Chương 96: Thiếp Thân Trợ Lý

Tiêu Dao Lục

Chương 96: Thiếp Thân Trợ Lý

Chương 96: Thiếp Thân Trợ Lý

Thứ phát sáng chính là viên ngọc mà Diệp Thiên thu được trong lăng mộ. Hắn đem nó về rồi vứt ở một góc, đã sớm không quan tâm đến. Hiện tại đi ngang qua đúng lúc nó phản chiếu ánh sáng mới nhìn thấy. Ngẫm lại việc luyện chế cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Diệp Thiên liền cầm viên ngọc này cùng mặt dây chuyền đến phòng khách, bắt đầu luyện chế Hồn Khí.

Hồn Khí có cao có thấp, cao nhất thậm chí sánh được với các thần khí hàng đầu, bá đạo vô song. Nhưng loại Hồn Khí kia có tập hợp toàn bộ bảo vật tại Thiên Lang Tinh lại cũng không luyện nổi một phần mười, cho nên Diệp Thiên cũng không có yêu cầu gì quá cao. Thần khí gì đó quá xa với, hắn chỉ tùy tiện luyện ra món Hồn Khí mạnh nhất tại Thiên Lang Tinh là đủ rồi.

Hồn Khí cấp bậc này luyện chế không có độ khó. Diệp Thiên đơn giản dùng hỏa diễm tôi luyện viên ngọc, thanh lọc hết tạp chất, sau đó đính nó lên trên mặt dây chuyền. Cuối cùng là quá trình dung hợp, tiến hóa linh hồn bên trong Hồn Khí, khắc lên đó các loại hợp trận.

Việc này không tốn nhiều thời gian, chẳng qua Diệp Thiên có hơi cầu toàn về mặt thẩm mỹ, liên tục chỉnh sửa bề ngoài của mặt dây chuyền sao cho phù hợp với một nam nhân như hắn. Thứ này đối với Diệp Thiên vô dụng, nhưng dù sao cũng là món Hồn Khí đầu tiên tự tay luyện chế, có giá trị về mặt tinh thần. Tế luyện xong xuôi, mặt dây chuyển hình tròn chỉ còn đường kính khoảng bốn cm, được Diệp Thiên với một chiếc vòng, đeo lên tay khá giống đồng hồ.

Hồn Khí cấp bậc này đã có thể tự mình hành động, muốn hoàn toàn làm chủ phải trải qua quá trình luyện hóa nhận chủ. Diệp Thiên không cần những thứ này, hắn có thể dựa vào thực lực của mình cưỡng chế sử dụng nó. Sau này nếu muốn tặng cho ai cũng sẽ thuận tiện hơn. Thứ này có giá trị thẩm mỹ cao lại hơi lòe loẹt, tặng cho nữ nhân là thích hợp nhất.

Đúng giờ, chuông cửa của Diệp Thiên liền vang lên. Hắn dùng điện thoại mở phần mềm nhập một đoạn mật khẩu, cửa chính liền tự động mở ra. Đây là sự lợi hại của khoa học kỹ thuật, vô cùng tiện lợi. Cửa chính mở ra, một thân ảnh xinh đẹp bước vào. Diệp Thiên vừa nhìn thấy nàng liền trợn mắt, lần này hắn thật sự bị ngạc nhiên không nhẹ:

- Tại sao lại là ngươi?

Nữ nhân nở nụ cười, biểu cảm của Diệp Thiên rất đúng ý nàng:

- Tại sao không thể là ta?

- Thời Niệm Băng, không, Tiểu Băng, ta muốn thuê trợ lý chứ không phải sát thủ. Ngươi đến đây làm gì?

Tiểu Băng cười đáp:

- Sát thủ chỉ là một trong những nghề của ta mà thôi. Trong tổ chức ta còn kiêm cả công việc trợ lý. Hiện tại rảnh rỗi, muốn tìm ít việc kiếm thêm thu nhập. Vừa vặn công việc này của ngươi có mức thu nhập rất cao.

Chỉ có kẻ ngu mới tin lời của nàng. Nữ nhân này nói dối cũng không thể tìm một cái cơ hợp lý hơn sao? Sát thủ nổi tiếng khắp thế giới thiếu tiền? Ngươi giết một mạng liền đủ ăn cả đời, lẽ nào cho rằng Diệp Thiên hắn ngu ngơ không biết gì sao?

- Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?

Tiểu Băng rất tự nhiên ngồi lên ghế:

- Chẳng phải đã nói ở trên rồi sao, ta muốn làm trợ lý của ngươi.

Diệp Thiên im lặng. Thời Niệm Băng quả thật rất đẹp, nhưng nàng chính là hoa hồng có gai. Diệp Thiên không sợ Thời Niệm Băng gây nguy hiểm cho mình, hắn chỉ sợ nàng mang đến thêm phiền phức mà thôi. Ngẫm lại trận chiến giữa Tần Khinh Tuyết và Thời Niệm Băng, một góc của tòa nhà kia bị nổ tung. Nhà của hắn không so được với Tần Khinh Tuyết, nếu lại tái diễn chuyện này…

- Được rồi, ta mặc kệ ngươi có mục đích gì. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất rời đi, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tuyển một trợ lý khác. Thứ hai ngươi có thể làm trợ lý của ta, nhưng tuyệt đối không được phá hoại đồ vật trong nhà hay gây ra phiền phức. Không đúng, gây ra phiền phức là chuyện của ngươi, nhưng nhất định không được liên quan đến ta. Ta sẽ không giúp ngươi giải quyết.

- Ta cần người giải quyết sao?

Tiểu Băng ném lại một câu rồi xoay người, kéo chiếc vali lớn đi lên lầu. Nàng thật sự không biết khách sáo, chọn một phòng trống đẩy vali đi vào. Diệp Thiên khó hiểu hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Tiểu Băng tỏ ra đương nhiên:

- Ta là thiếp thân trở lý, về sau sẽ sống ở đây.

- Ngươi…

- Yên tâm, việc này ta có kinh nghiệm. Từ nấu ắn đến dọn dẹp nhà cửa. Nhớ năm đó ám sát một tên nguyên thủ quốc gia, ta phải giả làm người giúp việc rồi nhân viên, thư ký suốt hai tháng mới tìm được cơ hội ra tay.

Tùy vào tình hình, các sát thủ phải học nhiều loại nghề nghiệp khác nhau để hỗ trợ cho việc ám sát. Cái này Diệp Thiên cũng có hiểu qua một chút nên không mấy khó hiểu. Bỏ đi, không tính toán với náng, sống chung liền sống chung. Chỉ cần Tiểu Băng không phá hoại đồ vật trong nhà hắn cũng lười quản nàng.

- Được rồi, cơm tối sẽ do ta chuẩn bị, ngươi muốn làm gì cứ tự nhiên.

Diệp Thiên câm nín, đây rõ ràng là nhà của hắn, tại sao hắn lại có cảm giác mình giống như khách đến chơi nhà người khác. Bất quá cũng không tệ, có người nấu ăn rất tốt. Ít nhất trù nghệ của Diệp Thiên chỉ ở mức trung bình khá, phần lớn bữa ăn hắn đều dùng ở nhà hàng hoặc đặt hàng đến tận nhà.

Tiểu Băng xếp đồ xong liền đi ra ngoài nói là muốn mua đồ nấu ăn. Diệp Thiên cũng lười để ý, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lỗi:

- Lỗi ca, ngươi tuyển cho ta một vị thiếp thân trợ lý.

Thiếp thân trở lý khác với trợ lý thông thường, cái phía trước còn hỗ trợ cả về mặt đời sống. Ban đầu Vương Lỗi chỉ muốn tuyển một trợ lý thông thường, nhưng chợt nhớ đến bản thân chỉ hơi sơ suất Diệp Thiên liền gây chuyện nên quyết định đổi thành thiếp thân trợ lý. Có người luôn kèm cặp bên cạnh ít nhất sẽ hạn chế được phần nào. Tốn thêm chút tiền cũng thật đáng giá.

- Phải, công việc của ngươi bận rộn, cần có một người hỗ trợ cả về mặt đời sống.

- Ngươi yêu cầu nàng dọn đến ở cùng ta?

Vương Lỗi giật mình:

- Không có. Ta đề nghị nàng thuê một căn nhà ở tiểu khu ngay bên cạnh để tiện cho việc đi lại. Nàng trực tiếp dọn đến nhà ngươi. Không được, để ta làm việc lại với nàng.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Không cần, đã dọn đến liền ở lại đi. Nhà cũng rất lớn, có nhiều phòng trống. Nếu tay nghề nấu ăn của nàng ổn liền xem như hoàn hảo.

Vương Lỗi thầm thở ra một hơi:

- Ngươi cảm thấy không có vấn đề là được.

Tắt máy, Vương Lỗi khẽ lắc đầu:

- Nam nhân đều háo sắc. Quả nhiên chọn một vị mỹ nữ làm trợ lý là xong, tại sao ta không sớm nghĩ đến chuyện này.

Hắn nói đến đây liền đưa tay ra gác sau đầu, nhìn về phía thành phố thông qua cửa sổ. Trời chiều gần hoàng hôn, xe cộ tấp nập, thành phố dần lên đèn…Đây là một phần của liệu pháp chữa trị hội chứng căng thẳng mà bác sĩ Hà thiết kế cho Vương Lỗi.

Đặt điện thoại lên bàn, Diệp Thiên chỉ biết cười trừ. Hắn thừa biết Tiểu Băng đến đây vốn không có ý tốt. Chẳng qua Diệp Thiên cũng không có điểm yếu gì để nàng nắm thóp, nhiều nhất chính là cố ý nấu ăn thật dở để hành hạ hắn mà thôi. Nấu dở liền xong, gọi điện đặt hàng tiếp là được. Có mỹ nữ ở cùng cũng không tệ, mỗi ngày dưỡng mắt, tinh thần thư thái.

Suy nghĩ đơn giản như vậy, Diệp Thiên cũng đem chuyện này ném ra khỏi đầu. Dứt khoát không để ý đến nữa.