Chương 3: DUYÊN KỲ NGỘ

Trác Ngọc

Chương 3: DUYÊN KỲ NGỘ

Chương 3: DUYÊN KỲ NGỘ

Đã một tháng trôi qua trong cái hang động này. Cứ ba ngày một lần, tên lão Tứ lại đến tìm ta, ép ta làm đồ đệ hắn. Đương nhiên ta một mực không chịu, thế mà hắn vẫn không buông tha cho ta.
Một tháng. Ta nhớ mẫu thân, nhớ Lăng Phi, và cả phụ thân nữa. Không biết giờ này mọi người đang thế nào. Mẫu thân có quá lo lắng cho ta mà mất ăn mất ngủ? Lăng Phi đã bớt nhõng nhẽo hay chưa? Nửa đêm có còn mớ ngủ bảo Bình tỷ dạy nó viết tên phụ thân không? Và phụ thân, người đã chịu đau khổ đến thế nào rồi?
Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, ta nhớ mọi người đến phát điên, nước mắt đã ứa ra, chảy dài trên hai gò má. Đưa tay quẹt ngang mắt, ta cắn môi thật mạnh ngăn những dòng nước mắt lại sắp chảy dài. Từ cái đêm cùng mẫu thân chạy vào rừng trúc lánh nạn của năm năm về trước, ta đã luôn dặn lòng không được dễ dàng khóc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường thì mới có thể cứu phụ thân ra được.
Một tháng. Ta bị ám ảnh bởi những giấc mơ tưởng chừng như rất thật, rất thân quen, nhưng ta lại không thể nào nhớ nổi nó quen như thế nào. Từ những ngày còn bé, còn sống trong Lăng Phủ, ta cũng hay bị những giấc mơ như thế làm giật mình tỉnh giấc, hét toáng lên khiến cả phụ thân và mẫu thân hốt hoảng. Nhưng ngày đó, ta không mơ nhiều như vậy, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một lần. Dạo gần đây, hầu như đêm nào những giấc mơ như thế cũng đến.
Ta đưa tay vớ lấy một nắm rơm phủ lên người cho đỡ lạnh, bỗng dưng cảm thấy mình thật cô độc, lẻ loi vô cùng trong đêm tối. Nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ, ta hy vọng rằng mình sẽ ngủ một giấc thật say đến sáng. Dù gì, ngủ nhiều thì thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh hơn.

"Băng Nhi!"
Một cô gái mặc bộ xiêm y trắng muốt từ phía xa xa ngoái đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười. Một suối tóc đen dài óng ả đến gót chân, một dáng người thanh mảnh, một làn da mịn màng như áng mây tinh khiết của buổi sớm tinh sương, và một đôi mắt biết cười, đen láy.
Nàng lướt nhẹ về phía người nam nhân vừa gọi, dải lụa trắng trên tay áo phất phơ trong gió.
Người con gái tên Băng Nhi cất tiếng, một giọng nói trong veo, thanh thoát:
"Quân Quân, chàng nhanh lên nào!"
Vừa nói, nàng vừa lắc lắc ống tay áo của nam nhân kia, đôi môi nhỏ xinh ra vẻ phụng phịu.
Nam nhân được gọi bằng cái tên Quân Quân nhìn nàng nghiêm nghị:
"Băng Nhi, tự ý hạ phàm sẽ bị phụ hoàng trách phạt. Nàng thân là công chúa, không thể không làm gương cho chúng tiên"
Nàng vẫn lay lay tay áo chàng, nài nỉ:
"Chỉ một lát thôi. Thiếp muốn thăm lại nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Chàng không nhớ sao, nơi chàng hứa sẽ cõng thiếp đời đời kiếp kiếp..."
"Quân Quân, một lát thôi, nhé!"
Nàng quàng tay qua cổ chàng, ánh mắt như van nài.
Cuối cùng, nam nhân kia cũng xiêu lòng:
"Thôi được rồi, nàng nhớ chỉ một lát thôi đấy. Chúng ta phải về trước khi có người phát hiện"
Ánh mắt cô gái sáng rỡ, hôn thật nhanh vào má chàng:
"Quân Quân, thiếp yêu chàng!"

Mọi thứ nhòa dần. Cảnh vật bắt đầu thay đổi.
Phía trước là một đầm sen trắng muốt đang mùa nở rộ. Những cánh sen tinh khiết tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu vô cùng.
Một đôi nam nữ đang ngồi bên nhau, trên thảm cỏ xanh kéo dài đến chân trời, ngay bên cạnh ao sen. Cả hai đều vận y phục màu trắng như tuyết. Cách đó không xa, một cây đại cổ thụ vươn tán che rộng một khoảng trời. Khung cảnh về chiều thật êm ả, bình yên.
Người nam nhân khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sâu thẳm, một vẻ ngoài tuấn tú nhưng lại mang nét mạnh mẽ, kiên cường. Chính là người được gọi bằng cái tên "Quân Quân" khi nãy.
Tay chàng đang cầm một cây sáo, hòa tấu cùng những âm điệu thanh thoát phát ra từ tiếng đàn trong tay cô gái, tạo nên một thứ âm thanh tuyệt diệu vô cùng.
Tay cô gái đã ngưng lướt trên những dây đàn, cất tiếng, giọng trầm buồn:
"Quân Quân, không biết đến khi nào, thiếp mới có thể lại được cùng chàng tấu lên khúc nhạc Bồng Lai Du Ngoạn này"
Quân Quân đặt cây sáo xuống thảm cỏ, nhìn nàng:
"Băng Nhi, nàng nhất định sẽ mau chóng trở về"
"Chàng nhất định phải đợi thiếp"
"Ta luôn đợi nàng. Ta mãi mãi sẽ ở tại nơi này đợi nàng"

Một ánh sáng nhỏ le lói qua cửa động, len vào trong cái nhà giam này của ta. Có lẽ là trời đã sáng hẳn rồi. Ta uể oải ngồi dậy, tựa lưng vào thành động, cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện về. Bốn chữ "Bồng lai du ngoạn" bất chợt hiện lên. Cái tên này, ta nghe sao mà quen thuộc quá. Nó là khúc nhạc do đôi nam nữ kia hòa tấu, sao ta lại có cảm giác chính ta mới là chủ nhân thực sự của nó vậy? Cả hai khuôn mặt trong giấc mơ kia cũng thân quen quá đỗi.
Ta đưa tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán, ngồi suy tư một hồi lâu. Cảm giác trong giấc mơ vừa qua đi thì nỗi nhớ gia đình lại tăng lên da diết.
Nắm lấy thanh kiếm, ta rạch thêm một vạch trên vách động. Vậy là cũng đã tròn ba mươi vạch, đồng nghĩa với việc ba mươi ngày đã trôi qua. Không biết mẫu thân và Lăng Phi bây giờ có khỏe không? Ngày sinh nhật phụ thân hôm đó, ta và Lăng Phi đã mất tích cả ngày, mẫu thân có giận lắm không? Và khi Lăng Phi trở về báo tin, mẫu thân có quá lo lắng cho ta mà sinh bệnh hay không?
Bình Nhi rất nhớ mọi người...
"Ầm"
Tiếng cửa động mở toang. Tên lão Tứ bước vào. Đi cùng với hắn là một tiểu nha đầu tầm tuổi ta, trên tay bê một khay thức ăn.
Hắn nhìn ta, giọng the thé:
- Sao rồi, tiểu cô nương? Ngươi đã thông suốt chưa?
Ta vẫn ngồi im, không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Không tỏ vẻ khó chịu, hắn tiếp tục nói:
- Ta nhận được lệnh phải rời khỏi đây trong ba năm. Hàng ngày, nha đầu này sẽ mang cơm nước đến cho ngươi
Ta quay lại, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta mãi mãi không bao giờ nhận một tên ác ma như ngươi làm sư phụ. Ngươi có giữ ta ở nơi này bao lâu cũng vô ích thôi.
Quay lưng bước ra, tới của động, hắn đột nhiên dừng lại, giọng có chút đáng sợ:
- Ta cho ngươi ba năm để suy nghĩ, nếu lúc ta trở về, ngươi vẫn không đồng ý, ngươi chỉ có một con đường chết
Hắn bước ra khỏi động. Tiểu nha đầu kia đặt khay thức ăn xuống, cũng vội vã bước theo. Cánh cửa đá đóng sầm ngay sau đó.
--oOo--
Ở trong hang động này, mà không, trong cái nhà giam bằng đá này của ta, ngày cũng như đêm, đêm cũng giống ngày. Thời gian trôi qua thật buồn tẻ. Chỉ mới một tháng trôi qua, thế nhưng ta lại có cảm giác như cả năm trời không được nhìn ánh sáng.
Năm năm trong rừng trúc, ta chỉ biết một lòng luyện kiếm, cũng là mong một ngày có thể lên kinh thành cứu phụ thân ra. Bây giờ, chính mình còn bị nhốt ở đây, làm sao có thể cứu được Người? Nói không chừng, ta còn bỏ mạng tại nơi này nữa. Cho dù ta có thoát được ra khỏi đây, cũng không thể nào thoát được trong một thời gian ngắn. Lại còn tiếp tục luyện kiếm, đến bao giờ mới đủ sức trở lại kinh thành?
Phụ thân ta, biết Người có đợi được ngày ta đến cứu hay không?
Đột nhiên ta chợt nghĩ, hang động này tuy là nhà giam thật, nhưng cũng không hề nhỏ. Thanh kiếm của ta vẫn còn ở ngay bên cạnh đây. Ta có thể luyện kiếm! Như thế, vừa làm cho thời gian trôi qua đỡ buồn tẻ, và biết đâu sẽ có ngày ta phá được hang động này để đi cứu phụ thân!
Nghĩ là làm. Ta đứng lên, với tay lấy thanh kiếm, bắt đầu luyện tập theo bộ kiếm phổ ngày xưa mẫu thân đã dạy. Ánh kiếm loang loáng trong không khí, chém vào vách hang, tạo ra thứ âm thanh hơi ghê người.
Từ ngày đó, cứ ban ngày ta luyện kiếm, đêm ôm đống rơm ngủ ngon lành. Những giấc mơ vẫn chập chờn, nhưng có vẻ ít đi hơn trước.
Đến một ngày, ta đang luyện kiếm như mọi khi thì cánh cửa phòng giam bất ngờ lại mở toang. Ánh sáng từ những cây đuốc được cắm dọc vách động bên ngoài hắt vào phòng giam, sáng rực.
Nghĩ rằng hôm nay nha đầu mang cơm đến sớm hơn mọi ngày. Không ngẩng đầu lên, ta nói:
- Ngươi cứ đặt ở đó rồi đi đi.
Không có tiếng trả lời.
Mọi khi, tiểu nha đầu mang thức ăn đến luôn đáp ta một tiếng "Cô nương dùng đi kẻo nguội" rồi mới đi ra.
Thấy lạ, ta quay đầu lại.
Trước mắt ta không phải là nha đầu mọi ngày luôn lo cơm nước, mà là một hài tử cũng trạc tuổi ta. Bề ngoài của hắn đáng yêu vô cùng. Nhưng hắn là ai?
Tiểu hài tử tròn mắt nhìn ta:
- Ngươi bảo ta đặt cái gì ở đó?
Ta vẫn chưa hết ngơ ngác:
- Ngươi là ai?
Hai con mắt hắn càng mở to hơn:
- Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng. Tiểu cô nương, sao ngươi lại ở đây?
Tên hài tử đáng ghét này, trông hắn cũng chỉ trạc tuổi ta là cùng, vậy mà dám gọi ta một tiếng "tiểu cô nương". Cái vẻ ngoài đáng yêu của hắn gây cho ta thiện cảm ban đầu, giờ cũng bay mất sạch.
Ta vung thanh kiếm đang cầm trong tay, áp vào cổ hắn, lạnh lùng:
- Ngươi gọi ai là tiểu cô nương? Ít ra, ta cũng đáng tuổi tỷ tỷ của ngươi.
Đưa tay gạt thanh kiếm của ta, hắn bĩu môi:
- Ngươi cùng lắm chỉ lớn hơn ta một hay hai tuổi, nhưng thân là nữ nhi, có lớn tuổi hơn nữa thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Bị hắn làm cho tức điên, tay ta nắm chặt thanh kiếm, chĩa vào ngực tên nhóc đáng ghét đó. Nhưng thân thủ hắn khá hơn ta tưởng, ngay lập tức đã xoay người né mũi kiếm của ta.
Hắn vẫn bình thản:
- Thì ra tiếng động mấy hôm nay là do tiểu cô nương ngươi gây ra. Ta còn tưởng có tên tù nhân nào đang đào hang chạy trốn.
Tên hài tử này đúng là muốn chọc cho ta tức điên lên mà.
Ta lớn giọng:
- Ngươi đừng có một tiếng "tiểu cô nương", hai tiếng "tiểu cô nương" được không hả?
Hắn đi một vòng quanh động xem xét, rồi thản nhiên ngồi trên "chiếc giường" quen thuộc của ta, như không để ý đến những gì ta vừa nói:
- Xem ra, ngươi là bị tên lão Tứ ép làm đồ đệ.
Ta ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết?
Lôi từ trong áo ra một chiếc quạt, hắn phẩy phẩy:
- Ta còn lạ gì hắn. Ngươi không phải là người đầu tiên.
Tiểu hài tử hắn tựa lưng vào vách động, phong thái vẫn ung dung:
- Tiểu cô nương ngươi tên gì?
Ta quắc mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Nói cho tiểu hài tử ngươi biết, không được gọi ta là tiểu cô nương!
Hắn vẫn phe phấy cái quạt:
- Ngươi cũng gọi ta là tiểu hài tử đó thôi.
- …
Hắn nói tiếp:
- Ta họ Đường, tên chỉ có một chữ Thiên. Còn ngươi?
Đường Thiên?
Cái tên này dường như ta đã nghe qua. Nếu ta nhớ không nhầm, hắn chính là quý tử của Tru Nhân giáo chủ, mới mười một tuổi nhưng được mệnh danh là thần đồng võ thuật. Có lẽ hắn được thừa hưởng từ cha hắn cái khả năng bẩm sinh này. Tru Nhân giáo chủ, nghe mẫu thân ta nói, chính là một cao thủ thuộc hàng bậc nhất trong giang hồ thời bấy giờ.
Trong trí tưởng tượng của ta, Đường thiếu gia của Tru Nhân giáo là một tên hài tử có vẻ ngoài dữ tợn, vừa xấu xí lại béo mập. Nói tóm lại là một tên có vẻ ngoài đáng ghét, như chính những việc ác mà phụ thân hắn đã làm vậy.
Thế nhưng, tên hài tử đứng trước mặt ta đây lại không có chút gì giống những điều ta nghĩ. Ngược lại, hắn cực kỳ đáng yêu. Mái tóc dài ngang vai được buộc cao, phía trước là những sợi tóc mai dài chấm mắt, được hắt nhẹ sang một bên. Đôi mắt to tròn, ngây thơ nhưng dáng người phổng phao, vạm vỡ so với tuổi, lại mang nét rắn rỏi, mạnh mẽ hơn người. Có lẽ, hắn được luyện võ từ nhỏ nên mới có vóc hình như thế. Còn cái vẻ phong nhã kia nữa, ắt hẳn là muốn học đòi, bắt chước người lớn đây mà!
- Sao ngươi không nói gì?
Đang miên man suy nghĩ, ta giật mình, đáp lời:
- Thì ra là Đường thiếu gia, nghe danh đã lâu. Ta tên là Lăng Bình.
Hắn lại tròn mắt:
- Ta có biết một cô nương tên Lăng Bình, là ái nữ của Lăng thừa tướng. Không biết có phải là ngươi không?
Ta kinh ngạc. Ta và hắn vốn chưa hề gặp mặt, sao hắn lại có thể biết ta?
- Chính ta. Ngươi đã từng gặp ta?
Hắn cười:
- À không, ta chỉ là biết đến tiểu cô nương ngươi qua mấy tờ truy nã. Triều đình đang tìm ráo riết, hóa ra ngươi trốn ở trong động của ta.
Lại bị hắn làm cho phát điên, ta lớn giọng:
- Ngươi...!!! Ta bị tên lão Tứ khùng điên bắt vào đây, ta mà thèm trốn trong động của ngươi sao?
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn lại càng đáng yêu hơn. Đáng yêu là thế, nhưng sao ta cứ thấy hắn gian xảo vô cùng. Một tên tiểu hài tử kém ta một tuổi mà dám gọi ta tiếng "tiểu cô nương", lại còn bảo ta trốn trong động của hắn!
Đường Thiên đứng lên, phất nhẹ tay áo bước ra ngoài.
- Bình Nhi, tới giờ ta phải gặp phụ thân luyện tập rồi. Ngày mai ta lại đến thăm cô nương.
Ta trợn mắt:
- Bình Nhi? Ngươi dám...
Thế nhưng hắn đã bước ra ngoài, chỉ còn tiếng cười trong trẻo vọng lại. Cửa động sập xuống. Tối om.
Trong góc kia, một ánh đèn nhỏ le lói sáng.