Chương 77: Gây Chuyện Lớn

Tiêu Dao Lục

Chương 77: Gây Chuyện Lớn

Chương 77: Gây Chuyện Lớn

Nhạc khúc mới này khiến giới dương cầm một lần nữa nóng lên. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có đến ba thần khúc ra đời. Đáng nói là cả ba nhạc khúc đều bắt nguồn từ Thương Huyền Quốc, nơi chưa từng được đánh giá cao về dương cầm.

Đại sư Zefer ngỏ ý muốn đến Thương Huyền Quốc để nghe trọn vẹn nhạc khúc mới này. Theo sau hắn, từng vị dương cầm gia lừng danh cũng lên tiếng hưởng ứng. Ban đầu chỉ là vài người có ý đến gặp Chu Tử Uyển cầu nhạc, thế nhưng thanh thế ngày càng lớn mạnh. Chính phủ Thương Huyền Quốc nhận ra cơ hội, lập tức tuyên bố tổ chức đại nhạc hội, mời toàn bộ dương cầm gia có danh tiếng trên thế giới đến tham dự. Bọn hắn muốn nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng của Thương Huyền Quốc trên toàn thế giới, thúc đẩy du lịch cũng như truyền bá văn hóa.

Diệp Thiên và Chu Tử Uyển được bộ âm nhạc và truyền thông chỉ định tham dự bằng một cuộc điện thoại. Tất nhiên những thứ này chẳng có ý nghĩa gì với Diệp Thiên, bị hắn thẳng thừng từ chối. Ngay buổi sáng ngày hôm sau, một nam nhân mặc áo công sở màu đen cùng Vương Lỗi đến tận nhà Diệp Thiên để nói chuyện. Nếu không phải nhìn gương mặt cầu xin của Vương Lỗi, Diệp Thiên cũng lười tiếp người này.

Kẻ tới có thái độ khá cao ngạo. Diệp Thiên cũng chẳng buồn mời hắn vào trong nhà, trực tiếp nói thẳng:

- Tìm ta có việc?

Người kia tỏ ra hơi khó chịu khi không được mời vào, dù vậy vẫn đáp lại:

- Ta là Phương Nguyên, người của bộ âm nhạc và truyền thông. Hôm qua chỉ gọi điện thoại thật không phải phép. Hôm nay ta đến đây để mời ngươi tham dự nhạc hội Khởi Nguyên, tập trung những dương cầm gia hàng đầu trên thế giới.

Khởi Nguyên là danh tự của buổi hòa nhạc, ngụ ý chính là những dương cầm gia tham dự sẽ tấu lên nhạc khúc đắc ý nhất của mình, sau đó cùng nhau ngược dòng lịch sử, tìm về nguồn gốc của âm nhạc.

Nội dung không có gì khác cuộc điện thoại hôm qua, Diệp Thiên dứt khoát từ chối:

- Không có hứng thú.

Vẻ mặt Phương Nguyên liền trở nên khó coi. Ngày hôm qua Diệp Thiên đột nhiên cúp điện thoại đã khiến hắn rất tức giận. Hôm nay đích thân tìm đến nhà vẫn bị cự tuyệt. Với thân phận của hắn, từ khi nào có minh tinh dám tỏ thái độ như vậy. Tên Diệp Thiên này không muốn làm việc trong ngành giải trí nữa hay sao?

Vương Lỗi đứng ở một bên sợ đến đứng không vững. Nhưng hắn lại không dám lên tiếng. Diệp Thiên hay Phương Nguyên đều là đại nhân vật mà Vương Lỗi không thể đắc tội, nói giúp ai cũng là đường chết. Hắn muốn khuyên nhủ Diệp Thiên nhưng tên này trước nay rất cứng đầu, đã quyết định sẽ không nghe ai. Từ sự kiện họp báo lần trước có thể thấy rõ điểm này. Vương Lỗi không quản cũng quản không nổi, hắn quyết tâm mắt mù tai điếc đứng một bên, dù vậy nội tâm vẫn run rẩy không thôi.

Giọng của Phương Nguyên trở nên trầm thấp, nồng nặc mùi uy hiếp:

- Diệp Thiên, ngươi suy nghĩ cho kỹ, việc này đối với con đường phát triển sau này của ngươi có sự trợ giúp rất lớn. Nếu ngươi từ chối, sau này sẽ rất khó lăn lộn trong ngành.

Diệp Thiên bật cười:

- Ngươi đang đe dọa ta sao?

Phương Nguyên lắc đầu:

- Không phải đe dọa mà là sự thật. Ngươi từ chối tham dự sẽ khiến lãnh đạo mất mặt. Bọn hắn đã sớm thông báo ngươi cùng Chu Tử Uyển đều sẽ tham dự. Cho nên lúc đó không cần ta ra tay, con đường minh tinh của ngươi cũng sẽ chấm dứt.

Nụ cười trên môi Diệp Thiên ngày càng đậm hơn:

- Ngươi có biết ta ghét nhất là loại người gì hay không?

Phương Nguyên tỏ vẻ khinh thường:

- Ngươi ghét nhất kẻ dùng quyền lực chà đạp lên người khác? Diệp Thiên, ta nhìn ngươi còn rất trẻ nên chưa trải sự đời. Thế giới này chính là như vậy, cái gọi là công bằng chỉ là để đánh lừa người khác. Kẻ mạnh dẫm đạp lên kẻ yếu, đây là quy luật tự nhiên, cho dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ không thay đổi. Giống như ta muốn xử lý một minh tinh mới nổi như ngươi chỉ đơn giản như đè chết một con kiến.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Không, điểm này ta đồng ý với ngươi, đây là cách mà thế giới vận hành. Ta chỉ muốn nói, loại người ta ghét nhất…đơn giản là kẻ khiến ta cảm thấy chướng mắt mà thôi.

Diệp Thiên vừa dứt lời, Phương Nguyên còn chưa kịp đáp lại đã thấy cổ họng của mình bị một bàn tay bóp chặt, nhấc bổng cả người hắn lên. Lúc này Vương Lỗi muốn không xen vào cũng không được nữa:

- Diệp Thiên, ngươi muốn làm gì? Mau buông Phương bí thư ra, nếu không…

- Nếu không thì thế nào?

Câu hỏi này của Diệp Thiên khiến Vương Lỗi im bặt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Thiên có hành động như vậy. Vương Lỗi biết Diệp Thiên đã tức giận, sẽ không vì vài câu nói của hắn mà dừng tay. Diệp Thiên có học võ, đây là điều mà mọi người trong đoàn làm phim đều biết. Đối phó với một tên thư sinh như Phương Nguyên có gì là khó.

Biết không cản được, Vương Lỗi vội lui ra xa gọi điện cho giám đốc giải trí Quang Minh, mong hắn liên lạc với Tần Khinh Tuyết. Lúc này có lẽ cũng chỉ có nàng cản được Diệp Thiên.

Diệp Thiên cảm thấy từ khi đến thế giới này mình đã nhẫn nhịn đủ nhiều. Hắn muốn hòa nhập, muốn trở thành một phần tử bình thường nên đã chấp nhận bỏ qua nhiều chuyện. Nhưng khoảnh khắc có được nhà riêng, biết bản thân không còn bị theo dõi, Diệp Thiên cảm thấy giai đoạn mình cần nhẫn nhịn đã qua. Giống như một con quái thú bừng tỉnh sau giấc ngủ say, Diệp Thiên sẽ không che giấu nanh vuốt của mình nữa. Hắn là Thần Đế Chi Tử, cho dù dễ tính hay khiêm tốn cỡ nào, cỗ ngạo kia vẫn luôn tồn tại. Đó không phải thứ mà bất kỳ kẻ nào có thể dẫm đạp lên.

Gương mặt Phương Nguyên đỏ bừng vì khó thở, hai tay hắn cố gỡ tay Diệp Thiên ra nhưng không được. Cánh tay kia giống như làm từ thép nung, bất kể hắn giãy dụa thế nào cũng đều vô vọng. May cho Phương Nguyên, Diệp Thiên chỉ siết vừa đủ, khiến tên này khó thở nhưng không đến mức giết chết hắn.

Diệp Thiên khẽ nở nụ cười:

- Có rất nhiều loại người khiến ta chướng mắt. Trong đó có kẻ thích dùng ánh mắt của thượng vị giả nhìn xuống người khác. Có kẻ thích cho mình là thượng đẳng sai khiến người khác. Đặc biệt là kẻ thích tìm đường chết như ngươi.

Phương Nguyên muốn đáp lại nhưng cổ họng của hắn chỉ phát ra được những âm thanh rên rỉ khó nghe. Trong một khoảnh khắc, Phương Nguyên có cảm giác sợ hãi tột cùng, hắn biết Diệp Thiên thật sự muốn giết mình. Cái gì mà minh tinh, dương cầm gia thiên tài, đây rõ ràng là một tên điên.

Lượng khí lên não ngày càng ít, ý thức Phương Nguyên trở nên mơ hồ. Hắn lờ mờ nghe được giọng của Diệp Thiên:

- Bỏ đi, chỉ hơi chướng mắt chứ chưa đến mức phải chết. Nơi này cũng không phải Thần Giới, ta vẫn nên thu liễm bản tính lại một chút.

Hắn vừa dứt lời liền tiện tay ném Phương Nguyên bay ra khỏi hàng rào, rơi trên vỉa hè, lăn vài vòng mới dừng lại. Diệp Thiên thở dài:

- Tố chất thân thể thật kém, hẳn là gãy vài cái xương. Không trách ta được, là ngươi quá yếu.

Diệp Thiên nói xong liền đi vào trong nhà, thay đồ chuẩn bị đi đến trường quay. Hôm nay bắt đầu phân cảnh hắn tương đối chờ mong, Vô Trần chính thức xuyên đến một thời đại khác. Từ cảnh phim này, các nhân vật chính tuyến sẽ lần lượt xuất hiện, phần diễn của Diệp Thiên cũng đa dạng sinh động hơn chứ không chạy lòng vòng khắp nơi tìm kiếm những thứ vô định nữa.

Vương Lỗi vừa gọi điện thoại xong liền nghe một âm thanh lớn vang lên ngoài hàng rào. Hắn ngẩn đầu nhìn qua thì thấy Phương Nguyên cả người đầy vết máu, đã hoàn toàn bất tỉnh. Điện thoại trên tay Vương Lỗi rơi xuống, hắn biết lần này lớn chuyện rồi…