Chương 98: Biểu Diễn Sức Mạnh Hồn Khí

Tiêu Dao Lục

Chương 98: Biểu Diễn Sức Mạnh Hồn Khí

Chương 98: Biểu Diễn Sức Mạnh Hồn Khí

Diệp Thiên nhìn Tiểu Băng, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát lắc đầu:

- Không được. Nếu ngươi biết cách luyện chế Hồn Khí nhất định sẽ gây rắc rối cho Tần Khinh Tuyết. Tuy không có gì nguy hiểm nhưng rất phiền phức, ta không phải lúc nào cũng rảnh rỗi đi giúp hai người các ngươi hòa giải.

Tiểu Băng cắn răng:

- Ta có thể thề sẽ không bao giờ ám sát nàng nữa.

Diệp Thiên bật cười:

- Ngươi cảm thấy lời thề này đáng tin cậy bao nhiêu phần?

Tiểu Băng không cách nào đáp lại được. Loại lời nói cửa miệng này tùy thời đều sẽ trở nên vô nghĩa, bản thân nàng cũng không phải một người quen giữ chữ tín. Nói đùa, sống trong thế giới sát thủ hắc ám, mọi quy tắc đều có thể phá bỏ, chỉ cần đạt được mục đích của mình. Khi Tần Khinh Tuyết có ý đồ xấu với Ám Dạ, Tiểu Băng vẫn sẽ bất chấp tất cả để giết nàng, đây là sự thật không thể thay đổi được.

Tiểu Băng không đáp, Diệp Thiên liền phất tay:

- Cho nên vẫn là thôi đi. Ta cảm thấy Ám Dạ Quân Vương các ngươi tham vọng không nhỏ. Mà bản thân ta lại rất thích thế giới như thế này, vẫn là không nên giúp các ngươi bành trướng thêm nữa.

Vẻ mặt Tiểu Băng lạnh xuống:

- Ngươi muốn cản đường Ám Dạ Quân Vương?

- Không thể gọi là cản đường, chỉ là sẽ không giúp đỡ mà thôi.

Diệp Thiên không muốn dạy, Tiểu Băng có muốn học cũng không được. Dù vậy, nàng vẫn muốn thăm dò thêm một chuyện:

- Không dạy liền không dạy. Ngươi có thể cho ta xem thử món Hồn Khí này sau khi luyện chế lại mạnh đến mức nào sao?

- Chuyện này thì đơn giản.

Để trả công cho một bữa ăn ngon, biểu diễn cho nàng xem một chút cũng không sao. Tất nhiên chỉ là một phần, Diệp Thiên cũng không muốn hù chết Tiểu Băng.

Đưa vòng tay về phía trước mặt, Diệp Thiên khẽ chạm nhẹ lên đó một cái. Từng luồng khói trắng từ bên trong tràn ra, ngưng tụ thành một nam nhân cao gần hai mét, tay cầm đại đao dài hơn năm mét. Hắn hướng mũi đao về phía Tiểu Băng, giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm:

- Chủ nhân, cần ta giết chết nàng sao?

Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:

- Gọi ngươi ra biểu diễn một chút, nói cái gì mà chém chém giết giết. Trở về đi.

Nam nhân phát ra một tiếng nổ nhỏ, tan biến thành một luồng khói bay ngược trở về vòng tay. Diệp Thiên nhìn qua Tiểu Băng mới thấy nàng đang trợn mắt vì kinh ngạc, không nói được một lời nào. Quả thực có một vài Hồn Khí cấp cao linh hồn vẫn giữ được linh trí, nhưng đến mức có ý thức, nói chuyện, tự hành động được như thế này thì Tiểu Băng chưa từng nghe qua. Hơn nữa khoảng khắc mũi đao kia chĩa về phía Tiểu Băng, nàng thực sự cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng. Là một sát thủ lại chuyên tu niệm lực, trực giác của Tiểu Băng cực mạnh. Nói cách khác, linh hồn bên trong Hồn Khí kia có đủ thực lực giết chết Tiểu Băng. Đây là trong điều kiện nó tự mình ra tay, không phối hợp với Diệp Thiên. Phải biết một Hồn Khí muốn phát huy toàn bộ sức mạnh cần có chủ nhân sở hữu thực lực tương xứng, còn thứ này…cũng quá đáng sợ rồi.

"Tên Diệp Thiên này tuyệt đối không thể lưu lại…", đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tiểu Băng lúc này. Nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ, suy đoán, hiện tại Tiểu Băng đã tin chắc Diệp Thiên sẽ là kẻ ngáng đường lớn nhất của Ám Dạ trong tương lai.

Thấy ánh mắt của nàng từ kinh hãi biến thành quyết tâm liều mạng, Diệp Thiên lại cảm thấy đau đầu. Một chiêu vừa rồi không những không đạt được hiệu quả hù dọa như mong muốn mà càng khiến Tiểu Băng quyết tâm hơn. Diệp Thiên thật không hiểu được cách thức não của một sát thủ như nàng hoạt động.

Hắn bất đắc dĩ nói:

- Ta nói…ngươi muốn giết ta cũng không cần lộ rõ ra như vậy. Sát thủ các ngươi không được huấn luyện che giấu cảm xúc sao? Lẽ nào những gì viết trong sách đều là sai? Hay là ngươi chẳng có chút tố chất sát thủ nào?

- Không cần ngươi bận tâm.

Tiêu Băng nói xong liền biến mất, Diệp Thiên có thể thấy nàng vừa phóng ra theo hướng cửa sổ.

- Cửa chính cũng không đóng, bệnh nghề nghiệp sao?

Nhìn về bầu trời đêm thông qua cửa sổ, Diệp Thiên khẽ lắc đầu. Vốn muốn tìm một nơi đơn giản để sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, không ngờ thế giới này lại phức tạp như vậy. Tuy không có những lão quái vật sống hàng trăm vạn năm tính kế lẫn nhau nhưng lại rắc rối theo một cách khác. Dù chung quy lại vẫn có thể dựa vào sức mạnh tuyệt đối giải quyết tất cả nhưng hắn thật sự không muốn dính vào những chuyện này. Bất quá Diệp Thiên là người có ân tất báo. Tần Khinh Tuyết giúp hắn nhiều như vậy, mặc kệ mục đích của nàng là gì, Diệp Thiên cũng phải đền đáp. Khi nàng gặp khó khăn hắn không thể bỏ mặc làm ngơ, đây là một trong những đạo lý làm người cơ bản nhất là Diệp Chấn vẫn luôn nhắc nhở Diệp Thiên.

- Bỏ đi, đến đâu hay đến đó. Ta đã nhẫn nhịn cả ngàn năm trong huyễn cảnh, chơi đùa cùng một đám huyễn ảnh vô tri. Hiện tại lại thêm vài năm cũng chẳng sao. Loại bỏ hết trở ngại sẽ có được bình yên.

Có lẽ Tần Khinh Tuyết nói không sai, chỉ riêng sự tồn tại của Diệp Thiên đã là mối nguy hại tiềm ẩn lớn nhất của toàn bộ những thế lưc như Ám Dạ Quân Vương. Hắn không chủ động làm phiền những tên kia cũng sẽ có người tìm đến hắn gây sự. Tư tưởng của Diệp Thiên thay đổi đôi chút. Tuy hắn vẫn ưa thích một cuộc sống tự do nhưng sẽ không mặc kệ mọi chuyện nữa. Thay vào đó Diệp Thiên sẽ chủ động loại bỏ toàn bộ kẻ nào dám có ý đồ xấu với mình. Vẫn không có nhiều thay đổi, chẳng qua là làm thêm một chút việc, vì tương lai tự do như mong muốn.

Gác lại những chuyện này, Diệp Thiên thu dọn chút đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi xa ngày mai rồi lên giường ngủ một giấc ngon lành. Hắn đã tập được thói quen sinh hoạt như một người bình thường, có cảm giác bản thân ngày càng hòa hợp với thế giới này.

Sáng hôm sau, Diệp Thiên chuẩn bị hành lý bước ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Băng ngồi sẵn trên xe đợi hắn. Nàng nở nụ cười rất tươi chào đón, giống như đây là một chuyện rất bình thường.

Dương Thiên đem tất cả đồ đạc bỏ lại ở hàng ghế sau, ngồi ở vị trí tay lái phụ rồi gật đầu tán thưởng:

- Không nghĩ đến ngươi còn có thiên phú ở phương diện này. Dung mạo lại xinh đẹp, thế nào, có ý định bỏ nghề sát thủ chuyển sang làm diễn viên hay không?

Tiểu Băng cười đáp:

- Hiện tại ta đang làm công việc trợ lý, không có ý định đổi nghề nghiệp khác.

Diệp Thiên thở dài:

- Ngươi xem, nói một câu giả dối như vậy mà mặt không đổi sắc, không làm diễn viên thì thật lãng phí. Ở một tổ chức khủng bố có gì tốt. Suốt ngày tranh đấu mệt mỏi, không biết lúc nào sẽ bị kẻ thù đến đòi mạng.

Tiểu Băng vẫn giữ nụ cười, từ chối cho ý kiến. Diệp Thiên cũng hết cách, xem ra lần này nàng đã chuẩn bị rất kỹ, quyết tâm bỏ qua tất cả để tìm cách ám sát hắn, đến mức có thể nhịn cả việc hắn châm chọc tổ chức của nàng. Hết cách, Diệp Thiên cảm thấy nói tiếp cũng không có ý nghĩa, nhàm chán lấy điện thoại ra mở một trò chơi online giết thời gian.

Gần đây người hâm mộ và phòng viên đã ít tập trung trước phim trường, chỉ còn một số đều bị bảo vệ ngăn cản nên khá an toàn. Đoàn làm phim đa phần là diễn viên và đạo diễn có danh tiếng nên đều dùng xe riêng, chỉ thuê một chiếc xe lớn cho vài nhân viên hậu cần và dụng cụ thiết bị.