngươi còn không đưa Lăng Bình vào nhà thì đừng than trách vì sao nó lại hôn mê thêm vài ngày nữa.

Lãnh Phong vừa nghe thấy thế, không nói gì liền bế xốc ta lên và đi về phía ngôi nhà. Phía sau lưng là hai cặp mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của Đỗ Tuyên và Diệp Linh. Dù thế nhưng vẫn không có ai thốt lên câu nào. Có lẽ, bọn họ đang nghĩ cảnh tượng hai nam nhân bế nhau thật là kỳ quái, nhưng vì ta đang bị thương nên chắc cũng phần nào cảm thông được.

Nằm trong tay Lãnh Phong, ta ngước lên nhìn hắn.

Cảm giác lúc này thật khó tả, cứ thấy nghẹn nghẹn nơi cuống họng, không thể bật được thành lời. Bốn năm nay, ta dường như đã xem Lãnh Phong là người thân duy nhất còn lại bên cạnh mình, khi mà phụ thân vẫn còn trong ngục tối, còn mẫu thân và Lăng Phi lại bặt vô âm tín giữa trời đất mênh mông.

Lãnh Phong, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể đoàn tụ rồi.

--------------------

(*) Giờ Mão: Từ năm giờ đến bảy giờ sáng.

(**) Giờ Thìn: Từ bảy giờ đến chín giờ sáng.