Chương 87: Tìm Người Thẩm Vấn

Tiêu Dao Lục

Chương 87: Tìm Người Thẩm Vấn

Chương 87: Tìm Người Thẩm Vấn

Tiểu Băng đã rời đi, Diệp Thiên cũng không muốn nghe tiếp về Ám Dạ Quân Vương, Tần Khinh Tuyết liền hỏi về lý do Diệp Thiên đột nhiên đến đây lúc nửa đêm. Tần Khinh Tuyết hiểu rõ tên này, hắn sẽ không đột nhiên đến thăm nàng. Nói một cách trực tiếp, Diệp Thiên chính là loại sắt thép thẳng nam trong truyền thuyết, không hiểu chút nào về phong tình. Muốn hắn chủ động viếng thăm hay hẹn ước còn khó hơn lên trời.

Lúc này Diệp Thiên mới nhớ ra lý do của mình, hắn thẳng thắn đáp:

- Gần đây ta đang học một chút kỹ thuật hacker. Nhưng thông tin trên mạng khá hạn chế, tự mày mò học tập lại quá tốn thời gian.

Tần Khinh Tuyết lập tức hiểu ra vấn đề:

- Ngươi muốn tìm một cao thủ hacker để học tập?

Diệp Thiên gật đầu:

- Càng lợi hại càng tốt, ta muốn học xong trong thời gian ngắn nhất.

- Chuyện này ngươi không cần đích thân đến, chỉ cần gọi điện thoại là được.

- Ta đã gọi nhưng ngươi không bắt máy. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này nên ta cảm thấy có thể ngươi đang gặp vấn đề.

Điện thoại của Tần Khinh Tuyết bị Tiểu Băng vô tình phá hủy, nàng đương nhiên không biết Diệp Thiên có gọi cho mình. Tần Khinh Tuyết nở nụ cười, tuy Diệp Thiên luôn miệng nói không quan tâm, không muốn tham dự nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của nàng. Chỉ là có lẽ chính tên này cũng không nhận ra mà thôi.

- Ta biết một cao thủ hacker rất lợi hại. Vài ngày nữa hắn sẽ đến Kiến Minh Thành, ta có thể giới thiệu ngươi với hắn. Chẳng qua người này có phần cổ quái, chưa chắc sẽ đồng ý dạy cho ngươi.

- Là kẻ lợi hại nhất?

- Ít nhất nằm trong mười hacker đứng đầu thế giới.

- Tốt, để ta gặp hắn, ta có biện pháp để hắn đồng ý.

Tần Khinh Tuyết nghi ngờ:

- Ngươi sẽ không định…

- Ây, ta không phải kẻ thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, tất nhiên trong trường hợp tên kia quá cứng đầu…

Tần Khinh Tuyết thầm lắc đầu, xem ra nàng vẫn nên khuyên nhủ vị bằng hữu kia trước để tránh hắn phải chịu nổi đau thể xác. Dựa vào cách thức nói chuyện của Diệp Thiên, muốn tên kia vui vẻ chỉ dạy là chuyện không thể nào.

Nhận được hứa hẹn của Tần Khinh Tuyết, Diệp Thiên liền vui vẻ rời đi. Hiện tại đã là nửa đêm, ở lại cũng không tiện lắm. Tuy trước đây hắn cũng sống ở nơi này nhưng bây giờ đã có nhà riêng, qua đêm ở nhà nữ nhân thì không được tốt lắm. Dù đã làm quen phần nào với văn hóa của thế giới này, Diệp Thiên vẫn bị ảnh hưởng một phần tư tưởng cổ điển của Thần Giới về vấn đề nam nữ.

Diệp Thiên rời đi, Tần Khinh Tuyết lập tức quay lại làm việc. Đêm nay lại là một đêm thức trắng. Tần Khinh Tuyết không hẳn là một người cuồng công việc, chỉ là những thứ cần nàng xử lý quá nhiều. Tiểu Băng vừa khiến lượng công việc đó tăng lên thêm vài phần. Cánh tay đặt trên bàn phím vẫn không ngừng gõ, Tần Khinh Tuyết đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Phòng làm việc cũ đã nổ tung, Tần Khinh Tuyết tạm thời phải chuyển sang một phòng khác. Phòng này không có đảm bảo an toàn như căn phòng cũ, bù lại góc nhìn rất đẹp. Từ nơi này có thể thấy rõ mặt trăng đang tỏa sáng. Thất thần trong giây lát, Tần Khinh Tuyết khẽ lắc đầu. Thời gian gần đây, số lần nàng thất thần vì suy nghĩ vẩn vơ tương đối nhiều.

Sự xuất hiện của Diệp Thiên khiến mọi kế hoạch trước đó của Tần Khinh Tuyết thay đổi. Thậm chí quy luật vận hành của thế giới cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hắn. Bỏ qua những thứ này, Tần Khinh Tuyết cảm thấy mình có chút mơ ước một cuộc sống giống như Diệp Thiên. Bỏ qua những tranh đoạt vô vị để làm những gì mình thích. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, nàng không giống Diệp Thiên. Ít nhất hiện tại Tần Khinh Tuyết không thể bỏ lại tất cả đi làm điều nàng thích, vẫn có những trọng trách cần nàng thực hiện, những chấp niệm buộc phải hoàn thành.



Diệp Thiên đã học xong phần lớn kỹ năng hacker trên mạng. Hắn trở về nhà, đăng nhập vào Vùng Đất Thần Thánh chơi thêm một giờ đồng hồ liền đi ngủ. Diệp Thiên đã làm quen với lối sinh hoạt của một thanh niên bình thường, tuy vẫn thức hơi khuya nhưng đã ăn ngủ điều độ chứ không chơi game từ ngày này qua ngày khác như trước.

Sáng hôm sau, Vương Lỗi mang theo cặp mắt thâm đen vì thức đêm đến đón Diệp Thiên. Không cần phải hỏi cũng biết tên này đã có một đêm thức trắng để giải quyết tin tức trên mạng kia. Dù Diệp Thiên không mấy quan tâm nhưng với thân phận người đại diện, Vương Lỗi có trách nhiệm phải xử lý chuyện này.

Ban đầu Vương Lỗi chỉ tập trung dùng bữa sáng, bộ dạng như muốn nói điều gì đó nhưng phải cố nín nhịn. Mãi cho đến khi lên xe, hắn mới đem những gì điều tra được tối qua nói ra:

- Bọn ta đã điều tra xong, ngươi tung đoạn phim kia lên mạng là một trong những trợ máy quay phim, gọi là Tô Hà. Người này thân phận bình thường không có gì nổi bật, bất quá cũng là thợ quay nhiều năm, sẽ không tự nhiên làm ra loại chuyện ngu ngốc này.

Diệp Thiên cười đáp:

- Ngươi muốn nói có người đứng ở sau lưng sai khiến hắn? Lý Hiện sao?

Vương Lỗi kinh ngạc:

- Ngươi làm sao biết được? Bọn ta vẫn chỉ đang suy đoán chứ chưa có bằng chứng cụ thể, Lý Hiện là kẻ đáng nghi nhất. Nhưng hắn làm việc khá cẩn thận, đã xóa đi mọi chứng cứ. Tô Hà cũng đã nhận tội, bị Lý Kinh Hồng đuổi khỏi đoàn làm phim ngay buổi tối hôm qua. Đồng thời kéo hắn vào danh sách đen, từ nay về sau sẽ không có bất kỳ ai dám mời hắn về quay phim nữa.

- Một con tốt thí mà thôi. Thợ quay phim thông thường như Tô Hà cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần cho hắn một khoản tiền đủ lớn, để hắn bỏ nghề cũng không phải không thể.

- Diệp Thiên, ngươi nói rất đúng. Xem ra ngươi cũng rất quan tâm đến chuyện này.

Diệp Thiên phất tay:

- Cái gì mà quan tâm, chúng ta rảnh rỗi tán gẫu giải trí mà thôi.

Vương Lỗi thầm thở dài, hắn cũng lười phản bác Diệp Thiên, tên này nói thế nào liền là thế đó.

- Vậy ngươi nghĩ nên làm cách nào để khiến Lý Hiện nhận tội. Ta thấy Lý Kinh Hồng đang có ý bao che cho tên này, dù sao cũng là họ hàng. Chứng cứ lại không đủ…

Diệp Thiên không hiểu lắm:

- Nếu đã biết chắc hắn là kẻ gây ra mọi chuyện còn cần chứng cứ sao?

Vương Lỗi dùng một tay xoa trán, Diệp Thiên lại bắt đầu lối tư duy không giống ai của hắn.

- Diệp Thiên, đây là xã hội pháp trị, muốn định tội ai đó cần có chứng cứ chứ không thể chỉ dựa vào suy đoán. Bọn ta từ máy quay thu được một đoạn phim Lý Hiện cùng Tô Hà đi đến một nơi khác nói chuyện riêng. Nhưng không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì nên không thể định tội cho hắn. Phó đạo diễn gặp thợ quay bàn vấn đề quay phim vốn là chuyện rất bình thường.

- Bắt hắn vào phòng kín, đánh một trận bắt khai không phải dễ dàng hơn sao?

Không phải Diệp Thiên không hiểu luật, hắn đã dành cả buổi tối để nghiên cứu. Nhưng là trong luật cũng có ghi lại vấn đề về thẩm vấn. Bên trong yêu cầu không được dùng hình, bất quá nếu không lưu lại vết thương thì không thể xem là phạm luật. Mà Diệp Thiên có hơn một ngàn biện pháp tra tấn Lý Hiện chết đi sống lại, sau đó chữa lành cho hắn. Tất nhiên không đảm bảo về vấn đề tinh thần, tên kia có khả năng sẽ phát điên.

- Diệp Thiên, chúng ta là đoàn làm phim, không phải cảnh sát, sao có thể tùy tiện bắt người thẩm vấn.

- Không sao, ta có một bằng hữu làm cảnh sát, việc này có thể giao cho nàng.