Chương 13: NÚI TUYẾT

Trác Ngọc

Chương 13: NÚI TUYẾT

Chương 13: NÚI TUYẾT

Chúng ta lên đường từ tờ mờ sáng. Có lẽ vì lo lắng cho Diệp Linh vốn không quen bôn ba dặm trường, hơn nữa thương tích trên người còn chưa lành, Đỗ Tuyên đề nghị nên đi với tốc độ vừa phải. Tuy nhiên, Lãnh Phong lại lo ngại rằng nếu chậm trễ vài ngày đường thì vị thần y đó có thể đã rời khỏi Tuyết Sơn. Ta cũng cùng chung nhận định đó. Do vậy, Đỗ Tuyên và Lãnh Phong luân phiên điều khiển xe, giục ngựa tranh thủ chạy cả ngày lẫn đêm.

Đó thực sự là một hành trình dài dằng dặc. Thi thoảng chúng ta mới dừng chân nghỉ ngơi tại nơi sơn dã hay một thị trấn xa lạ nào đó. Chuỗi ngày còn lại thực sự buồn chán. Ta và Diệp Linh chỉ còn biết ngắm nhìn mặt trời lên xuống qua hai ô cửa bên thành xe. Thậm chí, khi đến được Tuyết Sơn, ta còn đếm được chính xác chiếc xe ngựa đã lăn bánh qua năm thị trấn và mười ba ngọn núi lớn nhỏ. Thế mà chỉ mất hơn ba mươi ngày đường. Quả thật là một kỳ tích!

Nhìn lại, ai nấy nom đều nhếch nhác lôi thôi, trang phục cũng ngả màu vì bụi đường sau những ngày ròng rã. Thế nhưng, bốn người lại nhìn nhau cùng mỉm cười, gương mặt rạng ngời những tia hy vọng.

Suốt dọc đường đi, Đỗ Tuyên chăm sóc Diệp Linh rất chu đáo. Ta có cảm giác vị đại ca này hình như đã cảm mến cô thì phải. Phần về Linh muội, sức khỏe gần như hồi phục, di chuyển cũng đã thuận tiện, dễ dàng. Tuy nhiên, ẩn dưới lớp y phục kia là vô số vết thương chằng chịt ghê người trên da thịt. Ta biết được điều đó nhờ một lần phụ Diệp Linh đắp thuốc lên hai cánh tay. Thật sự rất đáng thương. Diệp Linh cũng chính vì mặc cảm nên hay tìm cách xa lánh Lãnh Phong và Đỗ Tuyên, chỉ duy với ta là muội ấy có thể gần gũi, trò chuyện. Có lẽ, dù không biết ta là nữ nhân, nhưng vốn thực là nữ nhi với nhau cũng có cái dễ đồng cảm mà không cần phải tìm cách giải thích nguyên nhân chăng? Chậc, có thể lắm chứ.

Một luồng không khí lạnh giá len qua cánh cửa xe ngựa, làm cho cả ta và Diệp Linh đều bất giác rùng mình. Vén rèm cửa nhìn ra, bên ngoài là cả mênh mông biển tuyết. Đến giờ, ta mới hiểu tại sao nơi này được gọi là Tuyết Sơn. Những bông tuyết rơi lả tả, trắng xóa đất trời, bị cuốn tung theo gió, vương trên mui xe thành cả một lớp dày.

Chợt nhớ ra, ta mở tay nải, lấy một chiếc áo lông màu trắng rất đẹp khoác cho Diệp Linh. Chiếc áo này là do Mạc đại thẩm đã cẩn thận chuẩn bị cho ta trước khi chúng ta rời khỏi nhà thẩm ấy để lên đường.

Nhường chiếc áo đó cho Diệp Linh vì ta nghĩ muội ấy là thân nữ nhi, vừa không có võ công, vết thương lại chưa lành hẳn, trời lạnh như thế này có lẽ sẽ đau nhức nhiều lắm. Diệp Linh hình như rất cảm động, ánh mắt nhìn ta thật dịu dàng. Tự dưng, trong lòng ta dâng lên một cảm giác thật vui và ấm áp. Ngày xưa, phụ thân từng nói với ta rằng, khi làm cho người khác vui thì bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Ta vẫn luôn tin Người, tuy nhiên, đến tận hôm nay ta mới cảm nhận được cái cảm giác ấy thực sự là như thế nào.

Xe ngựa ngừng ngay dưới chân núi. Nhìn ngọn núi cao lừng lững, vô cùng hùng vĩ với những mỏm tuyết trắng xóa, chông chênh hiểm trở, trong lòng cả bốn chúng ta đều không tránh khỏi lo ngại.

Dù Lãnh Phong đã từng nghe phụ thân hắn nói rằng Mạch Tử Nhân thần y đang sống trong một hang động nhỏ ở khe núi Tuyết Sơn, nhưng Tuyết Sơn rộng lớn thế này, biết phải tìm ông ta ở đâu?

Trời bắt đầu chuyển gió. Những cơn gió quái ác mang theo muôn ngàn bông tuyết quất thẳng vào người, lạnh buốt. Ta khẽ rùng mình, hai tay ôm lấy cơ thể đã cóng đi vì lạnh. Làm sao chúng ta có thể chống chọi với thời tiết khắc nghiệt thế này để tìm Mạch thần y? Chỉ e rằng chưa tìm được ông ấy thì cả bốn đã trở thành xác ướp và bị chôn vùi vĩnh viễn ở chân núi Tuyết Sơn rồi.

Đang suy nghĩ mông lung, có thứ gì đó trùm lên vai ta, nghe ấm ấm. Là một chiếc áo bông. Áo của Lãnh Phong.

Giọng hắn thầm thì bên tai ta, chỉ đủ cho hai chúng ta nghe thấy:

- Bình nhi, ngươi thật biết cách làm cho Diệp Linh nảy sinh tình cảm với ngươi đấy. Xem ngươi lạnh cóng rồi, lại còn nhường áo cho người ta nữa. Ngươi chẳng bao giờ biết lo thân mình cả.

Ta quay lại. Nhận ra Lãnh Phong đã cởi chiếc áo lông trên người và quàng cho ta. Trên môi hắn là một nụ cười vừa hiền, lại vừa có ý gì đó, giống như trách nhẹ.

Không để ý lắm đến câu nói vừa rồi của hắn, vì lúc này trong lòng ta chỉ cảm thấy một làn hơi ấm đang lan tỏa khắp cơ thể và trái tim mình. Tại sao ta lại cảm thấy như vậy, đến chính bản thân ta cũng chưa thể nào lý giải nổi. Bất giác, ta cứ muốn được mặc chiếc áo đó mãi không rời ra nữa.

Nhưng...

Đưa tay kéo chiếc áo ra khỏi vai, ta khoác lại lên người cho Lãnh Phong:

- Ta không sao, vẫn chưa lạnh lắm. Khi nào lạnh chịu không nổi, ta sẽ giật lấy áo của ngươi sau. Lúc đó ngươi có la oai oái cũng vô dụng thôi.

Ta chu môi nhìn hắn, cố tỏ ra mình đang chẳng hề hấn gì với cái thời tiết lạnh buốt da buốt thịt này.

Thực ra không phải là ta không lạnh, càng không phải ta không muốn khoác chiếc áo ấm áp đó của Lãnh Phong lên người, nhưng nếu ta mặc nó rồi, Lãnh Phong cũng sẽ rất lạnh vậy.

Lãnh Phong trừng mắt nhìn ta:

- Ta quen biết ngươi bao lâu rồi mà còn lạ với mấy lời nói dối của ngươi chứ? Bảo không lạnh mà tay chân cứ run lên bần bật thế kia?

Vừa nói, hắn vừa lấy chiếc áo khoác lại lên vai cho ta, đồng thời, bàn tay dùng một lực vừa đủ ấn lên vai ta qua lớp áo lông, như có ngầm ý “ngươi mà bỏ ra lần nữa thì đừng nhìn mặt ta”. Miễn cưỡng vì sợ Lãnh Phong hắn giận, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hắn lắm.

Còn chưa biết nói gì thì Lãnh Phong như hiểu được ý nghĩ của ta:

- Ngươi yên tâm, ta luyện võ từ nhỏ, phụ thân nhiều lúc còn ném ta vào hầm băng cả nửa tuần trăng, trên người chỉ khoác độc một lớp áo mỏng để rèn sức chịu đựng. Cái lạnh của Tuyết Sơn này chẳng làm khó được ta đâu.

Nghe Lãnh Phong nói thế, ta cũng tạm yên tâm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút lo lắng.

Vừa rồi, nghe hắn nhắc tới phụ thân, trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy trái tim mình nhói một cái đau điếng. Phụ thân, mẫu thân, Lăng Phi... Bao giờ Bình nhi mới có thể gặp lại mọi người đây?

Hình ảnh của gia đình lại choáng ngợp trong lòng. Nhìn về một nơi vô định, môi ta chợt bật ra thành tiếng:

- Lãnh Phong này, sau khi chữa khỏi cho Diệp Linh rồi, chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm mẫ... Lăng phu nhân nhé.

Mải mê với suy nghĩ, ta mém chút quên mất có Đỗ Tuyên và Diệp Linh đang đứng bên cạnh. May mà kịp thời nhớ ra và không nói hớ.

Lãnh Phong cười hiền:

- Chắc chắn rồi.

Diệp Linh nghe thấy thế, quay sang nhìn ta, vẻ khó xử hiện lên trên nét mặt:

- Bình ca, thật ngại quá, chỉ tại vì muội mà làm lỡ việc của mọi người. Muội...

Đặt bàn tay phải lên vai Diệp Linh, ta vỗ về:

- Muội đừng nghĩ linh tinh làm gì. Bây giờ, nhiệm vụ của muội là phải giữ vững niềm tin và chuẩn bị tinh thần để chữa trị. Mọi việc còn lại đã có ba chúng ta lo liệu. Chúng ta gặp nhau đã là duyên, hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, muội không cần phải cảm thấy khó xử. Tìm người giữa thế gian rộng lớn này không phải là dễ, đâu thể trong một sớm một chiều được. Có mất thêm vài ngày cũng chẳng sao đâu.

Đoạn, ta quay sang Lãnh Phong:

- Lãnh Phong, ngươi nói xem có đúng không?

Lãnh Phong lại mỉm cười:

- Tất nhiên rồi. Diệp Linh, cô nương không nên lo nghĩ nhiều, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Đỗ Tuyên cũng nói chen vào:

- Phong đệ và Bình đệ nói đúng đó. Linh muội, chúng ta sẽ tìm được Mạch thần y và nhanh chóng chữa khỏi cho muội thôi, sau đó đi tìm Nhan Y hiệp nữ cũng không muộn.

Diệp Linh nhìn ba người chúng ta với vẻ biết ơn. Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp đó bỗng dưng chùng xuống, hiện rõ nét buồn.

Người đầu tiên nhìn thấy những biến đổi đó là Đỗ Tuyên. Vị đại ca tỏ ra ân cần:

- Linh muội, muội sao vậy? Chúng ta đã nói muội không nên lo nghĩ nhiều hay cảm thấy có lỗi gì rồi mà.

Diệp Linh cuối mặt, đôi mắt đen đã lóng lánh nước:

- Tuyên ca, không phải như thế đâu. Muội...

Ta bước lại gần Diệp Linh, lo lắng:

- Nếu không phải vì chuyện đó thì muội còn lo lắng gì mà lại khóc? Hay muội sợ chữa trị sẽ rất đau đớn?

Nước mắt Linh muội đã bắt đầu rơi, đôi môi mấp máy cố phân bua:

- Không phải đâu Bình ca. Chỉ là muội... muội...

Lãnh Phong đứng sau lưng ta, giọng nhỏ nhẹ:

- Có phải cô nương đang nghĩ, sau khi được chữa lành bệnh rồi, bản thân sẽ không biết đi về đâu khi chẳng còn ai là người thân thích không?

Mở đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Phong, Diệp Linh nhìn Lãnh Phong với vẻ hơi ngạc nhiên rồi lại ôm mặt khóc nức nở.

Đỗ Tuyên “à” một tiếng, đoạn đặt bàn tay lên vai Diệp Linh, nhìn cô trìu mến:

- Thì ra là vì chuyện này. Thực ra, ta đã có chủ ý rồi, chỉ là chưa có dịp bàn với hai đệ đệ nên chưa nói cho muội biết. Dù gì muội cũng đã chẳng còn người thân nào, vậy sau này cứ cùng chúng ta phiêu bạt giang hồ, có hoạn nạn cùng sẻ chia. Không biết Phong đệ và Bình đệ có thấy bất tiện gì không?

Nhìn Lãnh Phong, rồi quay sang Đỗ Tuyên, ta lên tiếng:

- Chúng đệ thì không có bất tiện gì. Có thêm một người lại càng vui hơn. Chỉ là cuộc sống phiêu bạt gian nan, không biết Linh muội có muốn theo chúng ta chịu khổ hay không thôi.

Diệp Linh đã thôi khóc, nhìn ta như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Giọng cô tỏ rõ vẻ xúc động:

- Các huynh nói có thật không? Muội có thể cùng các huynh phiêu bạt mãi mãi thật sao? Các huynh sẽ không bỏ lại muội bơ vơ thật sao?

Ta lấy chiếc khăn lụa trắng trong tay áo lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi gò má của Diệp Linh, cười:

- Muội ngốc quá, chúng ta sẽ không bỏ lại muội đâu. Được rồi, bây giờ thì không lo lắng gì nữa nhé. Trời cũng đã ngả bóng, nếu không mau chóng tìm ít củi về đốt lửa sưởi ấm đêm nay, ta nghĩ chúng ta sẽ thành bốn tảng băng hình người mất thôi.

Diệp Linh mỉm cười. Lãnh Phong và Đỗ Tuyên cũng cười.

Đỗ Tuyên dìu Diệp Linh trở lại xe ngựa. Chúng ta đi thêm một đoạn nữa vào sâu trong địa phận Tuyết Sơn. Tuyết mỗi lúc một dày hơn, may mà dọc đường đi, chúng ta cũng nhặt được một ít củi khô đủ dùng cho tối nay, nếu không cũng chẳng biết làm thế nào để chiến đấu với cái lạnh cắt da thịt này.

Dừng chân ở lưng chừng ngọn đồi, cạnh một cây cổ thụ rất lớn, khoảng chừng trên trăm tuổi. Ta không biết cây này tên gọi là gì, nhưng không khỏi nhạc nhiên khi nó có thể sống được ở một nơi đầy tuyết như thế. Lãnh Phong bảo rằng điều đó không quá khó hiểu, vì thực vật cũng như con người, có thể tùy hoàn cảnh mà thích ứng để tồn tại.

Ta thấy hắn nói cũng đúng. Như chính bản thân mình, khi còn là đại tiểu thư được thương yêu chìu chuộng của Lăng phủ, ta chưa từng nghĩ mình có thể sống được khi phải lạc mất người thân và phiêu bạt nay đây mai đó giữa chốn giang hồ đầy cạm bẫy. Thế nhưng, ta vẫn đang sống rất tốt đấy thôi. Có lẽ một phần là nhờ có Lãnh Phong luôn bên cạnh chở che, bảo vệ, và một phần cũng do chính bản thân ta đã tập thích ứng dần dần với hoàn cảnh. Đột nhiên ta nghĩ, sức sống của sinh vật thật đáng nể, dù là thực vật, động vật hay con người đều thế.

Lãnh Phong từ nãy vẫn săm soi cái gì đó dưới gốc cây cổ thụ, bấy giờ lên tiếng gọi ta lại, chỉ cho ta xem những bông hoa to bằng bàn tay mọc ngay trên tuyết. Những bông hoa màu trắng tinh khiết tuyệt đẹp lẫn trong màu trắng của tuyết, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ rất khó nhận ra.

Vừa đưa tay định ngắt lấy một bông thì Lãnh Phong ngăn lại:

- Đừng đụng vào!

Ta ngơ ngác:

- Tại sao vậy?

Đỗ Tuyên đứng sau lưng ta lên tiếng:

- Chưa biết được loài hoa lạ này có độc hay không, nên tốt nhất không nên chạm đến, kẻo rước họa vào thân.

Lãnh Phong gật đầu:

- Đại ca nói đúng. Trước kia, đệ có nghe phụ thân nhắc đến một loại hoa rất quý chỉ mọc trên núi tuyết, có tên là Tuyết Liên*. Tuy nhiên, đệ chưa từng nhìn thấy hình dạng của bông hoa này bao giờ, không thể khẳng định được có phải là nó hay không. Hoa lạ, tốt nhất là không nên chạm vào

Chưa từng nghe nói đến loại hoa này, ta lại hỏi:

- Hoa quý? Nó có công dụng gì mà lại được xem là một loại hoa quý?

Lãnh Phong giải thích:

- Nghe tương truyền lại rằng, cứ mỗi năm năm Tuyết Liên mới ra hoa một lần, nhưng nó lại có tuổi thọ đến tám tháng. Giang hồ đồn đại nó có khả năng cải tử hoàn sinh và chữa được bách bệnh, nhưng ta không biết nó có thực sự công dụng đến thế không.

Ta tặc lưỡi:

- Vậy sao chúng ta không hái một vài bông mang theo, biết đâu lại có lúc cần đến.

Lãnh Phong nghiêm mặt:

- Không được. Một số loài Tuyết Liên có độc tính, nếu không biết cách, khi chạm vào nó rất nguy hiểm. Hơn nữa, ta cũng không khẳng định loài hoa này chính là Tuyết Liên, có thể lại là một loại hoa độc. Cẩn thận vẫn hơn.

Xịu mặt đầy tiếc rẻ, nhưng Lãnh Phong hắn nói đúng nên ta cũng đành ngậm ngùi mà nghe theo.

--oOo--

Đêm dần buông.

Màn mưa tuyết đã mỏng đi nhiều. Nhờ vậy, ta mới nhìn rõ hơn vài gốc thông và cây bụi sẫm màu rải rác đây đó trên nền trắng nhàn nhạt của những cồn tuyết nhấp nhô. Đỗ Tuyên tỏ ra rất kinh nghiệm, nhanh chóng tìm một nơi tương đối khô ráo và khuất gió gần một gốc đại thụ.

Chúng ta nhanh chóng gom củi khô, đốt một đống lửa to, lấy tuyết sạch bỏ vào chiếc nồi đất nhỏ mang theo để nấu nước, còn thực phẩm đã có sẵn lương khô trong túi hành lý. Thế là cũng xong bữa tối.

Sau khi đã ấm bụng, cả bốn ngồi quây quần bên đống lửa, bàn bạc về những dự tính cho tương lai. Lúc này, gió đã yếu đi nhiều, chỉ đủ sức đưa những bông tuyết bay lất phất nhè nhẹ. Dường như cả vùng Tuyết Sơn chìm trong tĩnh mịch. Đâu đó sâu trong màn đêm thăm thẳm ngoài kia vọng lại vài tiếng kêu lạc lõng cùng âm thanh sột soạt của lũ thú săn đêm.

Mê mải ngắm ngọn lửa hồng đang nhảy nhót reo vui trong tiếp lép bép của củi khô, lại được bao bọc trong không khí ấm áp dễ chịu, ta chợt nghĩ khung cảnh của Tuyết Sơn về đêm thực quá đỗi bình yên, đâu đến nỗi đáng sợ như cha của Lãnh Phong đã kể với hắn. Tuy vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ta vẫn le lói một cảm giác bất an đến kỳ lạ. Hơn nữa, suốt cả buổi tối, ánh mắt của Diệp Linh cứ nhìn ta không rời, có vẻ rất bất thường. Ta cũng không để tâm cho lắm, chỉ mỉm cười đáp lại.

Đang chuyện trò rôm rả, Lãnh Phong và Đỗ Tuyên bỗng nhiên im bặt, gióng tai nghe ngóng cái gì đó.

Thấy lạ, ta lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Lãnh Phong nhìn ta, đưa ngón tay trỏ lên che trước miệng:

- Yên nào, ngươi thử nghe xem, hình như có tiếng gì đó.

Ta dùng nội công định thân lại để nghe rõ hơn những âm thanh xung quanh. Đúng là có tiếng gì đó, như là tiếng gió, và có vẻ rất mạnh.

Đỗ Tuyên chợt lên tiếng:

- Hình như là...

Lãnh Phong cũng căng thẳng không kém, gật nhẹ đầu:

- Đúng rồi. Đó chính là bão tuyết.


----------------------------
(*): Tuyết Liên (hay còn được gọi là Thiên Sơn Tuyết Liên ) là một loài hoa có thật mọc trên núi tuyết, được phát hiện đầu tiên ở Trung Quốc và Tây Tạng. Năm năm nở hoa một lần và có tuổi thọ tám tháng.

Trong các tiểu thuyết võ hiệp, tuyết liên được coi như một loại thuốc cải tử hoàn sinh và tăng cường công lực. Theo sách y học được ghi chép lại, tuyết liên có khả năng giải độc, chủ trị các bệnh liên quan tới phổi, bế kinh, thân thể đau nhức là các bệnh liên quan đến phong thấp. Người ta còn dùng loại hoa này để bồi bổ sinh lực cho đàn ông. Ngoài ta, tuyết liên còn có khả năng làm co tử cung, chính vì thế loại hoa này nghiêm cấm sử dụng cho phụ nữ đang mang thai vì nó sẽ dẫn tới xảy thai hoặc thai chết lưu khi sử dụng. Tuy nhiên, loại hoa này có tính nhiệt, khi ăn vào mồ hôi sẽ chảy nhiều. Có tin nói, sau khi ăn loài hoa này, người ta có thể cởi trần đi trong tuyết mà không thấy lạnh. Có những loại tuyết liên mang độc tố và trước khi sử dụng, người ta phải ép hết độc tố ra thì mới có thể sắc hoặc lấy làm thuốc

Trong những nghiên cứu mới đây, các nhà khoa học nhận thấy Thiên Sơn Tuyết Liên tính nhiệt cao, có tác dụng rất tốt đối với các trường hợp nhức mỏi do phong thấp thận hư hay suy giảm khả năng tình dục; phụ nữ kinh nghuyệt không đều, thống kinh. Thiên sơn tuyết liên giàu Protein và các loại axitamin, có thể điều tiết được độ toan kiềm trong cơ thể người, có tác dụng tăng cường khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, chống lão hoá. (Sưu tầm)