Chương 6: TA LẠI TRỞ VỀ

Trác Ngọc

Chương 6: TA LẠI TRỞ VỀ

Chương 6: TA LẠI TRỞ VỀ

Đường Thiên ôm ta đi ra khỏi hang động, ra khỏi cái nơi mà ta đã bị giam cầm suốt ba năm qua. Vẫn không nói một lời, khuôn mặt hắn trĩu nặng những suy tư.
Trời bắt đầu chập tối. Chúng ta cũng đã đi được một quãng khá xa. Nơi này có vẻ là một khu rừng không rộng lắm. Hắn đặt ta xuống cạnh một gốc đại thụ, rồi đi gom củi khô nhóm lên một đống lửa.
Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ. Ta nhận ra đó chính là lọ thuốc trị thương hắn luôn mang theo bên mình.
Thật cẩn thận, hắn bôi thuốc vào những vết thương đang rớm máu trên cánh tay ta. Môi mím chặt, hắn vẫn không nói một lời nào.
Thuốc đắp vào vết thương, rát buốt. Ta khẽ rên một tiếng nhỏ.
Đến bây giờ, hắn mới lên tiếng:
- Đau lắm hả... Bình Nhi?
Gượng cười, miệng ta méo xệch:
- Ta không sao.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, đưa tay ngắt một cọng cỏ, rồi lại vứt mạnh xuống đất, giọng trách móc:
- Ngươi thì lúc nào cũng không sao, không sao. Đợi khi nào ngươi bị người ta giết chết rồi thì mới có sao chắc?
Đang đau buốt đên tận xương, tự nhiên lại nghe giọng điệu của Đường Thiên hắn như thế, ta đâm ra nổi cáu:
- Ta là vậy đó. Vậy lúc tên lão Tứ bắt ta đi, ngươi đang ở đâu? Sao ngươi không đến cứu ta?
Hắn cắn môi, cúi gằm mặt xuống.
Bỗng dưng, ta cảm thấy uất ức, nước mắt đã rơi ra:
- Ngươi nói là ngươi sẽ bảo vệ ta. Giờ ta bị thuộc hạ của ngươi hành hạ thế này, ngươi còn trách mắng ta?
Ta đưa tay quẹt ngang mặt, lau đi mấy giọt nước mắt.
- Là ta muốn như vậy sao? Chẳng lẽ ta phải tỏ ra ủy mị, khóc lóc, bảo rằng ta đang đau đến buốt tận xương, bảo rằng ta đã sợ hãi đến cực độ khi hắn áp sát cái thanh sắt nung đỏ vào mặt ta? Ta nói thế thì ngươi mới vừa lòng sao??
Đường Thiên vẫn im lặng.
Một lát sau, hắn chìa lọ thuốc ra trước mặt ta, ánh mắt của hắn thật buồn.
- Ngươi cầm lấy mà đắp vào các vết thương trên người. Ta định giúp ngươi, nhưng có lẽ không tiện lắm.
- …
- Ngươi tự làm được không?
Ta ngớ người ra hồi lâu rồi chợt hiểu. Tiểu hài tử mười bốn tuổi như hắn, cũng là đã suy nghĩ thấu đáo lắm. Trong lòng ta dù đang cảm thấy uất ức cũng đã bắt đầu cảm động. Cảm động đến nỗi cứ ngồi nhìn hắn mà quên cả việc phải cầm lọ thuốc hắn đang đưa.
Đường Thiên bỗng dưng bối rối:
- Ta... có nói gì sai sao?
Cầm lọ thuốc từ tay hắn, ta nén đau, nhoẻn miệng cười:
- Không, ngươi không nói gì sai cả. Ta làm được.
Hắn cởi tấm áo choàng đắp lên người ta, nhẹ giọng:
- Ngươi ngủ một lát đi, mấy ngày nay ngươi đã chịu khổ quá rồi.
Thu người lại trong chiếc áo, giọng ta không giấu được sự xúc động:
- Cảm ơn ngươi, Đường Thiên. Ngươi thật tốt với ta.
Khuôn mặt hắn tự dưng ửng hồng, lại càng trông đáng yêu hơn. Có lẽ là do ánh lửa cùng hơi nóng hắt ra.
Không nhìn ta, tay hắn cứ mân mê mãi miếng ngọc bội giắt ở thắt lưng.
Suốt đêm hôm đó, ta và hắn không nói thêm một câu nào nữa.
--oOo --
Mặt trời đã lên trên đỉnh núi, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt làm ta tỉnh giấc.
Đường Thiên đang tựa lưng vào gốc cây đối diện, ngủ say sưa. Khuôn mặt hắn hằn lên sự mệt mỏi. Có lẽ, cả đêm qua hắn đã thức để canh cho ta ngủ một giấc ngon lành.
Cố nén đau, ta lết đến bên cạnh, cầm tấm áo choàng định đắp cho hắn. Chiếc áo vừa chạm vào người, hắn đã giật mình tỉnh giấc.
Có vẻ bối rối, giọng hắn như phân bua:
- Bình Nhi, là ta không tốt. Ta vốn canh cho ngươi ngủ, nhưng ta cũng không biết mình ngủ quên từ bao giờ. Ta...
Ta nhận thấy Đường Thiên dạo này hơi lạ. Hắn thực là hay tỏ ra bối rối trước mặt ta. Hình như, trước kia hắn không thế. Nhưng nhìn hắn như thế quả thật rất thích. Khuôn mặt ngây ngơ, ánh mắt to tròn và đôi môi khi ngượng ngùng hay mím lại, rất là đáng yêu.
Cố nén cười, ta nhẹ giọng:
- Ta đâu có trách ngươi. Ngươi cứ ngủ thêm một lát nữa đi, ta sẽ canh cho ngươi ngủ.
Hắn trợn mắt:
- Ta mà phải để ngươi canh cho ta ngủ sao? Ngươi thương tích đầy mình, lại là thân nữ nhi. Ta đường đường là nam tử hán, lại để ngươi phải chăm lo sao!
Không nhịn được, ta bật cười thành tiếng:
- Thì ngươi đúng là một tiểu hài tử mà!
- Ngươi...
- Ta làm sao? Tiểu hài tử ngươi định bắt nạt một cô nương thương tích đầy mình à?
Hắn khẽ thở dài một tiếng:
- Lần này bỏ qua cho ngươi. Sau này không được gọi ta là tiểu hài tử nữa.
Nhìn hắn, ta cũng giả vờ thở dài một tiếng: "Ngươi thật là không chịu chấp nhận sự thật mà!", rồi bật cười khanh khách.
Ánh nắng đã bắt đầu gay gắt hơn. Có lẽ cũng đã tầm cuối giờ Thìn.
Ta nhìn khuôn mặt cau có của Đường Thiên, lên tiếng:
- Đường Thiên, chúng ta về thôi.
Không nhìn ta, giọng hắn nhẹ tênh:
- Về đâu?
Ta chỉ tay lên trời:
- Ngươi xem, chắc cũng tầm cuối giờ Thìn rồi. Cả đêm qua ngươi không về, phụ thân ngươi chắc là lo lắng lắm.
Hắn im lặng.
Ta lại giục:
- Ta bị thương, đi lại không tiện lắm. Ngươi cõng ta về nhé.
- …
- Đường Thiên, ngươi có nghe ta nói gì không vậy?
Quay sang nhìn ta, ánh mắt của hắn vừa quyết đoán, lại dường như phảng phất một nỗi buồn xa lắm.
- Bình Nhi, ngươi không cần về đó nữa.
Ta giật nảy mình.
Rồi lại nghĩ hắn đùa, ta cười đau khổ:
- Thôi nào, Đường thiếu gia. Giờ không phải là lúc đùa đâu. Ngươi không thấy ta đang thương tích đầy mình sao?
- Về nơi đó, ngươi có thể sẽ còn bị thương nặng hơn.
- Ta không sợ. Ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta.
- Ta bảo ngươi không cần về đó nữa.
- Ta không muốn liên lụy ngươi. Chẳng phải ngươi từng nói với ta, nếu ta bỏ trốn thì phụ thân ngươi sẽ đánh chết ngươi sao?
- Bình Nhi, ta nói dối ngươi.
- Hả?...
- Thực ra ta đã nói dối ngươi. Phụ thân không quản một người do lão Tứ bắt về. Hơn nữa, phụ thân sẽ không bao giờ đánh chết ta chỉ vì ta thả một tù nhân của Tru Nhân Giáo.
Ta ngơ ngác:
- Vậy tại sao ngươi lại nói dối ta?
Đầu hắn hơi cuối xuống, giọng rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy từng tiếng một rõ ràng.
- Ta sợ ngươi bỏ đi, ta sẽ không gặp được ngươi nữa.
- …
- Bình Nhi, xin lỗi ngươi...
- Vậy tại sao giờ ngươi lại muốn ta đi? Ngươi không muốn gặp ta nữa sao?
Nhưng Đường Thiên không trả lời câu hỏi của ta.
Hắn nhìn ta, ánh mắt thật ấm áp:
- Ngươi chắc là nhớ mẫu thân và muội muội của ngươi lắm.
Vốn không quen với một Đường Thiên như thế, ta nhất thời bối rối:
- Ta... đương nhiên
Im lặng một lát, ta chùng giọng:
- Ta còn rất nhớ phụ thân nữa. Đã tám năm rồi ta không được nhìn thấy người. Lúc ta còn nhỏ, phụ thân rất thương ta...
Đường Thiên bỗng dưng mỉm cười. Hắn đứng dậy, khoác lại chiếc áo choàng lên người, bước đến trước mặt ta, quỵ chân xuống, cúi người thật thấp, rồi nhẹ giọng:
- Bình Nhi, leo lên lưng ta.
Không biết uống nhầm thuốc gì, ta lại cứ thế trèo lên lưng để hắn cõng, không một chút suy nghĩ.
Vừa cõng ta đi, hắn vừa đều giọng:
- Chúng ta sẽ về rừng trúc tìm mẫu thân và muội muội của ngươi trước, sau đó sẽ bàn tính kỹ rồi lên kinh thành tìm cách cứu phụ thân ngươi.
Ta tròn mắt:
- Chúng ta?
Đường Thiên vẫn bước đều từng bước, không quay đầu lại.
- Đương nhiên.
Ta suýt bật ngửa người rơi khỏi lưng hắn. Dù hắn nói là không để ta về lại Tru Nhân Giáo, nhưng ta cũng không nghĩ đến việc hắn sẽ bỏ đi cùng với ta.
Ta được biết, Đường Thiên là đứa con trai độc nhất của Đường giáo chủ. Tuy Đường giáo chủ có nghiêm khắc với hắn, thì cũng là yêu thương hắn hết mực. Ngoài việc không được động đến sách vở và chuyên tâm luyện võ, thì có thể nói Đường Thiên hắn muốn mưa được mưa, muốn bão có bão. Bản thân hắn, dù có hận phụ thân hắn đến đâu, thì ông ta cũng là người thân duy nhất trên đời này của hắn, sao hắn lại có thể nỡ rời xa?
Ta còn đang ngơ ngác vì không biết hắn nói thật hay đùa, thì hắn lại lên tiếng:
- Từ nay, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi. Ta không cho phép bất kỳ ai được bắt nạt ngươi nữa.
Hắn thực sự rất tốt với ta.
Ta nhất thời vừa bất ngờ, vừa cảm động, nước mắt rơi lã chã, không nói được một lời nào.
Có lẽ thấy ta im lặng, hắn nói tiếp, giọng tỉnh queo:
- Lưng ta êm quá nên ngươi ngủ luôn rồi hả?
Ta tiện tay nhéo vào lưng hắn. Hắn "Á" lên một tiếng, suýt nữa thì buông cả tay.
Bấy giờ đã là tầm Chánh Ngọ. Đường Thiên cõng ta trên lưng, đi về hướng bắc để ra khỏi khu rừng. Ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, nhưng nhờ có những táng cây lâu năm xòe rộng che bớt đi tia nóng, nên chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng chứ không hề bỏng rát.
Vừa đi, giọng hắn vẫn thỏ thẻ bên tai ta. Nào là bên kia có một trấn nhỏ, đến đó kiếm chút gì để ăn. Nào là mua cho ta vài bộ y phục, nào là tìm một đại phu chữa trị vết thương, vân vân và mây mây.
Hắn thường ngày vốn ít nói là vậy, chẳng hiểu sao hôm nay lại nói nhiều đến thế, làm đầu óc ta cứ phải quay mòng mòng. Thật là phiền chết đi được. Mà có lẽ tại hắn lo cho ta, muốn nói nhiều một chút để ta quên bớt đi những đau đớn trên thân thể.
Đường Thiên hắn cũng là có tình lắm chứ, hình như chẳng giống cha hắn một chút nào.
Ta bảo với hắn, không cần phải tìm đại phu chữa trị vết thương cho ta. Mẫu thân ta vốn là thân nhi nữ, bao nhiêu năm đơn độc lăn lộn trên giang hồ, cũng đã phải học ít nhiều y thuật để phòng thân. Tuy chẳng là gì so với các thần y nổi danh thời bấy giờ, như Mạch Tử Nhân, Khiết Khang, Thần Hoa Long Vũ,... nhưng với các thương tích này của ta thì chẳng thể làm khó người được.
Thế mà, Đường Thiên cứng đầu vẫn một mực không chịu. Hắn đưa ra các lý do, nào là không thể để ta chịu đau lâu thêm, rồi không để mẫu thân ta phải lo lắng khi thấy cái bộ dạng thảm hại của ta bây giờ. Những lý do đó coi như là có thể chấp nhận được đi, hắn lại còn nói, lý do lớn nhất chính là vì ta quá nặng, hắn không thể nào cõng ta đi một quãng xa như vậy để đến rừng trúc. Ta lại tiện tay nhéo hắn một cái thật mạnh vào hông, khiến hắn la lên oai oái.
Bóng chiều đã ngả trên sườn đồi. Chúng ta sắp ra khỏi khu rừng. Phía trước kia, những ngôi nhà hiện lên dần rõ nét. Thị trấn này cũng có vẻ sầm uất lắm đây. Cả ngày ở trong rừng, ta và Đường Thiên chưa có gì bỏ vào trong bụng, khiến nó cứ biểu tình suốt dọc đường đi.
- Bình Nhi này!
Đang mơ màng về một bữa ăn ngon khi vào đến trấn, ta giật mình khi nghe thấy giọng Đường Thiên.
- Hả?
- Tai mắt của phụ thân ta rất nhiều, để tránh rắc rối, sau này ngươi không được gọi ta là Đường Thiên nữa.
- Vậy ta phải gọi ngươi là gì?
- Lãnh Phong. Gọi ta là Lãnh Phong.