Chương 11: NHÂN DUYÊN

Trác Ngọc

Chương 11: NHÂN DUYÊN

Chương 11: NHÂN DUYÊN

Không tìm thấy mẫu thân và Lăng Phi, lòng ta nhẹ nhõm hơn vài phần. Chỉ cần không có Người và tiểu muội trong đống xác chết ngổn ngang này thì vẫn còn hy vọng. Nhưng sao cảm giác lo lắng không yên cứ ùn ùn kéo đến, choáng ngợp hết cả tâm trí, khiến ta cảm thấy như không thở được nữa.

Choáng váng, ta quỵ chân xuống trên đống hoang tàn.

Có một cái gì đấy chạm nhẹ vào chân, hơi ngọ ngoạy.

Theo quán tính, ta giật mình đứng bật dậy và nhìn xuống. Là cánh tay của một cô gái. Toàn thân cô bê bết máu.

Ta và Lãnh Phong vội vàng đỡ cô gái dậy hỏi han sự tình, nhưng sức tàn lực kiệt khiến cô không nói được gì. Lấy trong tay nải một ít thuốc mà Lãnh Phong đã chuẩn bị, ta cẩn thận rắc lên vết thương, rồi cả ba nhanh chóng đưa cô đến một trấn nhỏ gần đó để tìm đại phu chữa trị.

--oOo --

Người mà chúng ta cứu được tên là Diệp Linh. Diệp Linh năm nay tròn mười lăm tuổi, là người làng Hoa Sơn. Người dân của làng này sinh sống bằng nghề dệt lụa, sau đó mang vải vóc dệt được xuống trấn nhỏ gần đấy để bán.

Từ nhỏ mồ côi cha mẹ, Diệp Linh sống với bà nội đã già yếu. Bà của cô khi còn trẻ là một trong nhưng cô gái dệt giỏi nhất làng, chính vì thế, tay nghề của Diệp Linh cũng rất khá.

Theo như Diệp Linh kể, thì ngay hôm chúng ta đến, làng Hoa Sơn đã bị một nhóm sơn tặc đốt phá, cướp bóc và giết sạch cả làng. Bà của cô cũng đã bỏ mạng trong khi tìm cách bảo vệ cho cô khỏi một thanh xà ngang đang đổ xuống.

Diệp Linh bảo chưa từng có một vị phu nhân dắt theo đứa bé nào đến làng hỏi thăm tin tức. Hoặc cũng có thể chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi.

Đó là tất cả những gì mà chúng ta biết được khi Diệp Linh tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê. Cô gái này bị thương khá nặng. Các vết bỏng lẫn vết thương do đao kiếm gây ra bao trùm cả cơ thể cô. Làn da mịn màng của cô gần như đã bị hư hại hoàn toàn.

Vị đại phu già ra dấu cho chúng ta chúng ta sang phòng bên cạnh. Ta lấy tấm chăn đắp lên người cho Diệp Linh, sau đó nhanh chóng theo chân ba người bọn họ.

Bảo chúng ta ngồi xuống ghế, rồi ông lắc đầu ái ngại:

- Thương tích của vị cô nương này rất nặng, may mà các người mang cô ấy đến đây kịp thời, nếu không, e rằng cái mạng của cô nương ấy cũng không giữ được.

Ta định hỏi về tình hình của Diệp Linh liệu có còn gì nguy hiểm, nhưng Đỗ Tuyên đã lên tiếng trước:

- Đại phu, rốt cuộc Diệp cô nương có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa không?

Vị đại phu lại lắc đầu:

- Tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng những vết sẹo rất lớn do bỏng quá nặng trên khắp cơ thể thì không có cách nào làm mất đi được. Điều này với một cô nương quả thật khó mà chấp nhận nổi. Chỉ e rằng cô ấy lại nghĩ quẫn...

Có vẻ rất lo lắng, Đỗ Tuyên lại hỏi:

- Đại phu, ông xem có còn cách nào để chữa trị cho cô nương ấy không? Có thể dùng những loại thuốc tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề.

Vị đại phu nói, giọng tỏ vẻ thương xót:

- Chuyện này không liên quan đến tiền bạc. Vết bỏng của cô nương ấy quá nặng, cho dù cậu có đưa cô nương ấy đến gặp thái y trong cung đi nữa thì cũng vô dụng thôi. Thật đáng tiếc cho một cô nương còn quá trẻ và xinh đẹp như vậy.

Quả thực, Diệp Linh là một cô gái rất xinh đẹp. Vẻ đẹp ở cô toát ra từ khuôn mặt trái xoan với nét dịu dàng, chân chất, như một bông hoa đồng nội nhẹ nhàng, yếu ớt mà bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn chở che, bảo vệ. Dù vết bỏng lan khắp cơ thể, nhưng vẫn còn nhận ra được một làn da mịn màng, mềm mại của tuổi mười lăm. Một đôi mắt đen láy với ánh nhìn trong veo, một chiếc mũi nhỏ xinh, thẳng tắp và một đôi môi đỏ chúm chím rất duyên. Nhìn vào cô, người ta có thể thấy ngay đây chính là hình mẫu của một người vợ tuyệt vời và hiền ngoan nhất.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu phải chịu những vết sẹo loang lổ khắp cả cơ thể thì quả là đáng tiếc. Nhưng trong cái rủi còn có cái may, ít ra, khuôn mặt cô không bị xây xát quá nhiều.

- Thật ra không phải là không có cách, nhưng cách này vừa mất thời gian lại vừa không chắc chắn. Các cậu không thân thiết gì với Diệp cô nương, lão phu chỉ e không thể vì cô nương ấy mà chịu gian khó một phen.

Tiếng của vị đại phu già xé tan bầu không khí im lặng.

Vẫn là Đỗ Tuyên đã lên tiếng trước:

- Không hề gì. Giúp người phải giúp cho trót, ông cứ nói thử xem ông cần loại thuốc gì để chữa cho cô ấy, tôi nhất định sẽ mang về cho ông.

Vị đại phu có vẻ trầm ngâm:

- Sức của lão phu và những đại phu khác thì không thể làm gì được, cho dù cậu có mang về đây loại thuốc tốt nhất. Tuy nhiên, vẫn còn một người có thể giúp được Diệp cô nương, nhưng tìm được người đó hay không còn phải tùy vào duyên của cô ấy.

Từ nãy vẫn ngồi yên, bấy giờ Lãnh Phong mới lên tiếng:

- Có phải ông muốn nói đến Mạch Tử Nhân, người được mệnh danh là thần y của những vị thần y không?

Vị đại phu tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại gật gù:

- Chính là ông ấy, nhưng tung tích của ông ta thần bí vô cùng, muốn tìm được không phải là dễ. Cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã biết đến Mạch Tử Nhân tiền bối, thật là khiến cho người ta bất ngờ.

Lãnh Phong mỉm cười:

- Gia phụ ta là người bôn ba trong giang hồ, đương nhiên có nghe đến Mạch tiền bối. Ta còn biết ông ta là một vị thần y quái dị, chữa bệnh không lấy tiền, chỉ dùng điều kiện để đánh đổi, nhưng để thực hiện được điều kiện của ông ta quả là rất khó.

Vị đại phu thở dài:

- Chính là như vậy. Hơn nữa, tung tích của Mạch tiền bối lại xuất quỷ nhập thần, hiện giờ ông ta đang ở đâu không ai biết cả.

Suy nghĩ một lát, Lãnh Phong nói:

- Trước kia, ta có nghe gia phụ nói Mạch thần y sống trong một hang động nhỏ ở khe núi Tuyết Sơn, ngược sông Trường Giang khoảng một trăm dặm về hướng Bắc. Có lẽ đến đó sẽ tìm được ông ta.

Đỗ Tuyên nhìn ta và Lãnh Phong:

- Vậy chúng ta sẽ đưa Diệp cô nương đến đó nhờ Mạch tiền bối chữa trị. Nhị đệ và tam đệ thấy sao?

Ta và Lãnh Phong đều đồng ý. Dù gì, tung tích của mẫu thân và Lăng Phi cũng đã không còn, bây giờ có tiếp tục tìm kiếm gấp gáp thì cũng chẳng còn phương hướng để mà đi. Diệp Linh đáng thương như vậy, đã mất người thân, cả làng cũng không còn ai sống sót, nếu phải chịu thêm đả kích về thân thể nữa thì có lẽ cô ấy sẽ nghĩ quẩn.

Trong lòng ta chợt nghĩ, Đỗ Tuyên hắn cũng thật là có tình lắm. Những nghi ngờ dành cho hắn cũng vì thế bớt đi phần nào.

Thế là, cả ba chúng ta bắt đầu thu dọn hành lý, dự định sẽ khởi hành đến Tuyết Sơn vào ngay rạng sáng ngày hôm sau.

--oOo --

Diệp Linh ngồi trong xe ngựa, ánh mắt thất thần. Có lẽ, cái chết của bà nội và sự diệt vong của cả làng vẫn còn làm cho cô gái trẻ sống cả đời yên bình trong xóm núi chưa hết bàng hoàng, kinh hãi.

Chúng ta rời khỏi nhà vị đại phu già để lên đường đến đỉnh Tuyết Sơn cũng đã được ba ngày. Suốt ba ngày đường, Diệp Linh vẫn chưa mở miệng nói một lời nào cả.

Mở túi hành lý, ta lấy một chiếc màn thầu đưa cho cô gái. Cái lắc đầu nhẹ thay lời từ chối. Diệp Linh vẫn im lặng.

Đáng lẽ ra, ta sẽ cưỡi Tiểu Bạch để đến Tuyết Sơn, nhưng Lãnh Phong đã chu đáo bảo ta ngồi xe ngựa cùng Diệp Linh để tiện chăm sóc cô ấy. Còn đang phân vân vì sợ Đỗ Tuyên nghi ngờ, thì hắn lại nhìn ta mỉm cười:

- Bình đệ thường ngày chu đáo, đệ chăm sóc Diệp cô nương dọc đường đi là tốt nhất.

Không thấy Diệp Linh ý kiến gì. Có lẽ cô đã chẳng còn tâm trí để quan tâm đến việc có một “nam nhân” ngồi cùng xe ngựa với mình, sau cái biến cố kinh hoàng đã xảy ra vài ngày trước đó.

Cuối cùng, Lãnh Phong phải vừa cưỡi Hắc Long, vừa dắt theo Tiểu Bạch, còn Đỗ Tuyên làm phu xe bất đắc dĩ cho ta và Diệp Linh.

- Diệp cô nương, cô nên ăn một chút đi. Từ hôm qua đến giờ cô đã chẳng ăn gì rồi, như thế làm sao đủ sức đến Tuyết Sơn tìm Mạch thần y được.

Ta vẫn chìa cái màn thầu đến trước mặt Diệp Linh, giọng quan tâm.

Đôi mắt của cô gái giờ đây có vẻ ươn ướt sau những ngày ráo hoảnh. Cô vẫn im lặng.

Ta cất chiếc màn thầu, sau đó lấy trong tay áo ra một chiếc khăn lụa mỏng màu trắng, trên có thêu cành hoa sen cũng màu trắng, đưa cho Diệp Linh:

- Nếu còn khóc được thì cô nương cứ khóc. Dù khóc không thể giải quyết được gì, nhưng nó sẽ làm cho cô nương giải tỏa được những đau đớn đang kìm nén trong lòng. Đừng để đến khi không khóc được nữa, lúc đó chỉ còn biết ngồi gặm nhấm từng nỗi đau cào xé tân can mình, sẽ khó chịu lắm.

Những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi trên khóe mi tiểu cô nương xinh đẹp làm ta chạnh lòng nghĩ đến bản thân mình. Những ngày đầu bị Tru Nhân giáo bắt đi, đêm nào ta cũng khóc vì nhớ mẫu thân, nhớ Lăng Phi và ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc. Nhưng ta luôn tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn, sau khi lau đi những dòng lệ nóng hổi đang tuôn trào. Làm như thế, là vì ta cho rằng, mẫu thân luôn muốn ta dũng cảm đối diện mọi thứ. Nếu người biết ta yếu đuối, buông xuôi, hẳn người sẽ lo lắng lắm.

Nhìn Diệp Linh đau khổ vì mất người thân, ta cảm thấy như có một sự đồng cảm với người con gái bất hạnh này. Mỉm cười thật hiền, ta nhìn Diệp Linh, giọng thấu hiểu:

- Hãy khóc thật nhiều, và sau khi khóc xong, cô nương phải mạnh mẽ lên. Ta tin ở nơi chín suối, nếu bà nội cô nương thấy đứa cháu gái cưng của mình như thế này, hẳn bà sẽ không thể an lòng được.

Mắt hoe đỏ, cô gục đầu xuống co ro dựa vào thành xe, vòng tay ôm lấy đôi bờ vai thanh mảnh đang run lên từng hồi.

Dáng hình cô độc, mong manh yếu ớt ấy khiến lòng ta quặn lên một nỗi thương cảm xót xa. Dẫu rằng cùng cảnh ly tán, nhưng ta còn có cha mẹ và tiểu muội, đang ở nơi phương trời xa xăm nào đó vẫn dõi theo ta. Trong lòng ta luôn nuôi niềm tin mãnh liệt, rằng một ngày không xa, cả gia đình nhất định sẽ được đoàn tụ. Hơn nữa, giờ đây ta còn có Lãnh Phong bên cạnh, quan tâm, chia sẻ mọi vui buồn trên bước đường lưu lạc.

Diệp Linh thì sao? Từ nay, trên nõi đời này, cô ấy vĩnh viễn đã chẳng còn ai là người thân thiết nữa rồi...

Sau ba ngày ròng rã, cuối cùng Diệp Linh cũng quay sang nhìn ta. Giọng cô lẫn trong nước mắt, nhưng lại nghe nhẹ bẫng:

- Sao các người lại cứu tôi? Tại sao lại không để tôi chết đi? Chết đi rồi, tôi sẽ được gặp lại bà nội, sẽ không phải cô độc giữa cuộc đời như thế này.

Ta thở dài:

- Bà của cô nương vì muốn bảo vệ cho cô nương mới phải thiệt mạng. Diệp cô nương, nếu cô chết đi, há chẳng phải sự hy sinh của bà là vô nghĩa lắm sao?

Cô gái chợt khựng lại, nước mắt thôi không còn chảy trên đôi gò má xanh xao vì mất quá nhiều máu. Có lẽ, lời ta nói có chút ảnh hưởng đến cô.

Nghĩ vậy, ta tiếp:

- Sự việc đã xảy ra không thể nào thay đổi được, vậy thì cô nương hãy mạnh mẽ đối diện với nó. Hãy sống cho xứng đáng với sự hy sinh của người đã khuất, đừng để bà không thể nhắm mắt chỉ vì lo lắng cho cô nương.

Diệp Linh nhìn ta. Ta chợt thấy trong đôi mắt trong veo đó đã bắt đầu lóe lên ngọn lửa đỏ của sự hận thù.

Không có gì đáng ngạc nhiên lắm, bởi một cô gái đang sống yên bình như thế, bỗng chốc nhà tan cửa nát, người thân không còn, người quen cũng không còn. Không có nơi nương tựa, cũng chẳng biết nương tựa vào ai. Tất cả những điều đó xảy ra không phải do thiên tai, mà là do con người. Nếu Diệp Linh không bừng lửa hận thì đó mới là điều làm ta kinh ngạc. Cũng như ta, nếu không phải cố kìm nén vì lời dạy của phụ thân, thì trong lòng đã không nguôi sự hận thù dành cho Minh Vương gia và một lòng muốn tìm hắn để báo thù rửa hận. Nhưng suy cho cùng, lời mẫu thân nói vô cùng đúng, hắn thật đáng thương, đáng khinh bỉ đến mức chẳng đáng để chúng ta bận lòng.

Giọng nói nghẹn đắng của Diệp Linh lôi ta trở về với thực tại:

- Từ khi Diệp Linh tôi còn nhỏ, bà nội luôn dạy tôi về đạo nghĩa làm người. Bà thực sự là người bà tốt nhất trên thế gian này. Cả làng chúng tôi ai nấy cũng đều sống rất thuận hòa, tình nghĩa. Vậy tại sao bọn sơn tặc đó lại có thể một đêm giết chết hết mọi người?? Bọn chúng tàn ác bất nhân thì cứ sống trơ ra đó, trong khi tất cả những người hiền lành chân chất chung quanh tôi thì đã chết cả rồi. Tại sao vậy??

Ta còn chưa biết nói gì để an ủi Diệp Linh lúc này, thì cô bỗng gào lên:

- Tại sao vậy?? Tại sao vậy?? Lăng huynh, huynh nói cho tôi nghe đi! Tại sao vậy???

Nghe tiếng hét của Diệp Linh, Đỗ Tuyên vội vàng dừng xe ngựa lại, kéo rèm xe nhìn vào trong hốt hoảng:

- Có chuyện gì vậy? Bình đệ, Diệp cô nương có ổn không?

Lãnh Phong cũng đã xuống ngựa, đi đến đứng bên cạnh Đỗ Tuyên.

Diệp Linh lúc này đã khóc nấc. Ta ra dấu cho Lãnh Phong và Đỗ Tuyên cứ tiếp tục lên đường. Đợi xe ngựa chạy, ta lại chìa chiếc khăn về phía Diệp Linh. Lần này, cô đưa tay đón lấy rồi dùng nó lau đi những dòng nước mắt đang tuôn trào. Cô gái không nói gì nữa, chỉ còn ôm mặt khóc nghẹn ngào...

Chiếc xe ngựa vẫn lặng lẽ chạy trên con đường mòn nhỏ hẹp. Không ai nói với ai thêm một lời nào nữa.

--o0o--

Những tia nắng cuối cùng rồi cũng tắt. Diệp Linh ngồi đó, lặng im. Cô đã thôi không còn khóc nữa, tay nắm chặt chiếc khăn lụa của ta, mắt nhìn về một khoảng không vô định. Có lẽ, cô đang nhớ đến bà nội của mình.

- Diệp cô nương.

Diệp Linh quay sang nhìn ta, nhưng không đáp trả.

Ta mỉm cười thân thiện:

- Ta muốn kể cho cô nương nghe một câu chuyện để đường dài đỡ nhạt, không biết cô nương có muốn nghe không?

Cô gái vẫn im lặng nhìn ta, không trả lời, cũng không có ý phản đối.

- Ta có một biểu muội, là tiểu thư trong gia đình có quyền có thế. Từ nhỏ, muội ấy được phụ mẫu cưng chiều, thương yêu hết mực. Rồi một hôm, sóng gió bỗng nhiên ập đến, cha muội ấy bị giam vào tử ngục, còn muội ấy cùng mẹ và tiểu muội muội ẩn thân trong chốn giang hồ nhằm tránh tai mắt của triều đình.

Diệp Linh buột miệng:

- Cha vị biểu muội đó của huynh đã phạm tội à?

Ta cười nhạt:

- Không. Là ông ấy bị đổ oan. Một người có quyền thế hơn cả ông ấy đã đem lòng yêu mẹ của biểu muội ta, nên bày ra âm mưu đen tối nhằm giết hại cha và chiếm đoạt mẹ muội ấy.

Thở dài một tiếng, ta kể tiếp:

- Sau vài năm ẩn thân cùng mẹ và em gái trong chốn giang hồ, thì biểu muội ta lại bị ma giáo bắt đi, từ đó muội ấy đã lạc mất cả mẹ và em gái.

Diệp Linh đã bắt đầu cởi mở hơn:

- Vậy biểu muội của huynh có đi tìm lại mẹ không?

Kể lại, lòng bỗng nhói đau vì nhớ mẫu thân và Lăng Phi, giọng ta đã bắt đầu chùng xuống:

- Có chứ. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bôn ba khắp chốn mà muội ấy vẫn chưa thể tìm lại được gia đình của mình.

Bây giờ thì lại đến Diệp Linh thở dài. Cô ngồi trầm ngâm, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định.

Hít một hơi thở sâu và thở ra một hơi dài, tinh thần đã lấy lại khá tốt, ta lại nhìn Diệp Linh, nhẹ giọng:

- Trên đời này không hiếm các số phận bi thương. Người mạnh mẽ có thể vượt qua để tiến về phía trước, còn người yếu đuối sẽ ngã gục và chết ở dọc đường. Diệp cô nương, tuy cô nương có một vẻ ngoài dịu dàng nữ tính, nhưng ta biết cô nương không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Phải sống thật tốt để xứng đáng với sự hy sinh của bà nội cô, được không?

Diệp Linh nhìn ta mỉm cười, nụ cười rất nhẹ trong đôi mắt vướng buồn, nhưng cái gật đầu của cô thì lại chứa đầy sự quyết tâm và niềm tin tưởng.

An tâm về Diệp Linh, nhưng ta lại vừa làm một điều hết sức nguy hiểm. Kể câu chuyện về cuộc đời mình cho Diệp Linh nghe, nghĩa là chấp nhận việc nó có thể đến tai Đỗ Tuyên, và đương nhiên, hắn đủ cơ sở để dễ dàng khẳng định ta chính là đại tiểu thư Lăng Bình của nhà họ Lăng, con gái tể tướng đương triều đang ngồi nhà lao chờ phán quyết. Tuy nhiên, những việc làm gần đây của Đỗ Tuyên đã làm ta có chút tin tưởng dành cho hắn. Niềm tin được bồi đắp mỗi ngày cũng tăng lên khá tốt. Ta dần dần đã có thể coi hắn như một vị đại huynh, nên nếu hắn có biết chắc cũng chẳng sao.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại khá gấp làm ta và Diệp Linh suýt ngã nhào. Đỗ Tuyên vén rèm nhìn vào trong, gương mặt mười phần phấn khởi:

- Phía trước có một thị trấn, chúng ta sẽ vào đó tìm quán trọ nghỉ chân, tiện thể kiếm chút gì lót dạ thôi. Đi cả ngày đường, ruột ta cứ cồn cào cả lên, sắp chịu không nổi nữa rồi.

Ta bật cười. Diệp Linh cũng cười. Đỗ Tuyên cũng có lúc trẻ con như thế đấy.

Ta vén rèm nhìn ra ngoài. Một cơn gió lùa vào qua cửa xe đủ để làm cả thân người thấm lạnh.

Trời sắp chuyển sang đêm. Ánh sáng chỉ còn lờ mờ trên con đường vắng, nhưng cũng đủ để nhìn thấy được cảnh vật chung quanh mình.

Chiếc xe ngựa vừa chạy ngang qua, đủ chậm để ta nhìn thấy trên bãi cỏ xanh mơn mởn kia là một tảng đá lớn có khắc chữ: “Thủy Linh trấn”