Chương 5: ĐỐI MẶT HIỂM NGUY

Trác Ngọc

Chương 5: ĐỐI MẶT HIỂM NGUY

Chương 5: ĐỐI MẶT HIỂM NGUY

Ba năm rồi cũng trôi qua. Những vết rạch đếm thời gian đã phủ kín trên vách động, nỗi nhớ người thân trong ta cũng dày thêm theo từng ngày tháng.
Trong suốt ba năm, Đường Thiên luôn giúp ta hỏi thăm tin tức về phụ thân. Triều đình đến tận giờ phút này vẫn chưa tìm được chứng cứ đủ để kết tội phụ thân, nhưng một mực không chịu thả người.
Võ công của ta cũng đã tiến bộ hơn trước khá nhiều. Ít ra, theo như Đường Thiên bảo, thì ta đã có thể thừa sức đánh thắng tên lão Tứ kia. Và Đường Thiên, vốn chữ nghĩa của hắn phải nói là khá hơn rất nhiều, viết cũng đẹp hơn, không còn nguệch ngoạc như lúc đầu nữa.
Tình cảm của ta và hắn cũng ngày càng tiến triển. Ta vốn không còn khó chịu vì những lời chọc ghẹo của hắn, nhưng hình như, ta cũng không còn xem hắn như một đệ đệ. Rốt cuộc, ta xem hắn là gì ta cũng không biết. À, có lẽ là một bằng hữu tốt!
Suốt ba năm qua, ngoài việc luyện kiếm và dạy chữ cho Đường Thiên, thì còn một việc khác cũng làm ta đau đầu không kém. Những giấc mơ vẫn chập chờn, hiển hiện trước mắt ta cứ như là hiện thực. Nó xuất hiện nhiều đến nỗi, ta đã có thể ráp nó thành một câu chuyện trọn vẹn không vấp váp.
Câu chuyện trong mơ nói về một nam nhân tên gọi Thần Quân, và một nữ nhân tên gọi Băng Liên. Câu chuyện đó là như thế này.

Ngược về xưa kia, nói đến kiếp duyên đầu tiên giữa Thần Quân và Băng Liên một chút. Khi ấy, chàng và nàng cùng lớn lên trong một ngôi làng nhỏ tận ngoại thành, có thể xem là thanh mai trúc mã, lại được hai bên gia đình hứa hẹn hôn ước. Băng Liên khi ấy tính tình dịu dàng, thùy mị, đoan trang.
Ngay từ những ngày thơ bé, nàng đã luôn tự cho mình là thê tử của cậu bé mạnh mẽ, luôn bảo vệ nàng mỗi khi nàng bị đám hài tử trong làng bắt nạt, hay mỗi lúc nàng vào rừng hái nấm bị thú dữ không may đưa vào tầm ngắm. Thần Quân như một chỗ dựa vững vàng, như một bức tường chắc chắn để nàng yên tâm tựa vào. Cuộc đời của một nữ nhi, còn gì hạnh phúc hơn khi được người mình yêu thương chở che, bảo vệ?
Thế nhưng sự đời vốn thật trớ trêu, năm Băng Liên hai mươi tuổi, nàng đã mãi mãi rời xa sau khi sinh hạ một hài tử đáng yêu cho vị phu quân mà nàng hết dạ yêu thương, âm dương cách biệt, đau xót nghìn trùng.
Hai trăm năm sau, chàng và nàng lại tái sinh, nối lại tình duyên kiếp trước. Thời ấy, giang hồ loạn lạc, hỗn chiến tranh giành ngôi vị minh chủ võ lâm. Băng Liên là con gái duy nhất của chưởng môn phái Chân Như, được cha yêu thương hết mực. Đáng tiếc thay, ông lại là người một lòng mộng tưởng quyền lực, mưu cầu soán ngôi bá chủ, đứng trên đài cao sai khiến giang hồ. Dù xem cô con gái xinh đẹp như báu vật, nhưng những lời can ngăn của nàng đối với ông như gió thoảng qua tai. Muốn lấy hơi thở để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy kia, quả thực là một điều không tưởng!
Ở đời, một người dù mạnh đến đâu thì nhất định cũng sẽ có người mạnh hơn, đó là quy luật tự nhiên vốn có. Càn khôn không thể mãi không chuyển dời, một người không thể cả đời không một lần bị đánh bại. Cha của nàng cũng chính là gặp cái cảnh ngộ như thế mà bỏ mạng trên chiến đài. Kẻ giết cha nàng kia, kỳ thực nàng cũng chẳng hận hắn, bởi lẽ kết cuộc ngày hôm nay cũng chính là do cha nàng tự chuốc lấy. Đam mê quyền lực là mồ chôn của cuộc đời. Nàng chính vì hiểu được điều đó, chỉ muốn mang thi thể cha an táng, và từ nay rời xa chốn giang hồ đầy tranh giành, hỗn loạn. Thế nhưng, điều nàng nghĩ đương nhiên không đến được tai của tên quái nhân vừa đâm một nhát chí mạng vào tim cha nàng.
Người ta thường nói “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, chỉ là để trừ đi cái hậu họa về sau của vòng luân hồi thù hận. Tránh được nhát đao thứ nhất khi đang ôm xác cha, ngọn đao sượt qua tóc nàng, làm một nhánh tóc đen mượt rơi xuống, bay theo chiều gió. Nhát dao thứ hai là nhắm thẳng tim nàng mà đến. Nàng không phải là không có chút võ nghệ phòng thân, nếu không muốn nói kiếm pháp của nàng chỉ thua mỗi chưởng môn, là cha nàng. Nhưng với một kẻ đã đánh bại cả chưởng môn phái Chân Như, thì nàng hẳn nhiên không phải là đối thủ của hắn. Chính vào cái lúc tên quái nhân xém chút lấy đi mạng sống của nàng, thì một thanh kiếm sáng chói lướt qua.
“Keng!”
Thanh đao rơi xuống, gãy đoạn.
Thanh kiếm ấy, vốn là của một vị thiếu niên anh hùng tài nghệ vô song, nhưng lại không màng quyền lực, tranh giành ngôi bá chủ. Vị thiếu niên anh hùng ấy, chính là Thần Quân năm xưa tái sinh vậy.
Từ đó về sau, trên giang hồ không còn ai nghe được bất cứ tin tức nào về đôi trai tài gái sắc này nữa. Họ đã cùng nhau phiêu bạt, sống cùng rừng sâu núi thẳm, ngày ngày chàng thối sáo, nàng gảy đàn, tiêu diêu tự tại cho đến những năm tháng cuối đời.
Kiếp duyên thứ ba rồi cũng đến. Thần Quân là thế tử của tầng trời thứ ba mươi, và thiên nữ Băng Liên chính là cửu công chúa, ái nữ được yêu chiều nhất của Thiên Đế tầng trời thứ ba mươi hai. Chàng và nàng đã kết duyên cùng nhau, sống một cuộc sống vô ưu, hạnh phúc.

Thần Quân và Băng Liên đó rốt cuộc là ai? Tại sao cứ ám ảnh mãi trong những giấc mơ của ta ngay từ khi ta còn thơ bé? Ta vừa có cảm giác rất thân quen, vừa có cảm giác vô cùng xa lạ. Họ và ta, rốt cuộc có mối liên quan nào?
Ta đang miên man suy nghĩ, cánh cửa động bất chợt bị mở toang.
Những tưởng rằng Đường Thiên lại đến, nhưng hình như ta đã nhầm. Một người mặc áo choàng đen, trên tay cầm sợi dây xích, mái tóc dài rẽ ngôi giữa phủ về phía trước. Một gương mặt trắng bệt ma quái.
Chính là lão Tứ. Hắn đã trở về.
Sau ba năm không gặp, tên lão Tứ chẳng có vẻ gì khác xưa. Có khác chăng là nhìn hắn ma quái hơn một chút.
Vẫn cái giọng the thé, hắn nhìn ta:
- Tiểu cô nương nhà ngươi xem ra đã thành một cô nương xinh đẹp rồi. Thế nào, có nhớ lời ta nói ba năm trước không?
Ta đang hớn hở vì nghĩ là Đường Thiên đến, trong phút chốc lại tỏ vẻ lạnh lùng:
- Ta vẫn một câu như ngày trước, không bao giờ nhận tên ác nhân như ngươi làm sư phụ!
Hắn cười gằn, trông khuôn mặt bắt đầu đáng sợ:
- Ta đã mất kiên nhẫn rồi. Ngươi còn nhớ ta đã nói về cái kết cuộc nếu ngươi vẫn cứng đầu chứ?
Xoay thanh kiếm trong tay, ta nhếch môi cười nhạt:
- Đương nhiên ta nhớ. Nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh giết ta không đã.
Lão Tứ cười ha hả:
- Ha ha, ba năm không gặp, bản lĩnh của ngươi cũng tiến bộ nhỉ. Để xem ngươi có thể tiếp ta mấy chiêu.
Không trả lời, ta vung mũi kiếm chĩa về phía hắn. Hắn cười khoái trá, hai tay nắm hai đầu sợi dây xích, giăng ra ngay trước ngực.
Dùng khinh công bay lên, ta dồn nội lực vào thanh kiếm, xoáy mạnh, thẳng hướng hắn mà tiến đến. Nhanh như chớp, hắn lách người qua một bên né mũi kiếm, đồng thời vung sợi dây xích quất vào lưng ta. Ta kịp thời xoay người lại, dùng thanh kiếm đỡ được sợi xích đang vút đến, nhưng cũng bị lực của nó đẩy lùi về phía sau, từ từ hạ người xuống đất.
Hắn tiến đến, vung dây xích định trói quanh người ta lại. Ta đề khí bay lên, tránh được ngay trong tích tắc, đồng thời tựa vào thành động.
Ta nhớ lại những gì Đường Thiên đã nói.
Tên lão Tứ này thực ra nội công không cao. Hắn tồn tại trên giang hồ chính là nhờ đôi chân nhanh nhẹn, có thể di chuyển rất nhanh, trong phút chốc tiến ngay đến bên cạnh đối phương mà ra đòn, khiến đối phương bất ngờ không kịp trở tay.
Hơn nữa, sợi dây xích của hắn vốn là có độc. Chất độc này, theo Đường Thiên nói là một chất kịch độc, chỉ cần chạm vào vết thương hở, nó sẽ mau chóng ngấm vào trong nội tạng. Nếu trong vòng một canh giờ mà không được dùng thuốc giải, thì cho dù có là thần y đi nữa cũng phải bó tay. Người bị thương sẽ bị nó hành hạ đau đớn tột cùng trong vòng một ngày một đêm rồi chết.
Chính vì thế, ta nhất định là không được để sợi dây xích của hắn làm bị thương. Nếu đã lỡ bị nó cắt vào da thịt, thì chỉ còn một cách duy nhất, là trong vòng một canh giờ phải đánh bại được hắn để lấy thuốc giải. Loại thuốc giải đó, hắn luôn luôn mang theo trên người để phòng khi hắn bị trúng thứ độc do chính vũ khí của hắn gây ra.
Đầu óc ta bắt đầu làm việc rất nhanh để phân tích. Thế mạnh của hắn là sự nhanh nhẹn của đôi chân, còn thế mạnh của ta lại chính là khinh công. Thực ra, so về độ nhanh nhạy thì cũng có thể miễn cưỡng ngang nhau.
Trong suốt ba năm ở đây, Đường Thiên cũng dạy ta không ít những phương pháp để tăng cường nội lực. Tiểu hài tử hắn bảo, dùng kiếm không chỉ nên chú trọng vào kiếm pháp, nội lực cũng rất quan trọng. Nếu nội lực trong người ta đủ mạnh, dù kiếm chưa xuất ra, nhưng nội lực truyền vào thanh kiếm cũng có thể làm không gian chung quanh rúng động.
Mẫu thân ta khi xưa chỉ dạy ta về kiếm pháp, sự nhanh nhạy, khéo léo và chính xác của từng đường kiếm, còn nội công chỉ dạy ở mức vừa phải. Nhưng đương nhiên, ba năm qua ta đã tiến bộ khá nhiều.
Ta chợt nhìn xuống đôi chân của lão Tứ. Sự nhanh nhạy ở hắn đều nhờ cả vào đôi chân, nếu ta làm chân hắn bị thương, đương nhiên ta có thể thắng hắn nhanh chóng.
Nghĩ thế, ta dồn nội công vào thanh kiếm, làm bay lên một lớp bụi mù từ nền động, đủ để che đi tầm nhìn của hắn. Đưa tay lấy một viên đá nhỏ bắn về phía bên trái hắn, đoạn, ta nhanh chóng tung một đòn vừa đủ về phía bên phải.
Đúng như ta dự tính, hắn vì bị khói bụi che mắt, nghe âm thanh phát ra từ viên đá, nhanh chóng xoay người về bên phải tránh đòn. Bất ngờ, hắn không kịp tránh đường kiếm của ta, ôm chân phải rú lên đau đớn.
Ta nhân thời cơ khó có được đó, xoay người về hướng cửa động, định tìm cách thoát ra ngoài. Nếu ta thoát được lần này cũng không hề liên quan đến Đường Thiên, hắn sẽ không bị phụ thân trách phạt hay đánh chết. Định bụng sau khi thoát ra được, ta sẽ tìm thời cơ hội thông báo cho Đường Thiên sau.
Nhưng có vẻ như ta đã quên tính đến một tình huống.
Nghe tiếng hét của lão Tứ, sáu tên to lớn đã kịp thời chạy đến, chắn ngay cửa động. Ta nhận ra, sáu tên này chính là những tên đi cũng lão Tứ, khi ta bị bắt về Tru Nhân Giáo vào ba năm trước.
Với một lão Tứ, ta có thể thừa sức đánh thắng, nhưng một lúc cả sáu cao thủ của Tru Nhân Giáo, ta cũng tự biết bản thân mình chưa thể vượt qua. Chưa đầy vài hiệp, ta đã bị bọn chúng trói lại, đẩy về phía tên lão Tứ vẫn đang ôm chân rú từng đợt liên hồi.
Lão nén đau bước về phía ta, khuôn mặt hiện lên những nét đáng sợ.
“Chát!”
Lão giơ tay tát thẳng vào mặt ta, thật mạnh. Ta cảm thấy trong miệng có gì đó mặn mặn, ướt ướt chảy ra. Theo thói quen, ta đưa tay lên quẹt ngang một cái, mới nhìn thấy rõ ràng là máu.
Giọng hắn vốn đã the thé, giờ lại càng khó nghe hơn, có lẽ là vì quá đau:
- Nha đầu ngươi thật chẳng biết tốt xấu.
Quay sang đồng bọn, trong mắt hắn đã thấy những tia lửa đỏ:
- Giam nó vào ngục cho ta, hành hạ nó cho nó đau đớn đến chết.
Bọn chúng lôi ta đi. Sự gan lỳ của ta lại được dịp trở về, sau ba năm vì Đường Thiên mà mất tích. Ta cắn môi, không nói một lời nào, thế nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ đến một người.
“Đường Thiên, ngươi đang ở đâu?”
--oOo --
Ta tỉnh giấc, cảm giác toàn thân ướt đẫm. Ra là một tên đồng bọn của lão Tứ đang đổ ập cả thùng nước lên người để đánh thức ta.
Không biết ta đã ngất như thế bao lâu. Cảm giác như từng khớp xương trong cơ thể đều nát vụn, chân tay đã mất đi tất cả sức lực. Máu từ những vết thương trên thân thể thấm đẫm lên bộ y phục. Thật khó mà nhận ra được nó vốn là một bộ y phục trắng muốt, bởi giờ đây, bao trùm lên nó là một màu đỏ thẫm.
Ta dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ lúc bị đưa đến đây.
Hôm đó, theo lời tên lão Tứ, đồng bọn của hắn đã mang ta nhốt vào đây. Nơi này có vẻ cách biệt với hang động bên ngoài, dường như là một nhà giam bí mật. Đập vào mắt ta là một cảnh tượng ghê rợn đến kinh người. Trên nền động, la liệt các bộ xương khô, nằm đủ kiểu. Có vẻ như, những người này đã bị hành hạ cho đến chết, rồi vứt xác ngay tại đây mà không hề được chôn cất đàng hoàng.
Ta bị bọn chúng trói vào một cây cột sắt ở ngay giữa căn động, tay chân đều bị trói nghiến vào đó, không thể động đậy. Tên lão Tứ bước đến, dùng một sợi dây xích chắc nịch quất vào người ta. Nhát đầu tiên quất vào cánh tay, rớm máu. Ta cảm giác như xương mình đang gãy vụn, cánh tay như muốn rời khỏi thân thể, rơi xuống.
Ánh mắt hắn tóe lửa:
- Ngươi quả là gan cùng mình. Đã không biết phước phận làm đồ đệ của Tru Nhân giáo, lại còn dám dùng quỷ kế lừa ta bị thương.
Hắn nói một câu, lại quất ta thêm một nhát.
Vẫn gan lì, ta cắn môi không nói một lời nào. Cho đến khi không chịu đựng nổi, ta ngất lịm đi, không còn biết gì nữa, cho đến lúc bị bọn chúng tạt nước lạnh vào người.
Trước mặt ta bây giờ là một đống than đang cháy rực. Có một thanh sắt đang được bọn chúng nung đỏ trên đó.
Ta bắt đầu cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra, bất giác rùng mình kinh hãi. Tuy thế, ta vẫn cắn chặt môi không để bật ra dù chỉ là một tiếng rên thật khẽ.
Tên lão Tứ bước đến, trên tay đang cầm thanh sắt được nung khi nãy.
Chìa thanh sắt đến sát trước mặt ta, hắn cười man rợ:
- Nếu bây giờ ngươi cuối đầu quỳ gối van xin ta, có thể ta sẽ tha cho khuôn mặt xinh đẹp của ngươi khỏi vài vết sẹo.
Ta nhìn hắn, rồi nhìn thứ trong tay hắn, nước mắt muốn ứa ra, lại bị ta cắn môi nuốt ngược. Ta không thể khuất phục một tên ác ma như hắn, nhưng cái thứ kia, vốn thật làm ta sợ hãi.
Có lẽ nhìn thấy khuôn mặt đang dần biến sắc của ta, hắn cười khoái trá:
- Sợ rồi sao, tiểu cô nương? Để xem ngươi còn dám hỗn láo với lão Tứ ta không!
Ta cắn chặt môi đến nỗi bật máu, nhắm nghiền mắt lại. Thanh sắt trong tay hắn đã tiến sát hơn đến khuôn mặt ta. Dù chưa chạm vào da thịt, nhưng hơi nóng từ nó tỏa ra đã như muốn làm cháy cả tâm can ta.
Trong giây phút này, ta lại bất chợt nghĩ đến Đường Thiên. Nếu trên khuôn mặt ta có vài vết sẹo, liệu hắn có còn thấy ta xinh đẹp? Liệu hắn có còn muốn chơi chung với ta, hay sẽ kinh hãi nhìn ta mà bỏ chạy?
Đường Thiên, ngươi đang ở đâu? Sao ngươi không đến cứu ta?
Hơi nóng đã tiến đến thật gần, thật gần. Ta nhắm nghiền mắt chờ đợi cái giây phút đau đớn nhất sắp xảy ra với mình.
“Cheng!”
Ta giật mình mở mắt.
Ngay trước cửa động chính là Đường Thiên. Khuôn mặt hắn đang tái mét.
Ta quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Thanh sắt được nung đỏ mới nãy còn ở ngay sát khuôn mặt ta, giờ đã nằm chỏng choài trên đất, bên cạnh nó là một thanh kiếm rất quen thuộc. Là kiếm của Đường Thiên.
Không hiểu sao nhìn thấy hắn, nước mắt ta cố ngăn nãy giờ lại cứ chực trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt đang bê bết vết máu khô.
Sắc mặt Đường Thiên từ tái mét chuyển sang trắng bệch, rồi lại tím thẫm vì quá giận dữ.
Chạy lại chắn trước mặt ta, hắn trừng mắt nhìn mấy tên thuộc thuộc hạ vẫn còn đang ngơ ngác:
- Đến cả thiếu phu nhân tương lai, các ngươi cũng dám dùng thủ đoạn? Các ngươi có còn xem ta và phụ thân ta ra gì không?
Hắn gằn từng tiếng, nghe đáng sợ vô cùng. Đường Thiên như thế này, ta cũng chưa hề trông thấy.
Tên lão Tứ mặt tái xanh vì sợ hãi, nhưng vẫn chưa hết ngơ ngác:
- Đường thiếu gia, nha đầu này trở thành thiếu phu nhân từ lúc nào? Thuộc hạ không biết.
Giọng Đường Thiên vẫn không bớt đi giận dữ:
- Chuyện này không đến lượt ngươi quản.
Đoạn, tiểu hài tử hắn quay lại mở dây trói cho ta. Tay run run, mắt hắn đã hơi ngân ngấn nước. Nhưng vẫn như lần trước, ta không thấy những giọt nước mắt đó rơi xuống bao giờ.
Đường Thiên trên tay bế ta, ra đến cửa động, không quay đầu nhìn lại.
Hắn gằn từng tiếng một:
- Nếu ngươi còn dám động đến một sợi tóc của Bình Nhi, hãy coi chừng cái đầu của ngươi không còn nằm trên cổ.
Nói xong, hắn bế ta đi ra khỏi cái nơi ghê rợn đó, nhưng cũng không trở về hang động nơi ta bị giam giữ suốt ba năm qua.
Ta đã được giải thoát khỏi bọn ác ma của Tru Nhân giáo như thế.