Chương 86: Ám Dạ Quân Vương

Tiêu Dao Lục

Chương 86: Ám Dạ Quân Vương

Chương 86: Ám Dạ Quân Vương

Tiểu Băng hừ khẽ:

- Tự do? Đừng cho là ta không nhìn ra tham vọng của ngươi. Ngươi thực sự chỉ đơn thuần muốn giành được tự do thôi sao?

Tần Khinh Tuyết mỉm cười:

- Ta muốn làm gì ngươi không quản được. Chẳng qua không phải ngươi rất tin tưởng, cho rằng hắn là thiên hạ vô địch sao? Ngươi nghĩ rằng ta có thể lay động được địa vị hay phá vỡ kế hoạch của hắn.

Tiểu Băng chưa từng nghĩ Tần Khinh Tuyết có thể làm gì được hắn. Cho nên suy nghĩ giết chết nàng trước kia là do chán ghét đơn thuần. Lần này không giống, Tiểu Băng thực sự muốn bất chấp tất cả để giết Tần Khinh Tuyết. Nàng cảm nhận được uy hiếp. Trí tuệ của Tần Khinh Tuyết kết hợp với sức mạnh của Diệp Thiên, tổ hợp này thậm chí đủ sức đe dọa đến cơ nghiệp của Ám Dạ Quân Vương mà hắn xây dựng bao nhiêu năm qua.

Cho dù Tiểu Băng vẫn tin hắn sẽ là người chiến thắng sau cùng, nhưng nàng không cho phép một kẻ có thể ngăn cản bước tiến của hắn tồn tại. Cho nên Tần Khinh Tuyết nhất định phải chết, Diệp Thiên cũng vậy.

Tiểu Băng trầm giọng:

- Bất cứ thứ gì có khả năng ngán đường của hắn đểu phải bị loại bỏ.

Vốn dĩ Diệp Thiên không muốn nghe hai nữ nhân tiếp tục cãi nhau. Có điều cuộc nói chuyện của nàng khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú:

- Dừng một chút, "hắn" mà các ngươi nhắc đến là ai. Nghe có vẻ rất thú vị.

Tiểu Băng ném cho Diệp Thiên một tiếng hừ khẽ khinh thường, quay mặt không đáp. Tần Khinh Tuyết nhẹ giọng nói:

- Hắn gọi là…

- Tần Khinh Tuyết, ngươi dám…

Tiểu Băng đột nhiên ngắt lời, giọng điệu tức giận, niệm châm xuất hiện như muốn lập tức tấn công. Tần Khinh Tuyết khẽ cười:

- Ta có gì không dám. Ta vẫn tôn trọng hắn nhưng không đến mức xem hắn là thần linh như ngươi. Một cái tên mà thôi, tại sao không thể nói?

Diệp Thiên gật gù, tiện tay đánh tan niệm châm của Tiểu Băng:

- Thật ra thần linh cũng rất bình thường, ngoài việc mạnh hơn phàm nhân một chút thì chẳng có gì đặc biệt. Bọn hắn có làm tham, hỉ nộ ai ố, có ham muốn có sai lầm. Mọi sự thần thánh hóa về hình tượng hoàn hảo đều là giả tạo.

Mắt nhìn Diệp Thiên tùy tiện phá hết niệm châm của mình, Tiểu Băng vô lực quay đầu. Diệp Thiên cũng như hắn, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng. Tiểu Băng dứt khoát dùng niệm lực che kín tai lại, quay đầu sang một bên. Mắt không thấy tai không nghe thì tâm không phiền.

Tần Khinh Tuyết rất tán thành nhận định này của Diệp Thiên. Nàng thậm chí cho rằng trên thế giới này không có thần linh, tu luyện giả mạnh đến mức nào cũng không vượt qua được công nghệ kỹ thuật, bị chúng kiềm chế. Những kẻ như vậy cho dù mạnh hơn người bình thường cũng không đáng gọi là thần linh. Kể cả mạnh như Diệp Thiên cũng chưa từng tự xưng mình là thần linh, những kẻ có suy nghĩ này đều chỉ là tự huyễn hoặc bản thân mà thôi.

- Không ai biết tên thật của hắn, bản thân hắn cũng rất hiếm khi đích thân ra tay, tất cả đều đứng ở phía sau bố cục, mà bọn ta chính là người thực hiện. Hắn là người sáng lập ra Ám Dạ Quân Vương, một tổ chức tập trung tinh anh trên toàn thế giới, đều là những người đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Bọn ta gọi hắn là Ám Dạ dựa trên tên của tổ chức.

Diệp Thiên gật đầu:

- Nghe có vẻ rất phức tạp. Bỏ qua đi, không cần nói tiếp, ta không muốn dính dáng đến đống phiền phức này.

Tần Khinh Tuyết mỉm cười, nụ cười khiến Diệp Thiên ngẩn ra mất một nhịp. Nàng vốn dĩ rất xinh đẹp, hôm nay lại phối hợp với một bộ váy tôn lên khí chất. Quan trọng nhất nụ cười này của Tần Khinh Tuyết rất tự nhiên, không có cảm giác giả tạo như trước đây.

- Ta cũng biết ngươi sẽ không quan tâm. Nhưng các ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày phải đối mặt. Ngươi không chủ động gây sự hắn cũng sẽ tìm đến ngươi.

- Là vì sức mạnh của ta?

- Phải. Hắn không bao giờ cho phép kế hoạch của mình xuất hiện biến số. Mà sức mạnh của ngươi chính là biến số lớn nhất trong mọi trận chiến. Bất kể ngươi có ý đồ này hay không, hắn cũng sẽ xem ngươi là đối tượng cần phải loại bỏ. Chuyện này không phải do ta quyết định. Cho dù ngươi không gặp phải ta, chỉ với sức mạnh của ngươi sớm muộn cũng sẽ bại lộ.

Dương Thiên bật cười:

- Không cần giải thích, ta cũng không trách ngươi. Nếu quả thực có một kẻ như vậy, hắn nhắm đến ta là chuyện sớm muộn. Bỏ đi, cũng không quan trọng lắm, ngươi chỉ cần đảm bảo sự nghiệp diễn viên của ta là đủ.

Tần Khinh Tuyết lại cười, nụ cười rất chân thành. Quả nhiên vẫn là Diệp Thiên mà nàng biết. Chỉ làm việc mình muốn, không quan tâm đến những việc vô ích. Có lẽ khi mạnh đến một mức nào đó sẽ không còn những tham vọng tầm thường, cũng không quan tâm đến những kẻ yếu hơn có ý đồ gì với mình. Hình tượng Diệp Thiên trong lòng Tần Khinh Tuyết vốn ngang bằng với Ám Dạ bất ngờ cao hơn một bậc.

Diệp Thiên quay sang Tiểu Băng, thản nhiên nói:

- Giả vờ cái gì? Không muốn hòa giải liền rời đi, chuyện này đến đây liền chấm dứt. Nếu chuyện này còn lặp lại, ta cũng không ngại xóa bỏ tổ chức của các ngươi. Tên Ám Dạ gì đó, nếu hắn có chuyện liền đến tìm ta.

Hành động của một mình Tiểu Băng không đại diện cho Ám Dạ Quân Vương nhưng Diệp Thiên cũng tranh thủ cảnh cáo tất cả, miễn cho bọn hắn về sau lại phiền nhiễu. Bất quá lời này cũng không chỉ là đe dọa, Diệp Thiên sẽ tiêu diệt Ám Dạ Quân Vương khi cần thiết, trong tường hợp tổ chức này có hành động quá đáng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.

Con người Diệp Thiên chính là ngại phiền, không thích chủ động trêu chọc người khác. Nhưng nếu có ai động đến hắn, Diệp Thiên nhất định sẽ không nương tay. Hắn cảm thấy mệt mỏi, sớm biết như vậy ban đầu thu liễm một chút. Hết cách, nếu khi đó không giả vờ bất tỉnh được Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ đưa về, Diệp Thiên cũng không được nàng giúp đỡ, sớm tiếp xúc với thế giới này và nghề diễn viên. Còn về bại lộ thực lực, ban đầu Diệp Thiên không có ý thể hiện. Nhưng thân thể của hắn chính là như vậy, cho dù không dùng Thần Lực hộ thể cũng không phải thứ mà vài loại thiết bị nghiên cứu hay laze gì đó cắt xuyên qua được. Cái gì cũng có được và mất, hối hận thì có lợi ích gì?

Tiểu Băng nghe Diệp Thiên bỏ qua cho mình liền tỏ ra hơi kinh ngạc. Nhưng nàng cũng không do dự, thân ảnh lập tức biến mất khỏi căn phòng. Tiểu Băng không có ý định nói những chuyện xảy ra hôm nay với Ám Dạ. Tần Khinh Tuyết là người được hắn tin tưởng nhất, chỉ dựa trên suy đoán của Tiểu Băng mà muốn phán nàng phản bội là chuyện không thể. Chưa kể ai ai cũng biết Tiểu Băng rất chán ghét Tần Khinh Tuyết, nói ra cũng chẳng có ai tin.

Nàng không có trí tuệ để bố cục như Tần Khinh Tuyết, bất quá Tiểu Băng cũng có cách của riêng mình để bảo vệ Ám Dạ. Ít nhất phải cho hắn biết đến sự tồn tại của Diệp Thiên để đề phòng.

Lần này Tiểu Băng lo lắng hơi thừa, Tần Khinh Tuyết có tham vọng và mong muốn tự do nhưng nàng thực sự không có suy nghĩ phản bội tổ chức. Thậm chí tin tức về Diệp Thiên đã sớm lang truyền khắp nơi, nhiều tổ chức trên thế giới biết được. Sự xuất hiện của Ar-Storm là minh chứng rõ ràng nhất. Tần Khinh Tuyết triệu tập cuộc họp sớm cũng là để làm sáng tỏ chuyện này, đồng thời dựa trên đó lập ra kế hoạch đưa thế giới của tu luyện giả nổi lên khỏi mặt nước, thứ vốn luôn tồn tại suốt bao nhiêu năm qua mà chẳng mấy ai hay biết.