Chương 7: PHIÊU BẠT

Trác Ngọc

Chương 7: PHIÊU BẠT

Chương 7: PHIÊU BẠT

Rừng trúc thân quen, nơi có mẫu thân và Lăng Phi, đang dần hiện ra ngay trước mắt ta.
Ta đưa tay dụi dụi mắt.
Không phải là giấc mơ. Tất cả đều là thật. Ta đã trở về!
Mẫu thân, Bình Nhi sắp được nhìn thấy người rồi! Lăng Phi, Bình tỷ của muội đã về rồi! Nhất định tỷ sẽ dạy muội viết hai chữ “phụ thân” như muội hằng mong ước. Mà có lẽ, suốt ba năm trời ròng rã ta vắng mặt, mẫu thân đã dạy cho muội tất cả những gì muội muốn học.
Có lẽ do quá xúc động, nước mắt ta cứ thế trào ra, không thể nào ngăn được. Hai chân run lên, ta muốn chạy ngay vào để ôm chặt lấy hai người thân yêu nhất kia, nhưng không hiểu sao nó cứ chôn chặt một chỗ, chẳng thể nào nhấc lên được.
Lãnh Phong đứng bên cạnh, dường như hiểu được cảm giác của ta, đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay ta, siết chặt.
Lần đầu tiên, ta để yên tay mình trong tay hắn, cũng là lần đầu tiên, ta đứng trước mặt hắn không dứt khoát đưa tay quẹt ngang mặt, cố lau đi những dòng nước mắt đang vỡ òa.
Ba năm trôi qua, ba năm mà ta cứ ngỡ như đã hàng chục năm mới được trở về nhà. Cảm giác này là một cảm giác thực sự hạnh phúc, như sau một mùa nắng hạn được đón những cơn mưa rào đầu tiên vậy.
Lãnh Phong vẫn nắm chặt tay ta, kéo đi sâu vào bên trong. Ngôi nhà nhỏ đã hiện ra ngay trước mắt. Vẫn như xưa. Dường như mọi thứ nơi đây chẳng có gì thay đổi sau ba năm ta xa cách.
Vẫn là chiếc bàn trúc nhỏ xinh đặt ngay giữa sân nhà, bên cạnh có vài chiếc ghế nhỏ cũng được làm bằng trúc. Bên phải ngôi nhà kia là một cái giếng, nằm giữa những thân trúc xanh tươi, cao vút. Và một chiếc đèn lồng được treo ngay trước cổng, chính là để ban đêm, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được đường về nhà.
Cũng đúng thôi, mẫu thân ta là người không thích sự thay đổi, và chính bản thân ta cũng thế.
Cảnh vật vẫn như xưa, thế nhưng, ta lại cảm thấy có chút gì đó khác lạ. Trong chốc lát, ta chưa thể nghĩ ra được đó là gì. Thôi kệ, cứ vào nhà trước đã! Mẫu thân và Lăng Phi hẳn là nhớ ta lắm. Ta về bất ngờ và khỏe mạnh thế này, chắc hẳn họ sẽ vui mừng khôn xiết, có khi còn ôm ta đến ngạt thở ấy chứ.
Nghĩ thế, trong lòng ta không khỏi nôn nao, tim đập mạnh chờ đợi cái giây phút trùng phùng đầy ấm áp trong vài phút tới.
Rút tay mình khỏi bàn tay của Lãnh Phong, ta đẩy cổng bước vào.
Bước nhẹ vào trong sân vườn quen thuộc, vẫn chưa thấy mẫu thân và Lăng Phi đâu.
Giờ này cũng đã tầm đầu giờ Dậu*, có lẽ Lăng Phi đang ngồi học chữ, còn mẫu thân đang chuẩn bị bữa cơm chiều. Ta đứng trước cửa, tim đập nhanh đến nỗi có cảm giác nó sắp nhảy cả ra ngoài lồng ngực.
Dùng hết chút sức còn lại trong một cơ thể đang run lên vì xúc động, ta đẩy mạnh cửa bước vào, vừa nhìn quanh quất, vừa lớn tiếng gọi. Âm thanh phát lên từ cổ họng, run rẩy:
- Mẫu thân, Lăng Phi, Bình Nhi về rồi!
Không có tiếng trả lời.
Trước mắt ta bây giờ là một cảnh tượng hết sức hoang tàn. Bàn ghế đã bị phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng khắp nơi. Một cảm giác bất an chạy dọc theo từng dòng cảm xúc đang chảy mạnh trong cơ thể.
Ta chạy vội xuống gian bếp nhỏ thường ngày vẫn thơm phức mùi thức ăn mà mẫu thân nấu. Dù có luôn buồn rầu đến nỗi lâm bệnh vì nhớ thương phụ thân, nhưng các bữa ăn cho ta và Lăng Phi vẫn luôn do chính tay người chăm lo cả. Tiểu Nguyệt chỉ lo phần giặt giũ và phụ mẫu thân những việc lặt vặt khác.
Căn bếp thường ngày luôn thơm mùi lửa của thân và lá trúc, giờ đây thật lạnh lẽo như hàng chục năm nay đã không có hơi người.
Ta bắt đầu run lên, vội chạy nhanh vào phòng của ta và Lăng Phi ngày trước. Con bé cũng không có ở đó. Bao trùm lên căn phòng luôn thơm ngát ngày xưa là những lớp bụi dày nhiều năm không quét dọn. Những lớp mạng nhện giăng kín lên giá sách của ta. Một vài con gián đang sống yên ổn trong ổ, nghe tiếng động vội vã chạy tán loạn tìm nơi trú ẩn an toàn.
Đây là căn nhà nhỏ ấm áp mà ta đã mơ ước được trở về trong suốt ba năm qua sao?
Lạnh lẽo quá. Thê lương quá. Mẫu thân ta đâu? Lăng Phi đâu? Còn cả Tiểu Nguyệt, cả nhũ mẫu nữa? Mọi người đâu cả rồi?
Tay chân ta như bị ai trói chặt, không thể nào nhúc nhích được. Tâm trí cũng bắt đầu rối loạn, ngực ta như bị ai đâm vào, đau buốt. Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ta vắng mặt? Mọi người có phải là đã bị triều đình bắt đi, hay là đã bôn ba tìm ta khắp chốn giang hồ? Bây giờ mọi người đang ở đâu? Có được an toàn, hay...?
Mẫu thân, tại sao người không chờ Bình Nhi trở về? Giữa biển người mênh mông, con biết tìm lại người và Lăng Phi ở nơi đâu??
Lãnh Phong không biết đã vào từ bao giờ, bước đến quơ một vài cái mạng nhện, rồi lại lấy ngón tay trỏ, quẹt một đường bụi trên mặt bàn.
Nhìn ngón tay đầy bụi, giọng hắn đăm chiêu:
- Căn nhà này bị bỏ hoang có lẽ cũng đã mấy năm rồi.
Vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, ta không mở miệng nói được một tiếng nào.
Lãnh Phong thấy ta im lặng, liền nhẹ nhàng bước đến trước mặt ta. Hắn đưa tay nắm lấy tay ta:
- Bình Nhi, ngươi đừng quá lo lắng. Ta nghĩ mẫu thân ngươi đã đi tìm tung tích Tru Nhân Giáo để đến cứu ngươi. Nhưng quả thật, đó là nơi không phải ai cũng đến được. Có nhiều tên là người của Tru Nhân Giáo, nhưng cũng không thể biết được hang động của chúng ta là ở hướng nào. Mẫu thân ngươi chắc là vẫn đang bôn ba trên giang hồ để tìm kiếm tung tích. Đêm nay chúng ta tạm nghỉ ở đây, sáng mai sẽ lên đường sớm. Ta tin sẽ mau chóng tìm lại được mẫu thân và tiểu muội muội của ngươi thôi.
- Bình Nhi!
Ta quỵu chân ngồi bệt xuống đất, bật khóc.
Bao nhiêu tức tưởi cố kìm nén từ khi phụ thân bị hãm hại, từ cái đêm định mệnh khiến gia đình ta ly tan. Những ngày tháng khổ công luyện tập, mong có ngày báo được thù, cứu được cha. Những ngày tháng chứng kiến mẫu thân dần tiều tụy, suy sụp tột cùng vì thương nhớ phụ thân. Những ngày tháng bị lão Tứ giam cầm trong Tru Nhân Giáo, bị hắn đánh đập, bị hắn hành hạ, đau đớn vô cùng. Và cả ngày hôm nay, tưởng chừng như đã có thể trùng phùng với những người thân yêu nhất, cuối cùng lại chỉ còn một sự sợ hãi, lo lắng, thất vọng, đau đớn ngập tràn.
Thứ mà ta nghĩ rằng đang nắm chắc ở trong tay, lại có thể trong phút chốc tan thành mây khói.
Một đêm trôi qua dài đằng đẵng. Lãnh Phong vẫn ngồi bên cạnh ta. Thấy ta im lặng, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, càng lúc càng siết chặt tay ta hơn.
--oOo --
Rời khỏi rừng trúc, Lãnh Phong và ta vào chợ mua hai con ngựa tốt. Ta chọn một con ngựa trắng, đặt tên là Tiểu Bạch. Lãnh Phong vừa ý với một con ngựa đen, lấy tên là Hắc Long.
Theo tên chủ trại ngựa bảo, thì đây là hai con ngựa tốt nhất trong trại. Ta không phải là người biết xem ngựa, chẳng biết thực hư lời hắn ra sao, nhưng Lãnh Phong lại có vẻ rất hài lòng với chiến mã của hắn.
Sau đó, Lãnh Phong đưa ta đến một lò rèn cách rất xa rừng trúc, bảo là muốn đặt rèn lại hai thanh kiếm. Vốn là kiếm của ta và Lãnh Phong đều đang ở Tru Nhân Giáo. Ngày hôm đó, Lãnh Phong bế ta ra khỏi cái nơi ghê rợn ấy, cũng không ngờ lại quyết định không quay trở về nữa, trên người không mang theo thứ gì. Cũng may, trong tay áo Lãnh Phong khi đó còn vài tờ ngân phiếu giá trị khá lớn, ít ra cũng có thể nuôi sống được chúng ta trong vòng nửa năm.
Nghe Lãnh Phong nói, hắn từng được phụ thân dắt đến lò rèn này một lần. Lão thợ rèn tuy đã sắp lục tuần, nhưng tài rèn kiếm của lão thì thế gian thời bấy giờ thực không có được mấy người. Âu Dương Lão Đại - trên giang hồ không ai không biết đến ông ta với thanh Nhật Tinh Kiếm. Tuy nó không thể sánh với thanh Trạm Lư ** của Âu Dã Tử ***, nhưng cũng là một báu vật hiếm có mà giang hồ luôn muốn đoạt được.
Đặt rèn hai thanh kiếm, Lãnh Phong bảo với lão rằng sẽ quay trở lại lấy trong thời gian bảy ngày. Đương nhiên, bản thân hắn biết, với thời gian đó, thanh kiếm được rèn ra không thể nào là một thanh kiếm tốt như hắn mong muốn được. Tuy nhiên, vì thời gian đi tìm mẫu thân của ta gấp gáp, thôi thì cũng đành dùng tạm vậy.
Rời khỏi lò rèn, hắn dắt ta đi mua vài bộ y phục nam nhân. Chính là mua cho ta, không phải mua cho hắn.
Dù đã tám năm trôi qua, nhưng triều đình hiện nay vẫn còn chưa gỡ bỏ lệnh truy nã gia đình ta. Ta đã bảo, với hình dáng của ta bây giờ, cho dù có đứng trước mặt Minh Vương Gia, hắn cũng chẳng cách nào nhận ra được, huống hồ chỉ qua những bức tranh được phát họa lại chân dung của ta năm bảy tuổi. Nhưng Lãnh Phong hắn phòng xa, vẫn một mực bắt ta phải cải nam trang.
Thôi thì cũng chẳng có mất mát gì, ta gật đầu đồng ý.
Ta và Lãnh Phong đều cho rằng, trước tiên chúng ta phải quay về Tru Nhân Giáo, nghe ngóng tin tức xem mẫu thân và Lăng Phi có đến đó hay không, rồi mới tiếp tục đi tìm ở những nơi khác. Lần này có Tiểu Bạch và Hắc Long giúp sức, chúng ta chỉ mất tám ngày là có thể đến được Tru Nhân Giáo. Chẳng bù cho lần trước, phần vì đi bộ, phần lại do ta đang bị thương phải chữa trị, chúng ta mất ròng rã hai tháng trời mới về được đến rừng trúc.
Lãnh Phong không thể vào Tru Nhân Giáo. Chúng ta dừng ngựa ngay dưới chân đồi, ghé các thôn làng nhỏ quanh đó hỏi han tin tức. Ai cũng bảo rằng không hề thấy người phụ nữ mặc y phục màu tím, dắt theo một đứa bé tầm tám tuổi đi tìm sào huyệt của Tru Nhân Giáo. Cũng đúng thôi, ngay cả chính họ, ở sát dưới chân núi Hàn Sơn, mà cũng không hề biết được trên núi chính là nơi tụ tập của những tên đầu sỏ ma giáo, thì làm sao một người ở xa xôi như mẫu thân ta có thể biết được phương hướng mà tìm đến đây?
Nhưng nếu mẫu thân ta chưa hề đến đây, vậy thì người đã đi đâu? Giang hồ rộng lớn thế này, ta biết tìm người và Lăng Phi ở nơi nào?
--oOo –
“Mẫu thân!”
Ta giật mình tỉnh giấc, bật người ngồi dậy, trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Bây giờ vẫn còn là giữa đêm. Đống lửa khi nãy Lãnh Phong nhóm lên vẫn còn đang âm ỉ cháy.
Lãnh Phong nghe tiếng ta, vội vàng bật dậy:
- Ngươi lại mơ thấy mẫu thân à?
Đã ba hôm nay, không có đêm nào ta được ngủ yên một giấc trọn vẹn. Lúc nào cũng là những cơn ác mộng kinh hoàng. Hôm đầu tiên rời khỏi Tru Nhân Giáo, ta mơ thấy mẫu thân và Lăng Phi đang ở trên 1 đỉnh núi. Hai người vừa đi vừa lớn tiếng gọi ta. Ta chạy theo, nhưng dù cố chạy nhanh đến mấy cũng không thể nào đuổi kịp. Ta lớn tiếng trả lời, nhưng dường như cũng không ai nghe thấy. Chạy mãi. Chạy mãi. Đến một cái vực sâu thăm thẳm, cả mẫu thân và Lăng Phi đều bị rơi xuống vực. Ta hét lên, chạy vội đến và cũng bị rơi theo. Đúng lúc đó thì giật mình tỉnh giấc.
Hai hôm nay cũng là những giấc mơ tương tự. Lãnh Phong nói, có lẽ tại ta quá lo lắng cho mẫu thân và muội muội, nên mới thấy những giấc mơ như thế. Ta nghĩ, lời hắn nói cũng thật đúng. Ta chỉ là đang quá lo lắng thôi, nhất định mẫu thân và Lăng Phi vẫn đang bình an chờ ngày gặp lại.
Lãnh Phong đưa cho ta cái ống tre, bên trong còn một ít nước:
- Ngươi uống đi, xem tâm trạng có khá hơn chút nào không.
Ta đưa tay đón lấy, uống một ngụm.
Lãnh Phong bỏ thêm vài thanh củi khô vào đống lửa, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, tựa lưng vào gốc cây. Trông ánh mắt hắn lúc này vừa có vẻ xa xăm, vừa như khó hiểu:
- Có một thời gian dài, ta rất hay bị những giấc mơ quấy nhiễu, cũng giật mình giữa đêm như ngươi bây giờ. Những giấc mơ đó rất kỳ lạ. Ta có kể với phụ thân, nhưng ông cho rằng đó chỉ là những giấc mơ bình thường, bảo ta nên tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ đến. Từ đó, ta không nhắc đến nó trước mặt ai nữa. Ngươi biết không, những giấc mơ đó thật không bình thường.
Đã có một thời gian rất dài, ta cũng bị những giấc mơ ám ảnh, nhưng đó là những chuỗi sự kiện có thể ráp lại được thành một câu chuyện hoàn toàn, có đầu có cuối. Ta vốn cũng chưa tìm được lời giải cho nó. Không biết với Lãnh Phong là những giấc mơ như thế nào? Liệu có giống ta? Nghĩ như thế, ta im lặng chăm chú lắng nghe hắn nói.
Lãnh Phong ngừng một lát, tiếp thêm vài thanh củi để lửa sáng hơn chút nữa. Đoạn, hắn nói tiếp:
- Thường thì tình tiết trong giấc mơ chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần lại khác nhau. Nhưng với ta, nó lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cảnh tượng mà ta thấy, cũng không giống ở nơi này. Nó như thuộc về một thế giới khác vậy. Suốt mấy năm trời, nó cứ ám ảnh ta, nhiều đến nỗi ta có thể ráp nó thành một vài câu chuyện. Ngươi có muốn nghe thử không?
Không giấu được tò mò, ta chăm chú nhìn hắn:
- Đương điên ta muốn.
Hắn đều giọng kể:
- Người mà ta thấy trong giấc mơ đó có tên là Nguyên Phong, là một vị thiên tướng. Còn cả một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng ta không nghe gọi đến tên của người này. Nguyên Phong gặp được nữ nhân đó lần đầu tiên trong ngày hội bàn đào mừng thọ Vương Mẫu. Nàng ta xuất hiện với bộ xiêm y màu trắng như tuyết, dịu dàng yểu điệu, ánh mắt sáng hơn cả sao trời, và một nụ cười như làm sống dậy trái tim đã từ lâu băng lạnh của chàng thiên tướng kia. Nàng múa rất đẹp, có thể nói là một vũ điệu mê hồn, để dành tặng cho mẫu hậu nàng ta, cũng chính là Vương mẫu nương nương của Thiên đình.
Đưa tay lấy thêm 1 thanh củi bỏ vào đống lửa, hắn tiếp:
- Ngay từ lần đầu gặp gỡ đó, Nguyên Phong đã không thể làm chủ trái tim mình được nữa. Hắn ta ngây ngất nhìn nàng, rồi đêm về tương tư. Thầm thương trộm nhớ suốt một thời gian dài, nhưng biết thiên nữ kia đã là hoa có chủ, hơn nữa, tình cảm của họ lại khắng khít vô cùng, hắn đành giữ lại tình yêu đó cho riêng mình.
Đã bắt đầu bị cuốn hút bởi câu chuyện của Lãnh Phong, nên thấy hắn im lặng, ta không đợi được, bèn lên tiếng hối thúc:
- Ngươi kể tiếp đi, rồi sau đó thế nào?
Lãnh Phong đưa tay lấy cái ống tre, uống một ngụm nước, kể tiếp:
- Sau đó, Nguyên Phong hay đến nơi ở của nàng ta, nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhìn hai phu thê họ hạnh phúc.
- Nói về vị thế của Nguyên Phong, ta thấy hắn có vẻ rất được Thiên Đế trọng dụng. Nói đến cái sự trọng dụng, cũng phần nào xuất phát từ một câu chuyện. Nguyên câu chuyện ấy là như thế này. Trong một lần Nguyên Phong đang luyện võ ở núi Thiên Sơn, chợt nghe dưới khe núi có tiếng kêu cứu yếu ớt vọng lên. Lần theo tiếng kêu ấy, hắn tìm thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đang sợ hãi nhìn tảng đá đè bẹp lên chân mình, xung quanh toàn là máu. Nghe vị tiểu cô nương này kể lại, nàng ta chỉ là ham vui, nghe nói cảnh ở Thiên Sơn tuyệt mỹ vô cùng, lén lút trốn mẫu thân để đến đây ngoạn cảnh, không ngờ lại xảy ra cớ sự này. Đạo hạnh thấp, tu vi lại không cao, chỉ là một tiểu tiên nữ vừa tròn chín trăm tuổi, nàng ta vốn không được mẫu thân cho phép đi xa như vậy một mình. Lần này trốn đi lại còn để xảy ra chuyện, nàng vốn là sợ đau thì ít, mà sợ mẫu thân trách phạt thì nhiều, nhất thời hoảng loạn vô cùng.
- Vô tình cứu được vị tiểu tiên nữ ấy, Nguyên Phong cũng không ngờ đó chính là cô con gái cưng duy nhất của Đại công chúa, cũng chính là đứa cháu ngoại được Thiên Đế yêu chìu. Từ ngày đó, hắn không những được Thiên Đế trọng dụng hơn, mà vị tiểu tiên nữ kia cũng bắt đầu một lòng mộng tưởng. Sự thể có vẻ như rất tốt, nhưng không ai biết trong lòng Nguyên Phong lại đang mang tâm sự không thể nói ra, chính là tình cảm dành cho vị thiên nữ mặc bộ xiêm y màu trắng kia.
Ta chen ngang:
- Rồi sau đó, Nguyên Phong có thổ lộ tình cảm với thiên nữ kia không?
Lãnh Phong lắc đầu:
- Không. Sau này, thiên giới xảy ra đại loạn. Lúc đó, Nguyên Phong đang nhận một nhiệm vụ do Thiên Đế giao phó ở một nơi rất xa. Lúc hắn ta nghe tin và quay trở về, thì vị thiên nữ kia đã phải hạ phàm lịch kiếp. Nguyên Phong bèn đến chỗ Bồ Tát Quán Thế Âm, xin Ngài cho hắn được cùng hạ phàm, để bảo vệ và cùng thiên nữ kia chịu chung kiếp nạn.
Ta sốt ruột hỏi:
- Vậy Quán Thế Âm Bồ Tát có đồng ý không?
Khuôn mặt hắn đã tỏ ra vô cùng đăm chiêu:
- Ta không biết. Ta thấy cảnh Nguyên Phong quỳ dưới đài sen của Ngài để cầu xin, chỉ thấy Ngài mỉm cười. Đó là giấc mơ cuối cùng mà ta thấy được.
Ta đưa hai tay chống cằm, ra vẻ suy tư:
- Nguyên Phong hắn thật là đáng thương. Đã không có được tình cảm của thiên nữ kia, lại còn cam tâm tình nguyện chịu chung kiếp nạn. Hạ phàm lịch kiếp rồi, liệu hắn có được tình cảm của nàng ta hay không?
Lãnh Phong lắc lắc đầu:
- Ta lại nghĩ, hắn cuối cùng cũng thật hạnh phúc. Cho dù không có được tình cảm của người hắn yêu thương, thì ít ra cũng được ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc nàng ấy. Là một nam nhân, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu bình an, hạnh phúc, lại có thể đem sức mình mà bảo vệ cho nàng ta thì đã đủ lắm rồi. Cho dù không có được tình cảm đáp lại cũng không sao.
- Tình yêu là thứ tình cảm cao cả như vậy sao?
Ta nhìn hắn, có vẻ như chưa tin lắm vào câu nói vừa rồi của hắn.
Hắn lấy chiếc áo choàng đắp lên người cho ta:
- Đương nhiên. Thôi, ngươi mau ngủ đi, mai còn có sức mà đi tiếp. Lần này có lẽ chúng ta không thể tìm thấy mẫu thân và tiểu muội muội của ngươi trong một sớm một chiều. Ngươi phải giữ sức khỏe hơn thì mới được. Ta sẽ ngồi ở đây cho đến khi ngươi ngủ thật say. Có ta bên cạnh, ngươi nhất định sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.
Ta ngoan ngoãn ngồi yên, tựa lưng vào gốc cây, ngủ một giấc đến sáng. Lần này, ta không bị cơn ác mộng kia quấy nhiễu nữa. Cảm giác có Lãnh Phong hắn bên cạnh thật sự là an toàn.