Chương 91: Ninh Tố Vân

Tiêu Dao Lục

Chương 91: Ninh Tố Vân

Chương 91: Ninh Tố Vân

- Ta…

Lý Mộ Vũ muốn đáp lại nhưng phát hiện bản thân không nói ra được. Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện trong quân đội, dạy dỗ rằng phải dốc hết sức vì tổ quốc. Chưa từng có ai, thậm chí chính Lý Mộ Vũ tự hỏi bản thân nàng yêu thích thứ gì. Nó giống như một loại trách nhiệm đã đạt trên vai ngay từ khi sinh ra. Câu hỏi của Diệp Thiên khiến Lý Mộ Vũ không khỏi suy nghĩ. Nàng có từng muốn đến một ngôi trường bình thường, cùng bằng hữu đi ăn khi buổi học kết thúc hay tham gia hoạt động ngoại khóa hay chưa? Lý Mộ Vũ không biết, bởi vì nếu có thì suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, sau đó bị những bài huấn luyện khắc nghiệt xóa đi.

Diệp Thiên thấy nàng không trả lời được liền khẽ lắc đầu:

- Cho nên ta không giống ngươi, lựa chọn của chúng ta cũng khác nhau. Ta làm điều mình thích, còn người đến điều mình thích là gì cũng không biết. Ta không nói lựa chọn của ngươi là sai, nhưng tương lai sẽ có một ngày ngươi hối hận. Hối hận vì khi nhìn lại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ quý giá.

Lý Mộ Vũ im lặng không đáp. Có lẽ Diệp Thiên nói đúng, nàng đã thực sự bỏ lỡ quá nhiều thứ. Thanh xuân của Lý Mộ Vũ ngoài thời gian tu luyện, những bài huấn luyện khắc nghiệt hay học về các loại vũ khí khoa học kỹ thuật thì còn lại gì? Quân lệnh, quân kỹ, làm mọi thứ vì quốc gia…Đây là cách gia gia dạy dỗ nàng, khi mà phụ mẫu của Lý Mộ Vũ đã mất trong chiến tranh. Gia gia biến nàng từ một thiếu nữ yếu đuối trở nên mạnh mẽ để vượt qua nổi đau kia, nhưng cũng vì vậy mà tước đoạt đi thứ nàng đáng được hưởng. Mà hiện tại Lý Mộ Vũ muốn Diệp Thiên cũng giống như nàng sao?

Diệp Thiên còn rất trẻ, bằng tuổi hắn đáng lẽ phải học cấp ba hoặc đại học. Tất nhiên không đi học, chọn một công việc như diễn viên cũng không sai. Diệp Thiên không làm gì sai, tại sao ai cũng muốn phá hoại lựa chọn của hắn? Là vì hắn có sức mạnh sao, kẻ có sức mạnh không được sống như người bình thường sao?

Hiện tại Lý Mộ Vũ đã hiểu rõ tại sao Diệp Thiên phản cảm với gia gia, Tần Chính cũng như quốc gia như vậy, vì sao hắn lại thân cận với Tần Khinh Tuyết. Việc Tần Khinh Tuyết làm rất đơn giản, cho hắn tự do, hắn sẽ tự động giúp đỡ nàng khi cần thiết. Điều này Lý Mộ Vũ đáng lẽ đã sớm nhận ra ngay từ đầu, chỉ là nàng quá cố chấp với ý niệm phải lôi kéo cho bằng được Diệp Thiên mà thôi.

Lý Mộ Vũ bất ngờ ngẩn đầu nhìn thẳng về phía Diệp Thiên:

- Ta hiểu, ta sẽ không ép buộc ngươi gia nhập Huyền Nghi hay tổ chức nào khác nữa. Chúng ta vẫn có thể là bằng hữu chứ?

Diệp Thiên nở nụ cười, công tác tư tưởng hay còn gọi là tẩy não đã thành công:

- Đương nhiên, chúng ta sẽ mãi là bằng hữu tốt.

Nói ra câu này, cả Diệp Thiên lẫn Lý Mộ Vũ đều cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng kẻ quen suy nghĩ đơn giản như Diệp Thiên liền vứt nó ra khỏi đầu, chỉ có Lý Mộ Vũ vẫn tiếp tục cau mày suy tư.

Bữa ăn tiếp tục kéo dài đến hơn tám giờ tối, Diệp Thiên liền gọi phục vụ đến thanh toán, cùng Lý Mộ Vũ rời khỏi phòng khách quý. Vừa bước ra bên ngoài, bọn hắn liền nghe được âm thanh cãi nhau phía trước một căn phòng khách quý khác cách đó không xa.

Nhóm người này gồm có ba nam một nữ, ba nam nhân đang buông lời châm chọc, mắng chửi nữ nhân. Có kẻ quá đáng hơn còn dùng rượu đỏ đổ lên người của nàng. Nữ nhân hai mắt đỏ hoe, vô ý lướt qua xung quanh cầu cứu nhưng không có ai đáp lại nàng. Có thể vào phòng khách quý đều là người có địa vị nhất định, nhân viên phục vụ hay những khách khác đều chủ động tránh xa, không dám đắc tối đối phương.

Lý Mộ Vũ có chút tức giận, nàng chán ghét nhất là loại nam nhân khinh thường nữ nhân. Đặc biệt là những kẻ mượn rượu làm càng. Có thể thấy ba nam nhân kia đã uống không ít rượu, thần trí không còn tỉnh táo, thậm chí có xu hướng động tay động chân.

Lý Mộ Vũ muốn lên liền bị Diệp Thiên ngăn lại. Thông thường hắn sẽ không quản những chuyện thế này. Thế giới này có rất nhiều chuyện bất công, nhưng đó lại là một phần của cuộc sống, hắn có muốn quản cũng không quản hết, chi bằng tập thói quen nhắm mắt làm ngơ. Chẳng qua lần này gặp phải người quen, Diệp Thiên cũng không thể mặc kệ.

Gọi là người quen cũng không đúng, Diệp Thiên và nàng chỉ gặp quá đúng một lần tại buổi họp báo, chào hỏi nói chuyện được hai ba câu mà thôi. Nữ nhân kia gọi là Ninh Tố Vân, diễn viên nữ chính thứ hai sau Chu Tử Uyển. Vì nhân vật của nàng còn một thời gian nữa mới xuất hiện nên chỉ xuất hiện trong buổi họp báo và ngày mở máy, sau đó chưa đến trường quay thêm lần nào nữa.

Không giống như những diễn viên đình đám khác trong đoàn làm phim, Ninh Tố Vân chỉ là minh tinh tuyến hai. Đứng giữa một rừng ngôi sao, trong một bộ phim có tổng đầu tư khổng lồ lại giành được vị trí nữ chính thứ hai. Nhan sắc là một chuyện, kỹ năng diễn xuất của Ninh Tố Vân là không cần phải bàn cãi. Chính Lý Kinh Hồng đã đề cử nàng cho vai diễn thậm chí còn phức tạp hơn cả Tuyết Tử của Chu Tử Uyển.

Nghe nói Ninh Tố Vân từng là minh tinh tuyến một, sau đó vì chút vấn đề tình cảm nên đã rút lui một thời gian, khi trở lại danh vọng không còn được như trước. Nhan sắc của nàng không cần phải bàn cãi, là người duy nhất trong đoàn làm phim so sánh được với Chu Tử Uyển, lại có sự thành thục của nữ nhân trưởng thành. Trong Nhất Thế Vô Song, cả hai nữ nhân đều có quan hệ dây dưa với Vô Trần. Sau cùng nhân vật của Ninh Tố Vân vì bảo vệ đệ đệ nên chấp nhận chết trong tay Vô Trần. Đây cũng là một bước ngoặc lớn khiến một kẻ không có nhiều cảm xúc như Vô Trần lần đầu tiên tức giận, muốn tìm hoàng để đòi lại công bằng.

Diệp Thiên đã nghe Lý Kinh Hồng khen ngợi năng lực của Ninh Tố Vân vài lần, hắn cũng chờ mong những phân đoạn diễn chung với nàng. Hôm nay gặp nhau ở đây tức là hữu duyên, Diệp Thiên cũng không ngại giúp một tay. Hơn nữa hắn đã nghe ra nguyên nhân của trận cãi nhau này là gì, để Lý Mộ Vũ nhúng tay vào sẽ không thích hợp.

Dựa theo những gì ba nam nhân này vừa nói, bọn hắn đang trách cứ Ninh Tố Vân vì danh vọng bỏ rơi một người nào đó trong số cả ba. Tên kia đang cười chê Ninh Tố Vân có mắt như mù, rằng hắn chỉ giả nghèo để thử nàng. Một vài thông tin khác như tên này cũng làm cho một công ty giải trí lớn, công ty quản lý gì đó thì bị Diệp Thiên trực tiếp bỏ qua. Thân phận và địa vị trước mắt hắn là thứ không đáng tiền nhất.

Để Lý Mộ Vũ đứng một bên chờ đợi, Diệp Thiên chủ động bước đến, giả vờ vui vẻ nói:

- A, Tố Vân tỷ, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.

Năm nay Ninh Tố Vân hai mươi bảy, dung mạo lại có nét thành thục của nữ nhân nên Diệp Thiên quen gọi nàng là tỷ. Tên này vẫn nhất quyết không thừa nhận mình đã sống mấy chục vạn năm, mười sáu chính là mười sáu. Kể cả hơn ngàn năm rèn luyện trong huyễn cảnh, Diệp Thiên không cảm thấy mình đang được sống nên không tính vào.

Ninh Tố Vân vội ngẩn đầu, trông thấy Diệp Thiên liền mừng rỡ hô lên:

- Diệp Thiên.