Chương 100: Thủ Pháp Thô Thiển

Tiêu Dao Lục

Chương 100: Thủ Pháp Thô Thiển

Chương 100: Thủ Pháp Thô Thiển

Diệp Thiên hơi khó chịu:

- Treo nhiệm vụ? Chẳng phải ta đã nói ngươi có thể ở bên cạnh ta, muốn ám sát gì đó đều tùy ý nhưng tuyệt đối không được gây thêm phiền phức sao?

Tiểu Băng thản nhiên đáp:

- Ta phát ra nhiệm vụ này trước khi trở thành trợ lý của ngươi. Sau đó đã thu hồi nhưng không kịp. Bất quá nhiệm vụ đã hạ xuống, nếu tên này thất bại sẽ không còn ai khác tiếp nhận được. Ngươi không cần lo lắng.

Diệp Thiên gật gù:

- Vậy thì được. Ừm, cũng không tệ lắm, ta cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác bị sát thủ truy sát như trong các bộ phim hành động, dường như rất thú vị.

Tiểu Băng câm nín, xem ra tên này thực sự không xem nàng là sát thủ. Nói đúng hơn, trong mắt Diệp Thiên Tiểu Băng chỉ là một trợ lý bình thường, đôi khi làm ra vài trò đùa giúp vui mà thôi. Ít nhất Tiểu Băng chỉ nhắm vào một mình Diệp Thiên, không gây nguy hại đến những người khác. Còn tên sát thủ kia vừa ra tay đã muốn đem hàng trăm người trong siêu thị này chôn cùng hắn, hoàn toàn khác biệt.

Diệp Thiên hoàn toàn không biết bài danh của Tiểu Băng trên bảng xếp hạng sát thủ cực cao. Nàng là Dị Năng Giả hệ tinh thần, giết người trong vô hình, không cần mượn đến ngoại lực như thuốc đổ hay súng ống đạn dược. Không phải không nguy hiểm, chỉ là cách thức ra tay khác nhau mà thôi.

Hai người có thể trò chuyện thoải mái như vậy bởi vì Tiểu Băng biết rõ đã không có gì nguy hiểm nữa. Là sát thủ kiêm Dị Năng Giả tinh thần lực, nàng cực kỳ mẫn cảm với những thứ uy hiếp đến mình. Nhưng ngay từ đầu Tiểu Băng hoàn toàn không phát hiện ra quanh đây có gài bom, một phần vì thủ đoạn của đối phương rất tinh vi, sử dụng một loại bom công nghệ hiện đại nào đó, một phần chính là vì Diệp Thiên đã sớm giải trừ toàn bộ nguy cơ khiến trực giác của nàng không mách bảo.

Về phần những gì Diệp Thiên vừa nói Tiểu Băng thật không để tâm. Lối tư duy của tên này từ trước đến nay vốn không giống ai. Có thể hiểu là tốt, không hiểu thì cứ bơ đi mà sống.

Hai người mang đồ đến xe, Diệp Thiên cúi người xuống, rút từ gầm xe ra một vật bằng kim loại hình tròn, bên trên còn có vài chiếc đèn màu đỏ đang nhấp nháy.

- Có biết thứ này hay không?

Tiểu Băng ra vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Hơi quen mắt nhưng không nhớ được, có lẽ ta đã nhìn thấy ở đâu đó.

Diệp Thiên gật gù:

- Để ta thu thập hết sẽ tìm một nơi để thử uy lực. Nếu dùng tốt nói không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.

Diệp Thiên cảm thấy khoa học kỹ thuật của thế giới này rất thú vị. Thay vì tự mình ra tay, dùng đến những thứ này vừa dễ đạt được hiệu quả lại ít gây chú ý, hơn nữa còn có thể đánh lạc hướng sang đối tượng khác. Giống như Diệp Thiên nhặt được những quả bom này rồi sử dụng, cho dù truy tìm nguồn gốc cũng không truy ra được hắn. Cho dù Diệp Thiên đứng ra thừa nhận hắn nhặt được rồi dùng sẽ có người tin sao?

Thân ảnh Diệp Thiên biến mất, vài giây sau đã trở lại với hàng chục khối kim loại tương tự. Hắn tiện tay ném tất cả vào trong xe, giống như một đồ vật bình thường nào đó chứ không phải bom siêu công nghệ cao với lực công phá khủng bố.

Tiểu Băng tiếp xúc với Diệp Thiên được vài lần, cơ bản đã hiểu được tính cách tên này. Hắn làm mọi thứ rất tùy hứng, không theo một quy tắc nào cả. Ngươi nhìn vào sẽ thấy rất khó hiểu, nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ nhận ra vấn đề. Đơn giản là Diệp Thiên tự tin tuyệt đối vào năng lực của bản thân, không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp đến hắn nên thích gì liền làm đó, không cần tuân theo các chuẩn mực quy tắc thông thường.

Biết được điểm này, Tiểu Băng tiếp nhận mọi chuyện dễ dàng hơn. Bất cứ việc gì Diệp Thiên nói hay làm cũng sẽ không khiến nàng bất ngờ. Trước mắt vẫn chưa nhìn ra giới hạn sức mạnh của tên này ở đâu, nàng vẫn muốn ở bên cạnh tìm hiểu thêm, từ đó tìm ra biện pháp đối phó. Có thể nàng thật sự không làm gì được Diệp Thiên, nhưng tin tức tình báo quý giá mà nàng mang lại nhất định có thể giúp được Ám Dạ trong tương lai. Lòng trung thành của nữ nhân này đúng là không có thứ gì so sánh được.

Trước khi lên xe rời đi, Diệp Thiên không quên phá hủy vài cái máy quay siêu nhỏ đặt ở góc khuất. Tuy hắn không hiểu nhiều về các món đồ công nghệ cao của thế giới này nhưng vẫn rất mẫn cảm với thứ theo dõi mình. Muốn theo dõi liền tự mình đến, dùng vài thứ lòe loẹt nhưng vô dụng đó thì có ích gì.

Một đường phía sau khá yên bình, hai người thuận lợi rời khỏi thành phố. Diệp Thiên không rõ vì sao Tiểu Băng lại chọn đường núi hiểm trở, nhưng nàng mới là người lái xe, có khó khăn gì cũng không đến lượt hắn bận tâm. Diệp Thiên chỉ cần thoải mái ăn uống, chơi vài trò chơi, thậm chí ngủ một giấc đến nơi là được.

Đi đến lưng chừng núi, Tiểu Băng bất ngờ dừng xe, mở mui ra nhìn lên cao:

- Ngươi có thể giải quyết thứ đó?

Diệp Thiên cũng nhìn theo hướng của nàng, nơi đó có một tảng đá khổng lồ hơi nghiêng xuống dưới. Hắn có thể thấy một quả bom tương tự thứ mình thu được từ siêu thị, chỉ là kích thước nhỏ hơn. Đoán chừng mục đích chính là đẩy tảng đá kia xuống đè chết bọn hắn.

- Sát thủ các ngươi đều dùng loại thủ pháp thô thiển này sao?

Tiểu Băng bình tĩnh đáp:

- Trước nay ta rất ít mượn ngoại vật để ám sát. Chẳng qua thủ pháp của tên kia cũng không thô thiển như ngươi nói, hắn chỉ đang dùng những thứ này để thăm dò mà thôi.

- Thăm dò ta?

Tiểu Băng bật cười:

- Phần nhiệm vụ ta có ghi chú thích rằng ngươi rất mạnh, có khả năng là Tông Sư. Đối phương muốn ra tay với ngươi, việc đầu tiên đương nhiên là xác định thực lực chính xác.

Diệp Thiên gật gù:

- Thì ra là vậy. Có điều một tảng đá thì quá kém, nếu hắn ném đến một viên thiên thạch nói không chừng ta sẽ hứng thú hơn một điểm.

Tiểu Băng từ chối cho ý kiến, loại kiêu ngạo không biên giới này đúng là rất khó giao tiếp bình thường. Nàng đặc biệt chán ghét bộ dạng này của Diệp Thiên, dùng giọng điều bình thường nói về một chuyện bất khả thi, tựa như điều đó rất nhỏ bé, không đáng kể.

Nghĩ thì nghĩ, Diệp Thiên đã nói như vậy chứng tỏ tảng đá kia không có vấn đề. Hơn nữa cho dù rơi xuống, dựa vào thực lực của Tiểu Băng cũng có thể dễ dàng tránh được. Chẳng qua nàng phát hiện được từ sớm nên muốn thử hỏi thăm ý kiến của hắn mà thôi.

Đạp lên chân ga, chiếc xe tiếp tục lao thẳng về phía trước. Một tiếng nổ lớn từ trên cao phát ra, tảng đá lớn kia mất đi thế cân bằng, lập tức rơi xuống cùng với vô số đá vụn xung quanh. Diệp Thiên chẳng buồn động tay, một luồng khói màu trắng từ chiếc vòng trên tay hắn bay ra, ngưng tụ thành một nhân ảnh cầm đại đao dài ba mét.

Nhân ảnh này lao thẳng lên, đại đao dùng một tốc độ không tưởng chém ra. Chỉ thấy tảng đá khổng lồ kia bị chém thành mảnh vụn, sau đó hất hết về phía vực sâu ven đường. Tiểu Băng im lặng, sao nàng lại quên Diệp Thiên còn có thứ Hồn Khí đáng sợ này. Không tính đến thực lực của hắn, chỉ riêng món hồn khí kia cũng đủ giải quyết tất cả. Nguy cơ được giải trừ như chưa từng xảy ra, Tiểu Băng tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Đột nhiên Diệp Thiên nhếch môi nở một nụ cười:

- Rốt cuộc cũng ra mặt rồi sao?