Chương 10: HỘI NGỘ BẤT NGỜ

Trác Ngọc

Chương 10: HỘI NGỘ BẤT NGỜ

Chương 10: HỘI NGỘ BẤT NGỜ

- Đại thẩm! Cho hỏi gần đây đại thẩm có gặp một vị phu nhân mặc y phục màu tím nhạt, dắt theo một tiểu cô nương chừng mười một tuổi đi qua chân núi này không?

Đến núi Hoành Lâm, ba người chúng ta đi về phía Bắc như tin tức đã nhận được từ quán nước. Nơi đây quả là hoang vắng vô cùng, chỉ có lác đác vài mái nhà nhỏ của những gia đình tiều phu ngay dưới chân núi.

Khó khăn lắm, chúng ta mới tìm được người để hỏi thăm tin tức. Đó là một vị đại thẩm đang hái nấm để chuẩn bị cho buổi cơm chiều.

Vị đại thẩm trạc ngoại tứ tuần, ngước mặt nhìn chúng ta:

- Có phải là một vị phu nhân rất xinh đẹp họ Nhan không?

Tim ta đập loạn nhịp, mắt sáng rỡ:

- Đúng rồi! Phiền đại thẩm cho ta biết bây giờ vị phu nhân đó đang ở đâu?

Khuôn mặt vị đại thẩm lại tự dưng biến sắc, giống như bà vừa sực nhớ ra một điều gì đó.

Bà nhìn ta, nhưng bây giờ, ánh mắt lại có vẻ như dò xét, dè chừng.

- Thiếu hiệp có quan hệ gì với phu nhân đó?

- Ta... À, ta chỉ là huynh đệ kết nghĩa với Lãnh thiếu hiệp đây. Nữ hiệp họ Nhan đó là họ hàng với Lãnh thiếu hiệp.

Vì quá vui mừng, suýt chút nữa thì ta đã để lộ thân phận, may mà kịp thời kiềm chế lại.

Nhưng dường như không thể kìm nén được tất cả cảm xúc hồi hộp đang dâng trào, và niềm vui sướng vì sắp được gặp lại được người thân sau bao năm xa cách, ta vội vàng lên tiếng, giọng run run:

- Xin hỏi đại thẩm, bây giờ phu nhân đó đang ở đâu? Có khỏe mạnh không? Chúng ta có thể đi gặp phu nhân đó ngay bây giờ được không?

Không biết có phải vì thái độ vui mừng quá khích của ta hay không, mà vị đại thẩm nhìn ta mỉm cười. Rồi theo hướng ta chỉ, bà nhìn sang Lãnh Phong, ánh mắt đã bớt đề phòng đi phần nào. Bà mỉm cười hiền hậu:

- Ra là người nhà của Nhan nữ hiệp. Đúng là cô ấy từng đến đây hỏi thăm tin tức của con gái lớn bị thất lạc đã bốn năm trời, và còn ở lại nhà của chúng tôi mấy đêm. Nhưng tiếc là cô ấy đã rời khỏi cách đây hai ngày rồi.

Nụ cười tươi rói đang hiện diện trên môi ta bây giờ đơ ra, cứng ngắt.

Rời khỏi rồi?!...

Ta lại đến trễ một bước. Mẫu thân lại đi mất rồi...

Vị đại thẩm còn nói mấy câu gì đó kể về mẫu thân ta và Lăng Phi trong những ngày hai người còn ở nhà bà. Loáng thoáng có tiếng Lãnh Phong đối đáp. Hình như có cả tiếng của Đỗ Tuyên. Nhưng tai ta dường như đã ù hẳn đi, không còn nghe rõ họ đang nói gì nữa.

Tưởng đã tìm thấy được mẫu thân và Lăng Phi, thế mà cuối cùng vẫn chậm một bước. Cảm giác thất vọng dâng trào trong cổ họng, đắng ngắt. Cả cơ thể ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Đã một năm trôi qua, ta vẫn chưa thể tìm lại được người thân. Khi bị người của Tru Nhân giáo bắt đi, ta mới chỉ là tiểu cô nương mười hai tuổi. Bây giờ, đã mười sáu tuổi tròn, đã trở thành một thiếu nữ thực sự, vậy mà chưa một lần được gặp lại mẫu thân. Và cả Lăng Phi nữa, năm nay nó cũng đã mười một tuổi rồi, chắc là lớn nhiều và xinh đẹp lắm.

Ta không thể nào quên quãng thời gian bị lão Tứ nhốt trong Tru Nhân động trên núi Hàn Sơn. Những ngày tháng đó ta đã nhớ mẫu thân vô cùng. Nhớ những bữa cơm đích thân Người nấu cho ta và Lăng Phi, những lần người nhẹ nhàng bước đến đắp chăn cho hai tỷ muội lúc nửa đêm rồi ngồi xuống thở dài buồn bã. Và cả bóng dáng mảnh mai cô đơn của Người khi đứng ở cổng nhà nhìn về hướng kinh thành, khuôn mặt thẫn thờ, đau đớn...

Ta càng không thể quên, trên vách động nơi ta sống suốt ba năm trời ấy, là cả nghìn vết kiếm rạch để đánh dấu từng ngày tháng trôi qua trong nhớ nhung xa cách và niềm khao khát được trở về, được sà vào lòng mẫu thân mà òa lên nức nở cho vơi bao tủi khổ.

Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước. Giang hồ rộng lớn thế này, tìm được mẫu thân quả là quá khó khăn.

Mẫu thân, Người đang ở nơi đâu? Người có biết Bình nhi đang rất nhớ Người, nhớ phụ thân và Lăng Phi lắm không? Có đôi lúc, Bình nhi mong tất cả những gì xảy ra trong chín năm qua chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng của Lăng đại tiểu thư vừa tròn bảy tuổi. Có nhiều đêm, Bình nhi đã tự nhéo mình thật đau, vì hy vọng rằng đau đớn sẽ giúp mình tỉnh lại từ cơn mộng mị. Bởi vì nó thực sự là ác mộng với một vị tiểu thư đã từng chỉ biết sống hồn nhiên vui vẻ, thường lười học thêu thùa may vá đến nỗi ngủ gật trên bàn khi phải thêu một nhành hoa phức tạp lên chiếc khăn tay. Nhưng mẫu thân biết không, dù Bình nhi có nhéo mình đau đến thế nào, thì vẫn không thể thoát được ra khỏi nó. Bình nhi biết, là Bình nhi đang tự dối mình. Tất cả đều là hiện thực, không phải là mơ, nên mãi mãi không bao giờ quay lại được.

Bình nhi không hề nuối tiếc những ngày tháng sống trong vinh hoa nhung gấm, Bình nhi chỉ ước gia đình chúng ta được sum vầy ở ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc là đủ lắm rồi. Nhưng giờ đây, nhà tan cửa nát, biết đến khi nào lại được đoàn viên...

Gia đình chúng ta đang êm ấm, sao lại thành ra thế này? Chỉ vì không chiếm đoạt được mẫu thân về cho mình, Minh Vương gia hắn đã nhẫn tâm làm tan nát một gia đình hạnh phúc, đã đẩy phụ thân đến bến bờ sống chết, làm cho mẫu tử ta lưu lạc tha phương, nghìn trùng cách biệt. Tất cả là do Minh Vương gia hắn! Là do hắn!!

Bình nhi đang đau lắm, đau như đứt cả ruột gan. Mẫu thân, Người có cảm nhận được không?...

- Lăng Bình!

Ta giật mình trở về với thực tại. Chợt nhận ra nước mắt đã ướt đẫm trên hai gò má tự bao giờ.

Lãnh Phong nhìn ta, giọng lo lắng:

- Ngươi có sao không?

Ngước mắt lên, ta thấy cả Đỗ Tuyên và vị đại thẩm kia cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của vị đại thẩm rất lạ, rất hiền từ và ấm áp.

Theo thói quen, ta đưa tay quẹt ngang những dòng nước mắt đang chảy dài:

- Ta không sao, chỉ là nghe nói đến mẫu tử Lăng phu nhân, tự dưng lại nhớ đến phụ mẫu đã mất của mình, nhất thời không kìm được nước mắt.

Thấy mọi người vẫn im lặng nhìn, ta cố nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp:

- Thật ngại quá, đường đường là một nam nhân mà lại rơi lệ trước mặt người khác như thế này. Các người có thể xem như chưa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi được không?

Nói đoạn, ta đưa tay gãi gãi đầu ra vẻ ngại ngùng.

Vỗ nhẹ lên vai ta, giọng Đỗ Tuyên có vẻ cảm thông:

- Không sao, nam nhi cũng có lúc phải rơi lệ. Mặt trời xuống núi rồi, hôm nay chúng ta được Mạc đại thẩm mời về nhà nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai tiếp tục lên đường.

Trong lòng ta nôn nóng, chỉ muốn tiếp tục lên đường đi tìm mẫu thân. Quay sang Đỗ Tuyên, ta nói:

- Trời cũng chưa tối hẳn, chúng ta tiếp tục lên đường vẫn được mà. Hỷ sự của nhà Lãnh Phong cũng cận kề rồi, nếu không mau chóng tìm được Lăng phu nhân thì công sức bao lâu nay thật uổng phí.

Đỗ Tuyên cười nhẹ:

- Xem ra, Lăng huynh đệ còn nôn nóng hơn cả Lãnh Phong. Lúc nãy Mạc đại thẩm đã nói, chung quanh đây chỉ toàn là rừng núi. Nửa canh giờ sau trời sẽ tối hẳn, nếu chúng ta đi tiếp sẽ không có chỗ nghỉ chân đâu.

Vẫn chưa tin tưởng Đỗ Tuyên, hắn lại còn muốn kéo dài thời gian tìm mẫu thân, khiến ta trong lòng khó chịu, giọng đã bắt đầu nóng nảy:

- Mọi khi ta và Lãnh Phong qua đêm ở trong rừng thì cũng có sao? Nếu chút cực khổ mà Đỗ Tuyên ngươi không thể chịu được thì e rằng chúng ta không nên chung đường nữa.

Đỗ Tuyên chưa kịp nói gì thì Lãnh Phong đã lên tiếng:

- Lăng Bình, không được nói thế. Đỗ Tuyên lo lắng cho chúng ta thôi. Huống hồ, Mạc đại thẩm rất tốt, có nhã ý mời chúng ta ở lại qua đêm. Cũng lâu rồi ngươi chưa được dùng một bữa cơm ấm áp, ở lại một ngày cũng không sao. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường sớm.

Nghe Lãnh Phong nói thế, dù trong lòng còn khó chịu, ta vẫn nhẹ gật đầu.

Chúng ta phụ Mạc đại thẩm hái thêm ít nấm và rau, rồi theo bà về ngôi nhà nhỏ cách đó không xa.

Suốt đoạn đường đi, ánh mắt vị đại thẩm vẫn nhìn ta không rời. Ta hơi chột dạ, nhưng cố làm ra vẻ tự nhiên nên cũng nhìn lại bà, mỉm cười.

Nhà của Mạc đại thẩm là một ngôi nhà gỗ nằm lẻ loi ngay dưới chân núi. Chung quanh không hề nhìn thấy một ngôi nhà nào khác.

Đại thẩm giới thiệu chồng bà, một người đàn ông lớn hơn bà chừng vài tuổi, có thân hình rắn rỏi và một khuôn mặt hồn hậu, dễ gần. Ông họ Mạc, là tiều phu, sống ở núi này cũng đã ngót nghét ba mươi năm.

Ông niềm nở chào khách và chuyện trò với thái độ hết sức thân tình, rồi hối cả đám đi tắm rửa trong lúc đại thẩm chuẩn bị bữa cơm chiều.

Tắm rửa và thay y phục xong, ta vừa bước ra thì đã thấy cơm cùng thức ăn nóng hổi. Những món ăn ở đây tuy đạm bạc, không đầy cao lương mỹ vị như Lăng phủ của ta ngày trước, nhưng quả thật đã lâu lắm rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy. Trong lòng ta bỗng dưng nghe xốn xang quá đỗi.

Một đĩa nấm xào măng, một vài con cá nướng thơm lừng, một bát canh rau còn nghi ngút khói, và những bát cơm nóng hổi. Vợ chồng người tiều phu, Lãnh Phong, và cả Đỗ Tuyên đều đã ngồi vào bàn ăn, nhưng chưa ai động đũa cả. Mọi người đang chuyện trò rôm rả trong lúc chờ ta.

Thấy ta bước ra, cả hai vợ chồng Mạc đại thẩm đều đứng lên. Người thì kéo ghế cho, người thì gắp đồ ăn bỏ vào chén cho ta. Ta cảm giác có cái gì đó rất lạ. Tại sao họ lại tốt với ta như vậy? Nhưng những suy nghĩ đó đã nhanh chóng bị gạt ra khỏi đầu, khi cái cảm giác ấm áp của một gia đình ùa về làm cay xè hai khóe mắt.

Một cơn gió lạnh ùa vào nhà qua khung cửa sổ. Ta bất giác nhìn ra. Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu bay lất phất.

Mùa đông đến rồi.

Thấy ta rùng mình, Mạc đại thẩm đứng lên khép cánh cửa nhỏ, đẩy cái then bằng gỗ ngang qua, giữ không cho gió thổi bật trở ra. Sau đó, bà vào phòng lấy một chiếc áo khoác đã sờn vai, khoác nhẹ lên người ta, mỉm cười hiền hậu:

- Nơi này vì ở trên cao nên mùa đông rất lạnh, chắc thiếu hiệp chưa quen.

Nhìn bà, khóe mắt ta đã rưng rưng ướt. Sự quan tâm này thật giống tình mẫu tử ruột rà mà đã quá lâu rồi ta không còn nhận được...

Gắp thêm một ít thức ăn vào chén cho ta, Lãnh Phong và Đỗ Tuyên, bà hối thúc:

- Nào nào, chúng ta mau ăn đi kẻo thức ăn nguội cả.

Đoạn quay sang Mạc lão bá mỉm cười dịu dàng:

- Ông cũng mau ăn đi, cả ngày vất vả rồi, chắc ông cũng đói lắm.

Ta nhìn bà, cảm động:

- Đại thẩm cũng ăn đi. Lão bá, người cũng mau ăn đi.

Mạc đại thẩm quay lại ghế của mình, nhanh nhẹn gắp thức ăn cho chồng, rồi và một miếng cơm cùng măng xào, tấm tắc khen ngon.

Nhìn bức tranh sống tuyệt diệu đang diễn ra trước mắt, ta thấy thật rõ ràng, rằng hạnh phúc thực ra đơn giản và bình dị vô cùng, chẳng phải là những thứ xa hoa, phù phiếm.

Chợt nghĩ, con người thường cứ đi tìm hạnh phúc ở những nơi xa xôi mà không nhìn thấy ở ngay trước mắt mình, hạnh phúc giản đơn vẫn ngày ngày hiển hiện. Họ không bằng lòng với những gì họ có được, rồi thậm chí là đi cướp đoạt hạnh phúc của gia đình người khác, gây ra biết bao cảnh tang thương, đau khổ. Nhưng thử hỏi, những thứ dùng máu xương, nước mắt của người khác mới có được như thế liệu có gọi là hạnh phúc?

Minh Vương gia vì muốn có được mẫu thân ta mà đã gây ra bao điều tàn ác lên một gia đình bé nhỏ, nhưng ông ta không hiểu rằng, nếu mẫu thân ta đã không yêu ông, thì dù ông có chiếm được mẫu thân về Minh Vương phủ, đó cũng chỉ là một cái xác không có linh hồn. Mẫu thân yêu phụ thân, có thể vì phụ thân mà không màng sống chết, đó mới thực là thứ tình cảm thiêng liêng nhất.

Hành động vì tình yêu là xuất phát từ chính trái tim mình. Hạnh phúc không được sinh ra trong sự ép buộc.

Múc một chén canh còn nghi ngút khói, Mạc lão bá bảo ta mau ăn vào cho ấm người.

Đưa tay đón lấy chén canh, ta cảm tạ ông, nghe một cái gì đó nghẹn nghẹn nơi cuống họng, nhưng cảm giác lại dễ chịu vô cùng.

Ta nhìn cái không gian, con người đang hiển hiện trước mắt như muốn thu vào tất cả, và đặt ở trái tim mình tại một nơi bình yên nhất.

Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và vài chiếc ghế đơn giản do chính tay Mạc lão bá làm ra. Những món ăn dân dã, một nụ cười ấm áp, và sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau...

Không cao sang quyền quý, không danh lợi, bon chen. Một cuộc sống hòa vào với thiên nhiên và cảm nhận hơi ấm từ chính trái tim chân thành nhất.

Con người cũng vì lòng tham mà lầm tưởng cái gọi là tiền tài, danh vọng sẽ mang đến hạnh phúc, rồi cứ vì nó mà lợi dụng hay chà đạp lên nhau để sống, quên mất cái gọi là tình người, tình đồng loại.

Vật chất là thứ nếu có sẽ làm cho cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu để có được nó mà cứ suốt ngày phải suy tính, không có những phút giây được an ổn, thảnh thơi, thì những sự xa hoa, phù phiếm đó lại biến thành thứ đốt cháy đi bình yên và hạnh phúc đáng lẽ ra người ta đã có được mà không mong cầu vào những thứ ngoài thân.

Chết đi, còn mang theo được gì?

Uống một muỗng canh nóng, nghe hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể và trái tim. Giữa cái không khí lạnh buốt da buốt thịt và sự lẻ loi cô độc của một người con bị thất lạc gia đình lâu ngày, sự ấm áp này thực sự làm cho người ta cảm động vô cùng.

Thế nhưng, nghĩ đến phụ thân, mẫu thân và Lăng Phi cùng những bữa cơm đầm ấm ngày xưa, lòng ta se thắt lại...

Nhìn sang Lãnh Phong, nhận ra tâm trạng hắn cũng chẳng khác gì ta. Có lẽ hắn cũng đang nhớ đến mẫu thân, nhớ những ngày gia đình còn bên nhau trọn vẹn.

Buổi tối hôm nay thật đặc biệt, nhưng ta và Lãnh Phong lại mỗi người theo đuổi những tâm tư và cảm xúc riêng. Chỉ có Đỗ Tuyên vẫn vô tư cười nói và pha trò cùng vợ chồng chủ nhà vui tính, thân thiện.

Tối hôm đó, ta được Mạc đại thẩm sắp xếp cho một chiếc giường nhỏ trong căn phòng của con gái bà trước khi cô ấy về nhà chồng, còn Lãnh Phong và Đỗ Tuyên thì ngủ ở chiếc giường đặt trên phòng khách.

Đang say giấc, bỗng có một bàn tay chạm nhẹ lên người. Giật mình, ta né người sang một bên, đưa tay vớ nhanh lấy thanh kiếm.

Là Mạc đại thẩm.

Bà ra dấu cho ta giữ im lặng, rồi chỉ tay ra ngoài. Cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng nhất thời tò mò nên ta vẫn bước theo, trên tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.

Mạc đại thẩm cầm ngọn đèn dầu, đặt trên chiếc bàn tre cạnh chòi củi ở góc vườn và bảo ta ngồi xuống. Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ta cũng không tỏ thái độ phản kháng gì.

Nhìn ta thật lâu, cuối cùng, bà cũng lên tiếng:

- Con tên là Lăng Bình, năm nay tròn mười sáu tuổi, là con gái của Lăng thừa tướng và Nhan Y đúng không?

Trái tim ta đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực và cả cơ thể dường như đang run lên. Không phải vì sợ, mà vì ta thực sự quá ngỡ ngàng.

Mạc đại thẩm, bà là ai?

--oOo --

Ta mở nắp vung, nhón tay lấy mấy chiếc màn thầu còn nóng hổi ra khỏi lồng hấp rồi đặt chúng lên đĩa.

Lãnh Phong vừa ngủ dậy, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy ta đang vui vẻ phụ giúp Mạc đại thẩm lo bữa sáng cho mọi người:

- Lăng Bình, ngươi dậy từ lúc nào thế? Còn biết nấu ăn nữa à?

Bĩu môi, ta nhìn hắn không trả lời.

Thấy thế, Mạc đại thẩm tay đảo chảo thịt trên bếp, vừa cười:

- Lăng Bình giỏi lắm đấy, giúp thẩm chuẩn bị bao nhiêu là món. Hôm nay các con sẽ lên đường, nên ăn no một chút và mang theo ít màn thầu phòng lúc đói mà chưa tìm được đồ ăn.

Thấy Lãnh Phong vẫn đơ ra vì kinh ngạc, ta liếc hắn một cái sắc lẹm, chu môi:

- Đương nhiên là ta biết nấu ăn. Ngày xưa, ta... ta được mẹ nuôi dạy cho một vài món. Không ngon lắm nhưng cũng không đến nỗi quá khó nuốt đâu.

Đỗ Tuyên phì cười. Hắn vừa bước xuống đứng bên cạnh Lãnh Phong.

Thực ra là ta đang định nói rằng ngày xưa, khi còn ở rừng trúc, mẫu thân đã dạy ta nấu một vài món. Tay nghề của mẫu thân rất khá, nên dù ta không quá có khiếu về môn này thì cũng học được từ mẫu thân ít nhiều. Đành rằng, mấy việc này Tiểu Nguyệt có thể lo được, nhưng mẫu thân vẫn muốn tự tay chăm sóc bữa ăn cho tỷ muội chúng ta.

Nhắc tới Tiểu Nguyệt, lòng ta bỗng lo lắng không yên. Không biết Tiểu Nguyệt hiện đang ở đâu. Theo lời Mạc đại thẩm, thì chỉ có mẫu thân và Lăng Phi đến đây mà thôi. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó... Mà thôi, không nên nghĩ đến vào lúc này. Cũng chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa là lên đường rồi, phải cảm nhận trọn vẹn những giờ phút này bên Mạc đại thẩm, nếu không, sau này sẽ lại luyến tiếc.

- Lãnh Phong, con bê đĩa thịt này lên bàn. Đỗ Tuyên, con phụ Lăng Bình lấy hết số màn thầu đó bỏ vào tay nải để lát mang theo.

Mạc đại thẩm tay trút nhanh chảo thịt ra đĩa, lại dùng đũa xếp lại cho gọn gàng, miệng không ngừng phân công công việc. Dáng vẻ tất bật, nhanh nhảu và luôn miệng của bà khiến cả lũ phì cười. Có lẽ bà đang rất vui.

Ta cầm chiếc túi vải để Đỗ Tuyên bỏ màn thầu vào. Hắn nhìn ta, mỉm cười tỏ vẻ thân thiện:

- Bình đệ từ nhỏ sống với mẹ nuôi à?

Vẫn chưa cảm thấy thực sự tin tưởng và thân thiết được với Đỗ Tuyên, ta đành nhìn hắn cười gượng gạo:

- Ta đúng là sống với mẹ nuôi. Lúc ta có ý thức là đã sống với người rồi, cho nên cũng không biết cha mẹ ruột của ta là ai nữa

Hắn nhón lấy chiếc bánh, lại hỏi tiếp:

- Thế mẹ nuôi đệ không nói cho đệ biết về cha mẹ đệ sao?

Bánh đã được bỏ hết vào túi, ta vừa cột miệng bao lại, vừa nói:

- Có chứ. Mẹ nuôi bảo cha mẹ ta là hàng xóm của mẹ nuôi, cả đời làm ruộng, và đều qua đời vì bạo bệnh lúc ta vài tháng tuổi.

Muốn dừng câu chuyện, ta liền mỉm cười:

- Thức ăn cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau ăn rồi còn lên đường cho kịp.

Nói đoạn, bèn mang túi màn thầu đặt vào bao hành lý, ra vườn cột lên người Tiểu Bạch rồi mới quay trở vào.

Bữa sáng diễn ra trong không khí vui vẻ và thân mật, có lẽ là nhờ buổi nói chuyện của Mạc đại thẩm tối hôm qua. Ta thực lòng rất muốn kể ngay cho Lãnh Phong nghe câu chuyện ấy, nhưng thật khó vì lúc nào Đỗ Tuyên cũng ở bên cạnh chúng ta. Thôi thì để một hôm khác vậy.

Trước lúc chia tay, Mạc đại thẩm dặn dò chúng ta đủ điều. Mạc lão bá thì dúi vào tay ta vài ống tre có chứa sẵn nước để uống dọc đường đi.

Theo lời Mạc đại thẩm, mẫu thân ta có nói sẽ đến núi Vân Sơn, cách Hoành Lâm khoảng mười ngày đường. Lần này, chúng ta dự định sẽ đi nhanh một chút để có thể đuổi kịp mẫu thân.

Suốt dọc đường đi kể từ lúc rời khỏi nhà Mạc đại thẩm, mọi chi phí đều do một tay Đỗ Tuyên lo liệu. Số là suốt một năm bôn ba, những tờ ngân phiếu trong người Lãnh Phong mang theo cũng đã hết. Vì thế, Lãnh Phong định quay về núi Hàn Sơn, nhờ một vài thuộc hạ thân tín bí mật lấy số ngân lượng được để trong phòng riêng của hắn.

Đỗ Tuyên nghe nói Lãnh Phong về nhà để lấy ngân lượng, hắn một mực ngăn cản. Hắn bảo như thế có thể trì hoãn nhiều thời gian, làm mất dấu của mẫu thân ta, rằng số tiền hắn mang theo đủ để cả ba dùng trong một năm nữa, rằng chúng ta đã như huynh đệ tay chân, thì sá gì những thứ ngoài thân đó.

Lãnh Phong và ta ban đầu nhất mực cự tuyệt, nhưng cuối cùng đành chấp nhận, vì nếu quay về núi Hàn Sơn thì lúc trở lại, nhiều khả năng mẫu thân ta đã không còn ở Vân Sơn nữa rồi. Đành miễn cưỡng nhận sự giúp đỡ của hắn vậy. Tuy nhiên, Lãnh Phong bảo nhất định sẽ trả lại Đỗ Tuyên sau khi đã tìm thấy mẫu thân ta. Đỗ Tuyên chỉ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Mười ngày đường từ núi Hoành Lâm đến Vân Sơn, ngoài việc sống dựa vào tiền của Đỗ Tuyên thì còn một sự kiện lớn nữa. Đó là ba chúng ta kết thành huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Ý tưởng này là của Đỗ Tuyên. Hắn cho rằng tình cảm cả ba đã như tay chân, tại sao không kết thành huynh đệ sống chết có nhau. Đỗ Tuyên năm nay mười tám tuổi, được làm đại ca. Ta mười sáu, nghiễm nhiên trở thành... nhị ca. Lãnh Phong kém ta một tuổi, đành ngậm ngùi làm tam đệ.

Lãnh Phong đã kịch liệt phản đối việc ta được làm nhị ca, nhưng vì ít tuổi hơn, cuối cùng hắn cũng đành chấp nhận, với điều kiện vẫn gọi ta là Lăng Bình, và ta không được gọi hắn là tam đệ.

Nghe hắn càu nhàu làm ta phải phì cười. Dù sao, ta cũng không quen gọi hắn là tam đệ, mà hắn gọi ta là nhị ca thì cũng hơi... kỳ quái, vì thế ta vui vẻ đồng ý. Đỗ Tuyên cũng không có ý kiến gì.

Thực ra là, trong lòng ta không muốn kết tình huynh đệ này một chút nào, vì thẳn thắng mà nói, ta vẫn chưa thực sự tin Đỗ Tuyên. Lãnh Phong có vẻ cũng như thế. Nhưng dù gì, Đỗ Tuyên cũng giúp đỡ chúng ta bao lâu nay, lại có ơn cứu mạng với ta, ta không nên nghi ngờ hắn mãi như thế. Ta ngầm định sẽ mở lòng với hắn hơn, nghĩ rằng biết đâu như thế lại chẳng có được thêm một đại huynh thân như ruột thịt.

Chúng ta phi ngựa ngày đêm đến Vân Sơn, chỉ dừng chân nghỉ ngơi tầm hai canh giờ mỗi ngày. Núi Vân Sơn sau bao ngày chờ đợi đang ở ngay trước mắt ta kia. Tim ta một lần nữa đập loạn nhịp. Niềm hy vọng lần này có thể thực sự gặp được mẫu thân và Lăng Phi lại bùng cháy mãnh liệt trong lòng.

Đỗ Tuyên nói hắn đã từng đến đây, và còn biết dưới chân núi về hướng Tây Nam có một ngôi làng rất sung túc. Chúng ta dự định vào đấy để hỏi thăm tin tức. Tuy nhiên, vừa đến nơi thì một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt.

Khói lửa hoang tàn. Những mái nhà vẫn còn nghi ngút cháy. Xác người ngổn ngang. Máu nhuộm đỏ thắm cả con giếng đầu làng.

Chuyện gì đang xảy ra?

Ta kinh hoàng nhảy xuống ngựa, chạy như bay vào giữa đống hoang tàn, hoảng loạn lật từng xác chết lên tìm kiếm.

Hy vọng là không có. Hy vọng không có mẫu thân và Lăng Phi. Nhất định là sẽ không có!

Mấy trăm cái xác, đúng là không có người thân của ta.

Lãnh Phong nãy giờ giúp ta tìm kiếm, bây giờ vội kéo ta ra khỏi đống đổ nát. Hắn nói gì đó nhưng ta nghe không rõ.

Hình như có cái gì rơi ngay sau lưng ta, nhưng Lãnh Phong đã kịp thời kéo ta ra khỏi đó. Một cảm giác nóng rát bao trùm lên khắp cơ thể, ta cũng không bận tâm.

Tâm trí ta thực sự hoảng loạn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân và Lăng Phi đâu?

Hai người đang ở đâu??