Chương 85: Căng Thẳng

Tiêu Dao Lục

Chương 85: Căng Thẳng

Chương 85: Căng Thẳng

Diệp Thiên không có ý châm chọc Tiểu Băng, những gì hắn nói đều là sự thật. Trong quan niệm của Diệp Thiên, chất độc phải giống như Thời Không Chi Độc hay Bích Tiêu Xích Lân Xà Hoàng Độc, thứ độc tố khiến cả Thần Cảnh cường giả sợ hãi. Còn thứ Tiểu Băng sử dụng ngoài tính chất dính người khó rửa sạch ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Tiểu Băng bị đả kích, lực đạo trên cánh tay cũng giảm xuống. Diệp Thiên cũng buông nàng ra, tiếp tục giảng đạo:

- Có gì từ từ nói. Không phải quan hệ của các ngươi rất tốt sao? Hôm nay xem như ta làm một chuyện tốt, đứng ra làm người hòa giải. Chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện đi.

Tần Khinh Tuyết khẽ gật đầu, điều khiển chiến giáp phóng ra một viên pháo sáng màu xanh lá. Đây là pháo tín hiệu báo tin bình an và rút lui. Nàng còn quay về phía Mã Đức Hùng làm một cái thủ thế. Hắn lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu, ra lệnh cho những người đi cùng rút lui.

Mã Đức Hùng nhận ra Diệp Thiên, hắn cũng biết được phần nào sức mạnh của người này. Có Diệp Thiên ở đây, Tần Khinh Tuyết hẳn là không gặp nguy hiểm gì.

Nhận thấy tình hình không ổn, Tiểu Băng muốn bỏ đi nhưng bị Diệp Thiên đặt tay lên vai:

- Khó khăn lắm ta mới có lòng tốt làm người hòa giải, ngươi cũng nên nể mặt một chút.

Câu nói này rất bình thường, Diệp Thiên cũng không dùng lực. Nhưng rơi vào tai Tiểu Băng lại thành một lời đe dọa. Có thể nàng là sát thủ, sống trong một thế giới nguy hiểm nên rất nhạy cảm.

Kể cả thời kỳ toàn thịnh Tiểu Băng cũng không phải đối thủ của Diệp Thiên, đừng nói hiện tại nàng đã bị thương nặng, chất độc lại vô dụng. Tự ý thức được tình huống của bản thân, Tiểu Băng đành phải nghe theo. Tất nhiên đây chỉ là giả vờ, nàng sẽ tìm ra một cơ hội thích hợp để bỏ trốn.

Tần Khinh Tuyết dùng thiết bị truyền tin trên chiến giáp, yêu cầu Mã Đức Hùng và những người trong trang viên không được tiếp cận khu vực Tiểu Băng đã rải độc. Đáng tiếc tin tức có chút chậm, ngay lúc vụ nổ xảy ra đã có vài người chạy đến nên dính phải. Nàng lập tức quay sang Tiểu Băng:

- Giao thuốc giải Thất Bộ Kỳ Độc ra.

Tiểu Băng nở nụ cười:

- Đã có kẻ ngu ngốc trúng độc rồi sao? Rất tiếc, Thất Bộ Kỳ Độc không có thuốc giải. Đi đủ bảy bước lập tức chết, không đi cũng phải chết.

- Ngươi…

Diệp Thiên đưa tay xoa trán:

- Dừng, chúng ta đến nơi khác nói chuyện. Còn kẻ trúng Thất Bộ Kỳ Độc gì đó cứ đưa đến đây, ta thay ngươi giải độc.

Tần Khinh Tuyết ngạc nhiên:

- Diệp Thiên, ngươi còn biết điều chế thuốc giải độc?

Diệp Thiên dứt khoát phủ nhận:

- Đương nhiên không biết.

- Vậy ngươi…

- Những thứ này không tính là độc, trực tiếp ép ra khỏi cơ thể là được.

Tiểu Băng xiết chặt nấm đấm, nàng có cảm giác Diệp Thiên lại vừa sỉ nhục mình. Tên này càng lúc càng đáng ghét, thế nhưng Tiểu Băng lại không đủ sức giết hắn. Loại cảm giác bất lực này nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Tần Khinh Tuyết dẫn hai người đến một căn phòng khác, tiện thể thay một bộ y phục thông thường. Lần này nàng thoát ly y phục công sở thường thấy, thay vào đó là một bộ váy màu tuyết trắng, hoa văn đơn giản nhưng cao quý, phối hợp với khí chất có một loại cảm giác nữ thần khinh thường chúng sinh, rất phù hợp với hai từ Khinh Tuyết.

Tiểu Băng cũng tranh thủ dùng niệm lực xóa đi hết vết máu trên người, sau đó dùng băng thuốc băng bó vết thương, thay một bộ y phục màu tím đen. Loại y phục này toát lên một cảm giác quyến rũ gợi cảm. Tựa như một đóa hoa hồng có gai, rất hấp dẫn nhưng không thể tùy tiện chạm vào. Hai đại mỹ nữ hai loại khí chất, Diệp Thiên cũng rất chân thành tận hưởng. Chẳng qua hắn có cảm giác đây là bình yên chút cơn giông. Hai nữ nhân đột nhiên đổi loại y phục hiếm khi sử dụng, giống như đang muốn tiếp tục tranh đấu.

Trước tiên Diệp Thiên loại bỏ độc tố trên người Tần Khinh Tuyết, sau đó để nàng đưa những người trúng Thất Bộ Kỳ Độc đến. Tổng cộng có ba người trúng độc được đưa đến trước mặt Diệp Thiên. Bọn hắn được tiêm một loại thuốc đặc hiệu khiến bên ngoài cơ thể phủ lên một tầng băng mỏng, giống như rơi vào trạng thái ngủ động. Các cơ quan nội tạng tạm dừng hoạt động. Đây là biện pháp tiên tiến nhất để đối phó với những chất độc chưa biết, ngăn chúng phát tác.

Diệp Thiên làm đúng những gì đã nói, nhanh chóng ép toàn bộ chất độc ra khỏi cơ thể những người này dưới dạng từng bãi nước màu đen. Giải độc xong, đám người nhanh chóng cảm tạ rời đi, đồng thời lấy hết chất lỏng để nghiên cứu. Trước đó Tiểu Băng không muốn tiếp tục lãng phí Thất Bộ Kỳ Độc nên đã thu hồi toàn bộ, góc tòa nhà và phòng làm việc bị nổ cũng bắt đầu sửa chữa, mọi chuyện xem như kết thúc.

Tất nhiên chỉ là kết thúc đối với những người khác trong trang viên, Tần Khinh Tuyết và Thời Niệm Băng vẫn còn đang trong tư thế chiến đấu. Hai nàng bốn mắt nhìn nhau không nói gì, chỉ có Diệp Thiên ở giữa cảm nhận được áp lực rất rõ ràng. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Các ngươi đánh ở ngoài kia còn chưa đủ sao? Có gì từ từ nói, đều là bằng hữu…

- Ai là bằng hữu của nàng?

- Bằng hữu của ta là Tiểu Niệm, không phải ngươi.

Không khí trở nên căng thẳng, Diệp Thiên đưa tay xoa trán. Hiện tại hắn có chút hối hận, tại sao lại đột nhiên nổi lòng tốt muốn giúp các nàng hòa giải. Trận chiến giữa nữ nhân là một đống rắc rối lớn, kẻ ngại phiền phức như Diệp Thiên không nên vướng vào. Hắn cảm thấy mình phải thể hiện một chút, không được để hai nàng lấn lướt.

- Đều im lặng cho ta. Ta mời các ngươi đến đây là để hòa giải, không phải cãi nhau. Tốt, đã không muốn nói thì không cần nói, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.

Tiểu Băng hừ khẽ, đại ý là mặc kệ Diệp Thiên. Thái độ này của nàng không khiến Diệp Thiên bất ngờ, dù sao nàng cũng không phải Tiểu Niệm. Tuy Tiểu Niệm tỏ ra chán ghét hắn nhưng chỉ là chút tính tình nữ nhi, không phải thực sự chán ghét. Còn Tiểu Băng thì đã có ý định, thậm chí hành động ra tay với Diệp Thiên, cái này còn hơn cả chán ghét. Hắn dứt khoát quay sang Tần Khinh Tuyết:

- Vì sao các ngươi lại thành ra thế này, trước đó không phải còn rất tốt sao?

Tần Khinh Tuyết bình tĩnh đáp:

- Tiểu Niệm ngủ say, Tiểu Băng muốn ra tay với ta.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, nữ nhân Tiểu Băng này thực sự có vấn đề. Động một chút liền muốn chém chém giết giết, thật sự không giống một nữ nhân bình thường.

- Tại sao nàng lại muốn giết ngươi.

Tần Khinh Tuyết im lặng, câu hỏi này thực sự rất khó trả lời. Hiện tại vẫn còn quá sớm để Diệp Thiên biết đến sự tồn tại của hắn. Không phải vấn đề thực lực mà là Diệp Thiên vẫn chưa hoàn toàn đứng về phía của nàng.

- Một chút hiểu nhầm.

Tiểu Băng nở nụ cười lạnh lùng:

- Hiểu nhầm? Ngươi làm những việc này phía sau lưng hắn, đừng nói với ta là chưa từng có ý nghĩ phản bội.

Tần Khinh Tuyết nghiêm túc đáp:

- Không phải phản bội, ta chỉ đơn thuần muốn tự do, khống chế vận mệnh của mình. Đừng đem lựa chọn của chính ngươi áp đặt lên người ta. Ân tình của hắn năm xưa ta đã báo đáp xong, Ám Dạ Đế Quân mạnh như ngày hôm nay có hơn phân nửa là do một tay ta tạo thành.

Không muốn nói nhưng vẫn phải nói, chi bằng giả vờ như vô tình để lộ. Tần Khinh Tuyết biết tính cách của Diệp Thiên. Nàng không nói hắn sẽ không hỏi nhưng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đối với người này, nghi ngờ chính là xa lánh. Quan hệ khó khăn lắm mới tạo dựng được sẽ xuất hiện vách ngăn. Tất nhiên cũng không cần kể cho Diệp Thiên tất cả mọi chuyện, chỉ một phần nhỏ là được. Có lẽ hắn cũng không thực sự quan tâm.